Hoa Viên Phương Bắc

Chương 159: 159: Lạc Lạc Bản Lớn





Bóng bọn họ vừa đi khuất, Lạc Lạc liền giật giật tay áo ta, ánh mắt lấp lánh.
"Cữu mẫu, người về hết rồi, chúng ta vào thôi ạ!"
"Ừ!".

Ta gật đầu, sau đó lại cùng con bé tiếp tục đoạn đường.
Khi giày đặt được một chiếc lên bậc thềm đá, ta chỉ vừa ló đầu qua cổng viện đã bất ngờ bị chặn lại, Lạc Lạc cũng giật mình ôm chặt chân ta kêu lên.
"Cữu mẫu!"
Rồi con bé ngẩng cao đầu, ba người, sáu mắt nhìn nhau.
Đại Trì biết mình nhận nhầm bèn gấp rút thu tay lại.

Ta lên tiếng giải thích.
"Là...!ta, ta và con bé đến thăm..."
"Lưu Tiểu thư, mời vào trong!"
Đại Trì nói xong thì tự giác đứng nép sang một bên, đợi chúng ta đi qua rồi mới cẩn thận đóng cửa đứng nguyên đó canh chừng, chắc là sợ Triệu Trúc Liên quay lại gây rối.
Cô ta rốt cuộc đã làm cái gì vậy nhỉ?
Ta vừa đi vừa tự tò mò hỏi.
Đến khi tới trước cửa phòng Khương Hựu Thạc, Lạc Lạc lập tức đưa tay lên bịt kín mũi mà vẫn không thoát.
"Cữu mẫu...!hắc xì...!hắc...!xì...!hắc xì!"
"Sao vậy?"
"Cữu mẫu...!hắc xì...!mùi...!mũi cháu khó chịu quá ạ...!hắc xì!"
Lần này, trong phòng ngoài mùi đàn hương thanh thanh còn có xen lẫn mùi của phấn thơm khá nồng, làm Lạc Lạc ngửi trúng nghẹt cả mũi, có vẻ Triệu Trúc Liên đã vào trong này rồi.
Nhưng cô ta cũng không cần phải tắm cả thùng phấn thơm lên người rồi đến thăm bệnh chứ?
Ta thoáng nghĩ, đưa khăn tay của mình cho Lạc Lạc che mũi.
Lại dắt con bé cùng đi ra sau tấm mành.

Trên giường lớn, Khương Hựu Thạc đã ngồi dậy, mặc một thân y phục màu xanh thẫm, tay cầm khăn bông lau mặt à không...!hắn giống đang chà mặt thì đúng hơn...
Chà thật mạnh, một phần má bên phải hiện rõ vài vệt dài màu đỏ.
"Tiểu cữu phụ!"
Con bé reo lên, thả tay ta chạy ùa vào, Khương Hựu Thạc mắt nhắm nghe Lạc Lạc gọi thì bị giật mình, càng cố lau mặt.
Nhưng hắn không thấy gì, có lau mãi cũng còn một ít chưa sạch.

Ta tới gần nhìn qua, nghĩ rằng nếu ta không nhầm thì đó là vết son môi thì phải.
Phấn thơm?
Son?
Triệu Trúc Liên?
Ơ kìa...
Chẳng lẽ...!Triệu Trúc Liên tới đây để...
Cưỡng hôn hắn hả?
Ta kinh ngạc, suýt thì phụt cười thành tiếng, vội vàng bụm miệng nhìn lên trần nhà dặn lòng nhịn xuống.
Đúng là chuyện động trời mà! Ban nãy còn chính là Vu Tử Ưu bắt gặp tại trận sao?
Thảo nào Vu Tử Ưu nổi khùng mắng cô ta đến thế!
Ta phồng miệng mình để nhịn cười, cố không phát ra tiếng.
"Tiểu cữu phụ, mặt Tiểu cữu phụ làm sao thế ạ?"
"Không sao!!".

Hắn cười giả lả, trực tiếp vứt khăn lau ra sau lưng, dùng hai cánh tay quệt qua quệt lại trên mặt cố chùi, cuối cùng cũng sạch sẽ.
Ta thực sự đứng đó tìm cách nhịn cười đến khổ, bèn mím chặt môi đi tới kéo ghế cho Lạc Lạc.
"Cữu mẫu cũng đến thăm người nữa ạ!"
"Cữu...!mẫu..."
Hắn quay đầu nhìn quanh, không xác định được ta đang ở phía nào trong phòng.

Còn ta đang tự mang thêm một cái ghế tới cho mình, không cười nữa, ngồi xuống mới nói.
"Ta đến để thực hiện lời hứa thăm hỏi đây! Huynh ăn uống gì chưa?"
"Ta ăn rồi!".

Hắn gật đầu, dừng lại trước nơi phát ra câu hỏi, quả thật rất chính xác.
Là trực giác hả?
Ta đoán thế.
"Vừa nãy Vu Tử Ưu có đến, huynh biết chứ?".

Ta hỏi tiếp, mặc dù ta thấy trà trên bàn còn ấm, Vu Tử Ưu chắc cũng vào ngồi rồi.
Hắn hơi nhíu mày, đáp cộc lốc: "Ta biết!"
"Cả Triệu Trúc..."
"HẮC XÌ!"
Hắn cắt ngang lời ta bằng một cơn hắt hơi không báo trước, sau đó quay người sang chỗ khác đột ngột làm một tràng dài liên tục như sắp vỡ mũi, gấp mấy lần Lạc Lạc ban nãy.
"Tiểu cữu phụ, đây ạ!"
Lạc Lạc xòe cái khăn ta cho nó mượn ra, đặt vào tay Khương Hựu Thạc.
"Cháu đã dùng qua rồi mà?".


