Hoa Viên Phương Bắc

Chương 147: 147: Ngọc Bích Dưới Ánh Trăng





Ta nhăn nhó uống cốc trà sâm Thanh Phi đưa cho, chưa kịp trôi xuống cổ thì bên trái có người tới.
"Sao lại ăn vội thế?"
Ngẩng đầu lên một chút, mắt đã thấy Khương Hựu Thạc ung dung kéo một cái ghế ngồi xuống ngay kế bên mình, còn Thanh Phi đang bận rộn tiếp chuyện với Thanh Tề ngồi ở phía tay phải ta.
Ta khẽ chau nhẹ lông mày.
Trong lòng rất muốn hỏi hắn tìm tới đây làm cái gì, nhưng nghĩ lại, nếu ta mà hỏi thì lại thừa.
Chẳng lẽ ngươi nghĩ người ta đến quán xiên nướng để ngồi ngắm cảnh?
Vì vậy ta không hỏi gì hắn cả, chỉ ngồi yên ăn phần mình, còn Khương Hựu Thạc đang tự rót lấy nước mát trong bình ra uống, Thanh Phi và Thanh Tề ngồi tíu tít.
"Đẹp nhỉ?"
"Đẹp ạ, vừa rồi là Tẫn Linh tỷ tỷ chọn giúp cho muội á!"
Thật tình ta cũng không biết có phải là do ồn ào của vụ đèn lồng lần trước được người qua đường phóng đại quá lố, dẫn tới bọn họ tự lầm tưởng ta là phu nhân của nhà họ Khương hay không, mà ông chủ cho vào bát cháo của ta hải sản đầy ăm ắp.
Thấy hơi ngán!
Ta buông muỗng cháo, thầm thở dài với tình hình của mình hiện tại.
Chẳng nghĩ được gì để đưa ra một cái cớ hủy hôn sao cho thuyết phục được sư phụ, còn đắn đo, mình nên bàn chuyện này với đương sự như thế nào.
Nói mới nhớ!
Sao hắn không nói gì về vụ đó nữa nhỉ?
Hôm đó là hắn cũng bảo không mà!
Ta lại vướng bận bởi mấy lời không đâu vào đâu của Thanh Phi, vội cầm cái muỗng lên che giấu sự bối rối ăn tiếp.
Nhiều...!quá!
"Đến rồi đây!"
Không lâu sau thì chủ quán bưng phần đồ ăn mới nướng xong còn nóng bốc khói ra bàn chúng ta, ông chủ nhìn thấy Khương Hựu Thạc liền vui mừng hỏi.
"Tướng quân, hôm nay ngài muốn dùng món gì?"
"Một bát cháo hải sản là được!".


Hắn trả lời.
Ta đang nghĩ ngợi, trong miệng ngậm một miếng tôm, nhìn bát cháo của mình rồi lén lút liếc qua hắn có chút khó chịu.
Đúng là đồ bắt chước!
"Tẫn Linh!"
"Vâng?"
"Phần này là của hai người bọn muội!"
Thanh Tề gọi ta quay lại, còn Thanh Phi chuyền qua tay một đĩa thịt nai và xiên nướng sau khi đã chia làm hai phần đều nhau, nàng sợ chúng ta ngồi bên này xa hơn sẽ không gắp tới.
Ta nhận đĩa thịt, giàu lòng tốt bụng để nó chính giữa, ước gì hắn có thể một mình ăn hết luôn càng tốt.

Vì trên cái đĩa đồ ăn nhiều quá chừng, bát cháo này của ta ăn còn chưa được một nửa nữa.
À, chắc sau hôm nay có lẽ ta sẽ bỏ ăn tôm một thời gian, nãy giờ ăn cũng rất nhiều rồi.
"Cháo ngon đúng không?"
Khương Hựu Thạc đột nhiên hỏi tới, ta đành gật đầu đáp lại.

Hắn ngồi đó cầm một xiên thịt vu vơ nói tiếp trong khi chờ món của mình.
"Cô nương xem trời lạnh thế này, ăn chút đồ ăn nóng, trong người cũng thấy ấm hơn nhiều đúng không?
Thịt mềm lắm, cô nương cũng ăn thử một ít đi!"
"Lát nữa...!ta thử."
Ta lại gật đầu có lệ, thắc mắc sao hôm nay hắn nói nhiều như thế.

Bữa trước cùng ăn cơm hắn đâu có nói nhiều vậy đâu.
Nói xong thêm mấy câu thì chủ quán lại mang ra một bát cháo hải sản cho hắn, và khi ta vô tình nhìn qua, thấy hắn đang định cho vào thêm một muỗng ớt rất lớn đã kinh ngạc mà vội nói.
"Huynh mới nói trời lạnh, còn ăn vừa cay vừa nóng nhiều vậy làm khí huyết rối loạn thì sao hả?"
Khương Hựu Thạc tay cầm muỗng ớt liền dừng ngay lại, rồi hắn chớp mắt phì cười, đầu nghiêng nghiêng, ánh mắt dẫn dắt ta cùng chuyển tới hướng Thanh Phi và Thanh Tề đang ngồi.
Hai người bọn họ mỗi người cầm trên tay một xiên nai nướng thơm phức, đang chấm xuống cái bát sốt đầy ớt hiểm, một màu đỏ tươi còn chưa lấy lên kịp.
"Cái...!này...".

