Hoa Viên Phương Bắc

Chương 126: 126: Giải Thưởng Đặc Biệt





Dạo này bữa tối nào cũng trôi qua thật là dài, ta còn lỡ tay phóng cây lao đi thì cũng phải theo cây lao này đến cuối.

Ăn tối xong quay về lấy áo choàng, dặn người chuẩn bị xe cùng Lạc Lạc đến hội rước đèn.
Thanh Tiêm Thanh Tề đều không ai muốn đi, đồng lòng cùng giao Lạc Lạc cho ta toàn quyền quản lý.
Con bé cột tóc gọn gàng, phía trước xõa xuống hai *** *** tóc xinh xinh với kẹp nơ, còn khoe rằng mình mặc một bộ đồ màu xanh nhạt trùng với ta.
"Cữu mẫu nhìn xem, đẹp không ạ?"
"Ừ!"
Đèn lồng hoa sen thắp nến sẵn, để Lạc Lạc tự cầm lấy, ta và nó trèo lên xe, lên đường tới trường học.

Lục Hoàn và Cẩn Y cũng đi theo.
Mà nghĩ cái trường này cũng lạ, không phải dịp lễ gì tự nhiên tổ chức rước đèn làm gì, làm nhọc nhằn biết bao nhiêu là người, trong đó có cả ta.
Ta tự nhủ ráng sức dẫn nó đi vài vòng rồi về sớm vậy.
Nhưng...
Trường học của Lạc Lạc làm ta quá đỗi bất ngờ, vì có quá nhiều người ở đây.
Ta cứ đinh ninh rằng chỉ có bọn trẻ mới đến thôi chứ.
Hội rước đèn này thật sự không đơn giản.
Còn có bày sạp bán hàng, khu vực chơi trò chơi, những cây pháo hoa nhỏ thắp lên từng tia lửa sáng chói văng xuống liền tắt, một gian hàng của người chuyên vẽ kẹo đường...!và đèn lồng giấy thì treo kín từ cổng tới tận bên trong, hệt như một lễ hội quy mô nhỏ.
"Cữu mẫu, bên này đẹp quá!"
Lạc Lạc kéo tay ta, chạy vào khu trò chơi ném vòng nhận quà, nhìn giải thưởng lớn nhất là một con thỏ bằng vải bông trắng muốt không rời.

Ta liền bảo Cẩn Y mua cho con bé mấy cái vòng.

"Cháu ném đi!"
"Vâng!"
Lạc Lạc đưa cái đèn cho ta giữ, nhận vòng tròn đầu tiên từ Cẩn Y, nhắm tới lui rồi vụt mạnh hết sức mình.
"Ra ngoài rồi nhóc!".

Chủ sạp hàng cười khoái trá, nhanh chân đi nhặt cái vòng lại cho vào rổ, Lạc Lạc vẫn còn bốn lượt nữa.
Ta liếc nhìn tên chủ sạp không mấy thân thiện, động viên Lạc Lạc.
"Không sao, cháu bình tĩnh chút, không phải run!"
Lạc Lạc gật đầu, cái vòng thứ hai bay đi, con bé ném trúng một cái hộp, nhưng mở ra thì bên trong không có gì.
"Nhỏ đó trúng hộp rỗng á hả?"
"Ờ, mắc cười ghê ha! Hi hi!"
"Cái trò này dễ gì mà trúng giải đặc biệt chớ! Ha ha ha!"
Những người vô duyên xung quanh áp nhau cười rộ lên, Lạc Lạc bắt đầu ngượng ngùng không muốn ném tiếp, nép vào ôm lấy chân ta.
"Cháu thích con thỏ đó đúng không, ta lấy cho cháu!"
Lục Hoàn nói xong, xông lên giật một cái vòng, ngắm kĩ, ném mạnh một cái, tất cả đều tập trung nhìn theo.
Vút
Cái vòng bay thẳng tới vị trí trung tâm, tới gần chỗ con thỏ, không may trượt xuống.
"Ra ngoài!"
Chủ sạp lần nữa hét lên cười ha hả, trò này bắt đầu thu hút nhiều người qua đường đến xem, Lạc Lạc càng ôm chặt ta hơn, chúng ta bây giờ chỉ còn có hai cái vòng, chưa trúng được món gì cả.
Con bé không muốn bị bạn bè nhìn thấy mình mất mặt như thế, nó giật tay ta, mắt đẫm nước nói như mếu.
"Cữu mẫu, chúng ta đi thôi, trả vòng lại đi ạ!"
Ta nắm tay Lạc Lạc, ngồi xuống khuyên bảo.
"Chỉ là một trò chơi thôi mà, cháu không cần sợ, có ta ở đây!"
Nhưng thật ra mà nói, ta cũng từng như con bé...
...***...
Năm đó, là tiệc sinh thần của Tứ Công chúa.
Cung nhân phủ công chúa cũng bày trò ném vòng lấy quà cho chúng ta chơi, mỗi người sẽ được ba lần ném thay phiên nhau.
Có rất nhiều món mới lạ, riêng ta chỉ thích một chiếc vòng hạt đá màu tím, tự nhủ nếu ta đeo lên tay chắc là đẹp lắm.
Nhưng đã qua ba lượt, ta vẫn chưa ném trúng cái nào, trong khi những người khác đã cầm hai ba món đồ chơi trên tay, ta ghen tị đến muốn khóc.
Mãi sau đó, huynh trưởng nhìn thấy.
Huynh ấy lén đưa quà của mình cho những người đứng sau, đổi thành vòng, xếp hàng lần nữa ném cho bằng được cái vòng đá, hẫn tay trên của một tiểu cô nương khác làm cô nương đó tức giận bỏ đi một nước.
Ta nhận được cái vòng rất vui mừng, đeo lên tay ngay, suốt mấy năm trời cũng không chịu bỏ.
Ta không hề biết huynh trưởng đã bỏ những món huynh ấy thích để đổi nó về cho ta, rất lâu sau này còn vô tình phát hiện đó chỉ là một cái vòng hạt đá có màu bình thường...
...***...
Cẩn Y tiến lên trước, nhìn một lượt, sau đó nhận ra điều gì đó, nàng thì thầm với Lục Hoàn.

