Trần Quả nhìn Bộ Tiểu Ngạn, lại nhìn Tân đang ngơ ngác bên cạnh. Cuối cùng nở một nụ cười ấm áp, nhưng chua xót: "Đã lâu không gặp, Tiểu Ngạn, cậu khỏe không?"
Câu hỏi thăm này suýt nữa làm Bộ Tiểu Ngạn đỏ hai mắt, nàng không muốn Trần Quả nhìn thấy mình yếu đuối, vội vàng cúi đầu: "Mình khỏe....."
Trần Quả khẽ mỉm cười, hai mắt lấp lánh: "Vậy thì tốt..... Đây là, bạn cậu?" - Trần Quả tất nhiên là hỏi Tân.
Bộ Tiểu Ngạn với Trần Quả chưa bao giờ xa lạ đến vậy, hai người cùng nhau lớn lên, bạn của mình cũng là bạn của đối phương. Bây giờ, trong cuộc sống của Bộ Tiểu Ngạn có thêm Tân, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Quả nhìn thấy cô ấy. Cảm giác này thật khiến người ta đau lòng, thế nhưng đây là kết quả do một tay Bộ Tiểu Ngạn tạo nên. Vì lẽ đó, dù có đau lòng, thì Bộ Tiểu Ngạn cũng không thể oán trách.
"Ừ..." - Không biết trả lời thế nào, Bộ Tiểu Ngạn chỉ đành đáp lại một chữ.
"Vậy....rất tốt." - Trần Quả lịch sự gật đầu với Tân, nói: "Có người chăm sóc cậu, mình rất an tâm."
Bộ Tiểu Ngạn cảm giác nước mắt sắp trào ra, nên nàng kéo Tân đi ra khỏi siêu thị.
"Ai vậy?" - Tân hỏi.
"Bạn thân của tôi." - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn có chút khàn.
Thật ra Tân rất muốn hỏi đến cùng, nhưng thấy vẻ mặt thất lạc của Bộ Tiểu Ngạn, Tân đành nuốt lại tất cả.
Ở lâu với Bộ Tiểu Ngạn, Tân cảm thấy tính cách của mình dần thay đổi, một số góc cạnh sắc bén dần dần được mài nhẵn. Tân cũng khá ngạc nhiên với sự thay đổi này, nhưng là cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần có thể từ từ bước vào trái tim Bộ Tiểu Ngạn, Tân cảm thấy mọi thứ đều ổn.
Bộ Tiểu Ngạn đi về phía trạm xe, dù gió rất lớn, Tân vẫn đi theo cô.
Bộ Tiểu Ngạn đứng ở trạm xe, để mặc gió lạnh thổi đến làm nàng run rẩy. Tân vẫn đứng sau lưng nàng, thấy nàng lặng lẽ ôm lấy bản thân, không khỏi lo lắng.
"Về nha?" - Tân hỏi.
Bộ Tiểu Ngạn lắc đầu.
Tân thở dài, đứng cạnh cô, cùng cô nhìn về một hướng --- dù nơi đó chỉ có bóng tối sâu thẳm.
"Vậy tôi ở cùng cô." - Tân cố gắng giữ cho giọng nói không quá câu nệ và thâm tình, nếu không sẽ làm bản thân thấy lúng túng.
Bộ Tiểu Ngạn quay đầu nói: "Cô về trước đi."
Tân hít sâu một hơi: "Cùng nhau đi, thì cùng nhau về."
Bộ Tiểu Ngạn nhìn Tân, muốn nói gì đó, nhưng vẫn là nén xuống đáy lòng.
Hai người đứng bao lâu, thì Bộ Tiểu Ngạn bị gió lạnh thổi làm run rẫy bấy lâu. Tân cuối cùng quyết định, giơ cánh tay, kéo Bộ Tiểu Ngạn vào lòng mình.
Bộ Tiểu Ngạn không né tránh.
Hai người vẫn im lặng như cũ, nhưng vì dựa vào nhau nên có một loại ấm áp.
"Thật ra, tôi vẫn rất sợ....." - Bộ Tiểu Ngạn thì thầm, như đang nói chuyện với Tân, nhưng lại giống như đang nói với chính mình: "Đôi khi, tôi không biết cuộc sống yên bình là thật, hay những đoạn máu tanh kia với là thật. Tôi không biết rõ, đâu mới là cuộc sống thuộc về tôi. Vì thế, tôi không dám thử quý trọng hay quan tâm bất cứ điều gì. Tôi sợ, khi đến gần những thứ ấm áp hay hạnh phúc đó, thì nó lại bị chính tôi hủy diệt. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện, những cảm xúc này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Khi người tôi quan tâm muốn tiếp cận, phải từ chối họ, trái tim sẽ rất đau....."
"Này..." - Tân hỏi: "Lời cô nói, là nói về người bạn kia, hay là tôi?" - Tân xưa nay đều không vòng vo, cứ trực tiếp nói ra.
