Bộ Tiểu Ngạn phải rất cố gắng để đưa Tô Tin Diệp về nhà, dọc đường có rất nhiều người nhìn nàng, nàng đều cúi đầu rất thấp, sợ bị nhận ra.
May mà Tô Tín Diệp ốm đến mức chỉ có bộ xương, nếu không với thể lực của Bộ Tiểu Ngạn, không thể đưa nổi một người phụ nữ với cân nặng bình thường về nhà.
Vừa vào nhà, Bộ Tiểu Ngạn liền đóng hết cửa sổ, lấy nước nóng cho Tô Tín Diệp, nhưng Tô Tín Diệp đã rơi vào trạng thái hôn mê. Bộ Tiểu Ngạn sờ trán cô, nóng đến đáng sợ. Bộ Tiểu Ngạn bắt đầu tìm đá viên ở khắp nơi, để hạ nhiệt cho cô. Sau khi chườm đá, Bộ Tiểu Ngạn thấy vết máu ở bụng càng lúc càng nhiều, khi xốc vạt áo của cô lên, vừa nhìn liền giật mình, viên đạn đúng là vẫn ở bên trong, máu vẫn chảy không ngừng. Sốt cao chắc là do vết thương, Bộ Tiểu Ngạn không biết xử lý thế nào trong tình huống này, lại không thể đưa cô đến bệnh viện, chỉ đành lên mạng để tìm kiếm.
"Tiểu Ngạn......" - Tô Tín Diệp tỉnh dậy, gọi cô.
"A, chị sao rồi?"
Tô Tín Diệp lại ho không thể nói tiếp, tiếng ho rất lớn, cả người cuộn lại. Bộ Tiểu Ngạn vội vàng quỳ xuống, vỗ nhẹ vàng lưng cô.
"....Trong nhà, có cồn, kéo, kẹp gắp và kim chỉ không?" - Môi Tô Tín Diệp hoàn toàn không có máu, ánh mắt cũng không dịu dàng như trước, thay vào đó là sự vô hồn trống rỗng.
"Có, chị muốn làm gì?" - Bộ Tiểu Ngạn có dự cảm không lành.
Tô Tín Diệp cười nói: "Tiểu Ngạn có sợ máu không?"
"Cũng không quá sợ...."
Tô Tín Diệp nghiêng đầu dựa lên vai cô, sắc mặt xanh xao với những giọt mồ hôi, lộ ra nụ cười quyến rũ, nói với Bộ Tiểu Ngạn: "Tiểu Ngạn, có thể giúp tôi lấy đạn ra không? Có được không?"
Bộ Tiểu Ngạn thấy sống lưng lạnh toát, bà chị Tô này nhờ người lấy viên đạn ra, mà dáng vẻ cứ như đang xin một que kem. Có phải quá thần kỳ không?
Bộ Tiểu Ngạn theo hướng dẫn của Tô Tín Diệp, hơ kéo và kim bằng lửa, đặt chúng lên một cái mâm được khử trùng bằng cồn. Cởi áo sơmi của Tô Tín Diệp ra, phát hiện trời lạnh như vậy, chị ấy chỉ mặc mỗi cái áo sơmi.
"Có lạnh không?" - Bộ Tiểu Ngạn mở điều hòa không khí, sợ Tô Tín Diệp chỉ mặc mỗi áo lót sẽ bị lạnh.
Tô Tín Diệp lắc đầu, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ: "Tôi không thấy lạnh, chỉ thấy đau."
Bộ Tiểu Ngạn thấp thỏm nhìn cô: "Vậy, không có thuốc gây tê làm sao đây?"
"Không có thì không cần."
Bộ Tiểu Ngạn: "........"
"Đến đi."
Tuy rằng Bộ Tiểu Ngạn vẫn luôn rất hứng thú với xác chết hoặc những sự kiện linh dị, khi nhìn thấy xác chết, nàng sẽ không hoảng sợ như người bình thường. Nhưng đây là cơ thể, da thịt của người sống, lấy đồ vật trong đó ra lại là chuyện khác.
Tô Tín Diệp thấy Bộ Tiểu Ngạn cầm kéo nhưng cứ đứng im, an ủi cô: "Không sao đâu Tiểu Ngạn, tôi không sợ đau."
Bộ Tiểu Ngạn nhắm mắt, chết thì chết!!!
Thời gian trôi qua từng giây từng phúc, Bộ Tiểu Ngạn nhìn vào vết thương của Tô Tín Diệp, cả mắt cũng không dám chớp, tay cầm kéo với kẹp run rẩy.
"Này......đó là gì?" - Bộ Tiểu Ngạn mở vết thương của Tô Tín Diệp ra nhìn vào.
Tô Tín Diệp sắc mặt tái nhợt, đang chịu đựng cơn đau do bị mổ sống một lỗ nhỏ ngay vết thương bị đạn bắn. Nghe thấy Bộ Tiểu Ngạn hỏi, có chút buồn cười, cảm thấy bớt đau hơn, khàn giọng nói: "Chắc là ruột."