Thấy hắn cầm cái khăn chụp lên mũi, ta ngớ người nhìn con bé.
"Không sao ạ, nãy giờ cháu chỉ dùng tay che thôi! Cữu mẫu xem nè, cháu làm như này! Hì hì!"
Lạc Lạc giơ hai ngón tay chọt vào mũi nó cho ta xem, cười híp cả mắt.

Ta lắc đầu, kéo tay nó hạ xuống, đề nghị.
"Trong này đậm mùi phấn quá rồi, chúng ta ra ngoài cho thoáng khí chút đi!"
"Được!"
Nói đoạn, hắn đặt chân xuống giường, mò mẫm tìm giày.

Ta vỗ trán, đứng dậy định đi gọi Đại Trì thì Lạc Lạc đã nhanh hơn một bước.
"Cháu đi gọi người tới giúp ạ!"
Con bé chạy đi, ta ngoái lại nhìn Khương Hựu Thạc bên này đang khom lưng tay quờ quạng đủ hướng, từ đầu giường tới cuối giường, hắn không nhớ giày mình đặt ở đâu cả.
Ta ngứa mắt.
Sợ hắn một hồi sẽ cắm luôn đầu xuống đất, đành nhấc chân đẩy đôi giày của hắn tới trước mặt hắn, còn chịu khó cầm một cánh tay hắn chạm vào đôi giày.
"Ở đây!"
"Cảm ơn..."
Xong thì ta buông tay, hắn đã định mang giày lại dừng một chút, đắng lòng khẽ nói: "Ta...!vô dụng thật rồi..."
Ta ngước mắt thấy là lạ, nhìn hắn ngồi trên giường đang chậm chạp xỏ giày vào, không hiểu.
Quái lạ!
Tại sao hôm nay trông hắn còn bi quan hơn hôm qua vậy chứ?
Không lẽ mắt vẫn còn đau lắm sao?
Nếu như ở y quán thì vào những lúc thế này có phải...!ta nên nói gì đó động viên bệnh nhân đúng không nhỉ?
Thử xem sao!
Ta ngộ ra, cố tình ậm ừ: "Thỉnh thoảng...!sáng sớm ta cũng không tìm được giày..."
Hắn mang vào một chiếc, gật đầu rồi đáp.
"Ừ!".

Lần này thì hắn bật cười.
Xỏ đôi giày xong, hắn loạng choạng đứng dậy, quen tay nhấc được một cái cây Đại Trì đặt ở đầu giường lúc sáng, đứng dậy dò dẫm từng bước đi.
Ta lại sợ hắn té nên theo đuôi bên cạnh, dọn đường sẵn sàng cho chắc, đâu biết chuyện hắn trượt chân ngã lại xảy ra thật.
Hắn sượt tay, cây gậy chúi về phía trước làm cả người mất thăng bằng theo.

Bộp
Nhưng may là ta phản ứng nhanh nên kịp thời đỡ lấy, hắn vẫn rất ổn, mặt mũi không bị đập xuống đất một miếng nào.
Chỉ là...
Chỉ là...
Chỉ là bây giờ, hắn hình như hơi hoảng, hai tay vòng qua ôm lưng ta cứng ngắt như Lạc Lạc lúc ở ngoài cổng nhưng là phiên bản lớn hơn và nặng hơn.
Đầu còn cụng mạnh vào bả vai ta một cú thật đau điếng.
Ta cắn răng, cảm thấy lo sợ xương vai mình bị đầu hắn làm gãy, thiếu điều muốn hét lớn.
Vai của taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
"Cữu mẫu, cháu gọi..."
Lạc Lạc hàng thật kéo theo Đại Trì vào phòng, hai người họ một lớn một bé sau đó ngây ngốc nhìn ta và Khương Hựu Thạc đứng ôm nhau sau tấm mành, vội giơ tay cùng lúc che miệng nín thinh.
"Vừa rồi có người suýt ngã thôi!"
Ta lúng túng đẩy nhẹ hắn ra giải thích, Đại Trì liền cúi đầu đi qua đỡ, cây gậy đã bị ném thẳng vào vách phòng từ đời nào.
Ta thử nhấc vai mình lên xuống, lại xoay trước xoay sau, lặp lại hai lần mũi miệng mới thở phào ra thật nhẹ nhõm.
Ơn trời, ta không bị gãy xương!
"Thiếu chủ, bây giờ đi đâu đây ạ?"
"Cháu muốn ngồi xích đu, ngồi xích đu!"
"Vậy ra vườn đi!"
Ta đi ra ngoài trước với Lạc Lạc, theo con bé rẽ sang đường đến khu vườn trong tiểu viện của Khương Hựu Thạc.
Khu vườn này nhỏ nhắn và đơn giản hơn ta tưởng, có một mái che rộng rãi, một cái bàn và một cái ghế mây dài lót đệm bên trong.
Bao quanh vườn chỉ toàn cây là cây, còn có một cây táo chưa vào mùa xanh tốt, và vài tiểu cảnh giả núi phía sau cùng.
"Cữu mẫu, đẩy giúp cháu với!"
Lạc Lạc leo lên cái xích đu được treo trên một cây cổ thụ lớn, vẫy tay với ta.
Ta đành đi qua, bảo con bé ngồi cẩn thận....