Thanh Phi định giải thích nhưng nàng lại không biết nói gì.
Cái rối loạn khí huyết gì gì đó, nàng không hiểu rõ lắm, nhưng Tẫn Linh tỷ tỷ đã nói vậy thì chắc là đúng rồi.
Thanh Tề sau một hồi khựng lại thì đã nhẹ nhàng nhấc xiên thịt lên, quay đầu tiếp tục vừa ăn vừa nhỏ tiếng hít hà, Thanh Phi liền suỵt một cái.
"Thanh Tề tỷ tỷ, chúng ta...!cứ ăn thôi hả?"
"Muội ăn đi, không phải đang mắng hai chúng ta đâu!"
"Vâng...!ạ!"
Bên này lại có một người hỏi.
"Ồ...!vậy ta có thể đến làm phiền cô nương giúp ta châm cứu không? Ta nghe nói châm cứu cũng giúp lưu thông khí huyết."
Ta ngây ra, mím môi, lắc đầu ậm ừ: "Hả...!à...!thỉnh thoảng...!ăn một bữa cũng không có sao đâu!"
Nói xong thì ta cúi đầu chuyên tâm xúc cháo, không nhìn thấy bát ớt tươi kia cũng đã được bỏ xuống, có một đôi mắt ngước nhìn mình, ánh cười không rõ lý do.
Từ lúc đó trở đi, ta im luôn, không hó hé với ai cái gì nữa hết.

Bát cháo vừa nóng vừa nhiều, múc mãi mới thấy đáy, ta suýt nghẹn phải cầm ngay cốc nước lên uống vào cho trôi.
Cả bọn ăn xong xuôi thì trời cũng muộn, để cho Thanh Phi nghỉ ngơi sớm chút nên bốn người chúng ta lên xe trở về.
"Muội xin phép đi trước ạ!"
"Ta...!ta dẫn đường cho Thanh Phi đã!"
Tới trước cửa phủ, Thanh Tề và Thanh Phi đã phóng xuống xe chạy vào trong trước, nói là cần tìm nhà xí.

Còn Đại Trì và Viên Hoặc thì lụi cụi ôm đống đồ mua ở đợt sau về phòng Thanh Phi.

Khương Hựu Thạc đi thẳng vào cổng, ta chỉ đi sau hắn mấy bước.
Bây giờ xung quanh cũng không có ai, hay là nói chuyện với hắn luôn cho rồi!
Ta nghĩ mãi.
Cuối cùng mắt thấy hắn sắp rẽ ở đường phía trước, ta hạ quyết tâm hôm nay phải rõ ràng với hắn một lần, bèn chạy lên gọi người.
"Huynh chờ chút đã!"
Hắn quay đầu đứng lại tại chỗ.

Ta theo kịp rồi thì đứng cách hai bước, thẳng lưng, lịch sự hỏi.
"Có thời gian rảnh không, ta muốn...!nói chuyện với huynh!"
Khương Hựu Thạc không đáp mà chỉ gật đầu.
Ta ấp úng: "Ta muốn nói..."
"Hôm đó Lưu cô nương và Lạc Lạc tại hội rước đèn...!dẫn đến vài tin đồn không hay, đúng không?".

Ta còn chưa nói xong ý mình thì hắn đã cất tiếng hỏi.
Tuy đây không phải là trọng tâm cuộc nói chuyện, nhưng xem ra cái tin đồn thất đức này lan rộng thật rồi.
Ta nhìn hắn, lại có chút ủ dột khoanh tay lại.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không cần làm gì cả!".


Hắn tỉnh bơ đáp.
Ta trơ mắt nhìn hắn như thấy một sinh vật lạ lùng quái gở.
Lẽ nào ngươi chỉ coi trọng thanh danh của mình, còn phẩm hạnh của ta thì để cho chó gặm hả?
"Sao lại không? Đáng lẽ..."
Ta còn chưa kịp chửi thì đột nhiên hắn lấy từ trong ngực áo ra một cái khăn nhỏ, rồi mở khăn, cúi đầu nhấc tay trái ta ra, nhanh nhẹn đeo vào một cái vòng chuỗi với những hạt ngọc bích xanh nhàn nhạt, lại ôn tồn nói.
"Ban nãy trên đường ta thấy nên đã tiện tay mua, cũng nghĩ rằng...!Lưu cô nương đeo vào nhất định sẽ rất đẹp!"
Ta nhìn xuống cổ tay không tránh khỏi ngạc nhiên cực độ.
Tự nhiên khi không hắn lại đi mua vòng cho ta làm cái gì?
"Không phải hàng rẻ tiền đâu."
"Hả?"
"Vì vậy ta sẽ lấy chút chi phí!"
"Chi...!chi phí?"
Ta còn đang không hiểu gì thì đã bị tóm gọn luôn bàn tay còn lại, lòng bàn tay ta được đặt lên bên trên lòng bàn tay của hắn, dưới cổ tay trái là cái vòng vừa vặn.
Ta đứng tim luôn.
Mất một lúc lâu ta mới nhướng mắt lên, nhìn quanh vắng ngắt hơi sợ hãi mà hỏi.
"Huynh...!huynh...!làm gì...!gì vậy..."
"Ta làm gì?".

Hắn đáp xong lại bước tới một bước gần, ta lập tức lùi lại.
"Cái này...!cái này...!là..."
"Là gì?".