Hắn nghe xong thì hết sức ngạc nhiên, theo hướng tay Cẩn Y chỉ mà ồ lên, gấp gáp quay lại nói với Lạc Lạc.
"Cháu qua đây, chuẩn bị ôm thỏ về nhà thôi! Nào!"
Lạc Lạc không nhúc nhích.

Ta đứng dậy hỏi Lục Hoàn: "Ngươi chắc chứ?"
"Tiểu thư, nô tài chắc chắn, chỉ cần một cái vòng nữa thôi là con thỏ đó sẽ thuộc về chúng ta!"
"Được, ngươi làm đi!"
Lục Hoàn gật mạnh đầu, quay về chỗ đứng, hào phóng ném một cái vòng vào thẳng cổ của chủ sạp, mọi người liền cười vỡ òa một trận lớn.
"Mang ông chủ về thiệt kìa! Há há há!"
"Rồi có đem ổng về được không ta!"
"Chắc có á, có bảng ghi luật chơi nè, ném trúng cái nào thì đem cái đó về!"
"Há há há!"
"Trời ơi hài quá há!"
Tên chủ sạp ú ớ, trừng mắt gân cổ giật cái vòng ra hét.
"Ra...!ngoài! Các người chỉ còn duy nhất một cái!"
"Trả cho ngươi trước một cái đó!"
Lục Hoàn nói xong, nhận cái vòng cuối cùng từ tay Cẩn Y.

Ta nghĩ bọn họ đã tìm ra chiêu trò của chủ sạp nên mới tự tin đến thế, bèn lần nữa bảo Lạc Lạc.
"Cháu nhìn xem!"
Lạc Lạc ngẩng đầu, cùng lúc Lục Hoàn bắt đầu giơ cái vòng lên cao, những tiếng cười dần nhỏ lại, mọi ánh mắt đều say mê dõi theo chuyển động tay của nam nhân đang cầm vòng.
Vút
"Trúng...!trúng rồi!"
"Hắn trúng thiệt rồi kìa!"
"Hay dữ trời!"
"Nguyên giải đặc biệt luôn!"
"Ngầu quá xá! Ngầu quá xá!"
Tên chủ sạp hàng như không tin, tiến tới dụi mắt mấy lần nhìn cái vòng nằm nguyên trên con thỏ.
Trúng ngay chóc, không lệch dù chỉ một chút!
Chủ sạp hàng giật giật khóe miệng, nhặt vội sợi dây mánh bị cắt đứt nằm trước con thỏ giấu vào túi, rồi nhanh như chớp đưa con thỏ cho Lục Hoàn, lắp bắp.
"Của ngài...!của ngài đây!"

Lục Hoàn cầm con thỏ, giơ cao cho tất cả cùng thấy, rồi đưa cho Lạc Lạc đã hết sợ hãi.
"Thỏ của cháu!"
"Cảm ơn...!ca ca!".

Ánh mắt Lạc Lạc lấp lánh, Lục Hoàn thì vuốt vuốt tóc ra vẻ.
"Ây dà, ta còn trẻ vậy sao?"
"Cữu mẫu, nhìn này!".

Lạc Lạc ôm con thỏ, cười tươi roi rói.
Thấy dòng người đã tập trung đông hơn, ta nắm tay con bé dẫn ra ngoài cho thoáng.
"Đi thôi, chúng ta sang chỗ khác chơi tiếp!"
"Vâng ạ! Cháu muốn qua kia!"
"Ừ!"
Bọn ta rời đi, sang một hàng tô tranh vắng người cho Lạc Lạc tô màu, Lục Hoàn đi mua nước, còn Cẩn Y cùng chơi với con bé, ta cũng ngồi xuống tranh thủ nghỉ ngơi.
Sau sự kiện giải đặc biệt trò ném vòng đã có chủ, người ta ùa vào đòi chơi đông như kiến, cũng không biết tên chủ sạp có thời gian để giăng dây cản vòng lại không nữa.
"Trời ơi ghen tị quá, đem con thỏ khác ra coi, bán gấp cho ta mười cái vòng!"
"Lấy lẹ năm cái vòng liền đi!"
"Phụ thân, con cũng muốn một con giải đặc biệt giống vậy!"
"Huynh trưởng, huynh nhà người ta ném có hai lần đã trúng giải lớn nhất, huynh giải thích xem, tại sao nãy giờ chúng ta cứ ném trúng mấy củ khoai lang vớ vẩn này mãi được không?"
"Cái này...!cái này..."
"Đệ muốn một con thỏ cơ!".