Bộ Tiểu Ngạn thấp giọng hét lên, toàn thân run rẩy. Tô Tín Diệp liền cười phá lên không nhịn được, mới cười được hai tiếng, vết thương lại chảy nhiều máu, thế là lại đau hết cười nổi.
1
Bộ Tiểu Ngạn nét mặt lo lắng: "Lúc này chị còn tâm trạng để đùa.... Thật là....Tôi không thấy viên đạn ở đâu."
Tô Tín Diệp một lúc lâu mới có thể nói: "Bởi vì trúng đạn ở cự ly xa, nên viên đạn không xuyên qua cơ thể, không lấy ra mới phiền.....khụ....khụ....! Không sao, cứ mổ vết thương ra, tới khi nào thấy viên đạn thì thôi."
Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy toàn thân mất sức, nhìn phần bụng đầy máu của Tô Tín Diệp, lại nhìn cây kéo dính máu trong tay, đầu trống rỗng.
Đạn, mày ở đâu? Tân, cậu ở đâu?
Tân không biết mình đang ở đâu, mắt bị che, hai tay bị trói, cả người đều đau.
Khi nàng nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy bên tai có tiếng đánh đập và mắng chửi. Tân giả vờ hôn mê, nghe trộm lời đối phương nói, nàng hiểu rồi. Thì ra cái đám này nhầm nàng với cảnh sát Do, nên mới bắt nàng. Về đến nơi phát hiện nhầm người, nên ông chủ tức điên, đem thủ hạ ra, hết đánh rồi lại đá.
Tân cười khổ trong lòng, bộ nàng với cảnh sát đó giống lắm sao? Mấy kẻ ngu ngốc này không nhận ra? Kết quả, nàng trở thành người chết thế.
Ông chủ dường như đã đánh mệt, chuyển đề tài nói: "Có phải Lâm Lăng đã bắt Nhậm Nhiễm với cảnh sát kia không?"
"Vâng....đang tìm kiếm."
Ông chủ châm một điếu thuốc nói: "Báo với đội trưởng, yêu cầu đội trưởng đưa một đội đến đây. Một bên đi giết Tô Tín Diệp, một bên đi tìm Lâm Lăng. Cái thứ vô dụng đó, tên phản bội Nhậm Nhiễm với đứa cảnh sát, giải quyết hết đi."
"Vâng! Ông chủ, còn người này?"
Vẫn đang giả vờ, Tân ý thức được chủ đề đã hướng đến mình.
"Nó? Giết rồi chôn sâu một chút." - Ông chủ thờ ơ bỏ lại một câu, đi ra khỏi phòng.
"Vâng."
Tân nghe thấy người kia rút súng ra, đi hai bước tới gần. Trái tim nàng đập loạn xạ, sống hay chết đều quyết định ở phút này.
"Rốt cục.....rốt cục đã nhìn thấy......" - Bộ Tiểu Ngạn mở to hai mắt, không dám chớp. Đèn pin cầm tay để trên bàn bên cạnh, chiếu ngay vào vết thương của Tô Tín Diệp. Nàng đã tìm thấy được viên đạn.
Tô Tín Diệp cảm giác ý thức dần mơ hồ, dùng chút sức cuối cùng, nói: "Nhanh....lấy nó ra...." - Thậm chí còn không còn sức để ho.
Bộ Tiểu Ngạn dùng kẹp lấy đạn ra, trong lòng thầm sợ hãi, khẽ cắn răng, dùng sức kẹp, đạn đã được lấy ra. Tô Tín Diệp thấp giọng kêu lên, một lúc thì hôn mê. Bộ Tiểu Ngạn thở hổn hển dựa vào ghế, hai mắt nhìn đăm đăm.
Việc lấy đạn ra, áp lực quá lớn. Xem ra cứu người so với giết người cần nhiều can đảm hơn.
Nhân lúc Tô Tín Diệp hôn mê, Bộ Tiểu Ngạn lấy hết can đảm khâu vết thương. Sau khi làm xong một loạt công đoạn, Bộ Tiểu Ngạn cạn kiệt sức lực. Dọn dẹp mọi thứ, rồi nằm bên cạnh Tô Tín Diệp ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác có người đang nhẹ nhàng lay nàng. Ngẩng đầu, Tô Tín Diệp đã tỉnh rồi: "Chúng ta đi thôi."
Bộ Tiểu Ngạn không thể tin nhìn cô: "Vết thương của chị?"
"Không sao nữa." - Tô Tín Diệp mặc lại áo sơmi của mình, nói: "Đang trong trạng thái tốt, chúng ta phải nhanh hành động."
Bộ Tiểu Ngạn thật sự rất ngạc nhiên, Tô Tín Diệp bị bắn lại hồi phục nhanh như vậy, không còn ho, hoàn toàn khác trước.
Nàng không biết Tô Tín Diệp có thể chất đặc biệt, cái loại thể chất này giống như hồi quan phản chiếu vậy, cô có thể trở về lúc sức khỏe tốt nhất, nhưng tác dụng phụ cũng rất mạnh.
Loại phấn khích đó giống như một con trùng độc, đang ẩn náu trong cơ thể cô, đang cắn nuốt hàng trăm lỗ trên cơ thể cô từng chút một, càng lúc càng nhanh.