Nhưng Bộ Tiểu Ngạn không phải là người quyết đoán như Tân, vấn đề Tân hỏi làm Bộ Tiểu Ngạn tiếp tục im lặng.
Tân thở dài, nàng sẽ mất cả đời để chờ người phụ nữ nhút nhát này chủ động.
"Cô không trả lời, vậy tôi sẽ cho rằng cô đang nói về tôi." - Tân nắm hai vai Bộ Tiểu Ngạn, đẩy cô đối diện với nàng: "Mấy ngày qua, cô cho tôi cảm giác tôi đã có một chỗ ở trong trái tim cô, cho phép tôi ở cạnh cô. Tôi hi vọng, không phải do bản thân tự ảo tưởng."
Bộ Tiểu Ngạn ngẩng đầu nhìn Tân, nàng thấy đôi mắt sáng như sao kia đang nhìn mình. Một cảm giác động lòng mà nàng chưa từng trải qua, từ từ len lỏi vào trái tim.
Thật ra, Bộ Tiểu Ngạn đã bị Tân hấp dẫn từ lâu. Nàng thán phục Tân mạnh mẽ và dũng cảm, tính cách ngay thẳng, đây là điều Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy đang thiếu thốn nhất.
"Thật ra...." - Bộ Tiểu Ngạn tránh ánh mắt của Tân, nói: "Lần trước cô xảy ra chuyện trong phòng tắm, tôi rất lo..... Gấp đến mức sắp phát điên, nhưng không biết phải biểu lộ thế nào. Có thể bây giờ, tôi có chút ràn cảo khi biểu đạt rồi....."
Bộ Tiểu Ngạn chưa nói xong, Tân liền hôn lên môi cô. Bộ Tiểu Ngạn nín thở, cơ thể bất giác lùi về sau tránh đi. Tân nắm hai cánh tay của cô, không cho cô né tránh.
"Nếu đã thích, vì sao lại tránh né?" - Nét mặt Tân rất nghiêm túc: "Không biết cô đã từng nghiêm túc yêu thích một ai chưa? Một đời người, có thể có rất nhiều tình nhân, nhưng để yêu một người thì rất khó."
Bộ Tiểu Ngạn thành thật lắc đầu: "Tôi chưa từng có tình cảm với bất cứ ai, dù là nam hay nữ, đều chưa có....."
Tân mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô, nói: "Vậy để tôi là người đầu tiên."
Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy hơi ấm từ đôi môi của Tân vẫn còn in trên đó, trong lòng có một cảm giác rất an tâm. Nếu đối với Trần Quả, Bộ Tiểu Ngạn lựa chọn né tránh, không muốn vì mình mà bạn thân gặp nguy hiểm. Thì với Tân, Bộ Tiểu Ngạn có cảm giác, muốn được cô bảo vệ nhiều hơn. Suy nghĩ này có chút ích kỷ, nhưng sự kiên trì của tân mấy ngày nay, khiến nàng không còn muốn trốn tránh cảm giác này nữa.
Dù xung quanh Bộ Tiểu Ngạn có bao nhiêu nguy hiểm, nàng vẫn chỉ là một người bình thường. Nàng đã chịu đựng và cô đơn quá lâu, nàng cũng khát khao có một ai ở bên mình, dù đuổi thế nào, người ấy sẽ không rời đi.
Bộ Tiểu Ngạn không biết, Tân có phải một người đáng tin tưởng hay không. Bởi vì sự tùy tiện và cách sống ở nước ngoài của cô, thật khác so với nàng. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn muốn thử một lần, cho dù một lần cũng được.
"Mình sẽ bảo vệ cậu." - Sau khi quyết định, Bộ Tiểu Ngạn ở trong lòng Tân tự nói.
Tân có chút dở khóc dở cười, cô gái bé nhỏ này, đang ở trong lòng nàng, lại còn nói "bảo vệ", thật khiến người ta chỉ biết cười khổ.
Thế nhưng, Bộ Tiểu Ngạn, một kẻ điên, lại rất hấp dẫn bởi vì điều đó.
Do vẫn không mở gói hàng, gói hàng được nàng để trên bàn, hoàn toàn quên mất nó.
Lâm Lăng bị áp giải đến tòa án, đoàn áp giải cực kỳ hoành tráng cả đoạn đường đi. Sở cảnh sát điều động lực lượng đặc biệt, còn có xe chống đạn. Chính là đề phòng người của Hắc Huyết đến giải cứu.
Do không đi, bởi vì nàng có chuyện khác phải làm.
Một lần nữa đi gặp Tô Tín Diệp, ở rất xa đã nghe thấy tiếng ho của cô, nhưng khi thấy cô có thể cảm nhận được tinh thần cô đã tốt hơn. Trên mặt có chút hồng hào, khiến cả người cô càng thêm xinh đẹp.
Do không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp đó, lại còng chung với cô ấy, mở cửa xe cảnh sát. Lại cùng nhau đi đến Trường Quy Hoạch Đô Thị.