Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 25: Có Ma Không?




Tân nói rằng vừa liếc mắt đã biết Lâm Tiên không phải người tốt lành gì, tuyệt đối đang giả vờ. Vì thế khi ra khỏi nhà hàng, Tân đuổi nữ sinh kia về ktx, rồi trở lại tìm Bộ Tiểu Ngạn. Đi một vòng lớn, không thấy người đâu, cuối cùng Tân mời người bảo vệ ở cổng một điếu thuốc, mới biết Lâm Tiên đưa Bộ Tiểu Ngạn đến quán bar ở ngoài trường. Nghe thấy hai chữ quán bar, Tân hoạt động gân cốt, chuẩn bị đi đánh nhau. Ai ngờ vừa vào cửa đã thấy hành động khoa trương của Lâm Tiên, Tân tức muốn điên --- bà đây còn chưa được ăn, thì khi nào mới đến phiên mày? Không nói hai lời, Tân liền đạp Lâm Tiên té nhào.

Tất nhiên, những điều trên đều chỉ là do Tân suy nghĩ đơn phương, chứ không nói với Bộ Tiểu Ngạn.

Mới ngày đầu làm giáo viên đã bị học sinh đùa giỡn, còn có hành vi sàm sỡ nghiêm trọng, điều này làm sao Bộ Tiểu Ngạn chịu nổi? Nhìn hai con mắt cô sưng đỏ, Tân cảm thấy đừng nên chọc giận cô thì tốt hơn.

Bộ Tiểu Ngạn tắm xong, đứng sấy tóc, Tân thì nhai bánh lên mạng nghe nhạc. Tân nhìn Bộ Tiểu Ngạn, cô mặc một cái áo phông bó sát người màu đen, thân hình đẹp đẽ thoáng hiện trước mắt Tân, tóc dài xõa tung, cảm giác như ở nhà.

Cảm giá như vậy, cứ như một cặp vợ chồng ấy.

Tân càng nghĩ càng muốn cười, Bộ Tiểu Ngạn tắt máy sấy, chỉnh tóc, nhìn Tân.

Tân đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bộ Tiểu Ngạn, không lảng tránh, nhíu mày nhìn cô.

Bộ Tiểu Ngạn nói: "Có thể tắt đèn đi ngủ không?"

"Được." - Tân trả lời.

Bộ Tiểu Ngạn muốn đi tắt đèn, đột nhiên nghe thấy âm thanh leng keng rất nhỏ. Nàng cảm giác sau lưng có một luồng gió lạnh thổi tới, trong lòng rất căng thẳng. Bộ Tiểu Ngạn quay đầu, nhìn thấy đầu giường của Tân treo một cái chuông gió.

Trong miệng Tân còn ngậm nửa cái bánh, thấy sắc mặt Bộ Tiểu Ngạn trắng bệch, cứ như người mất hồn đi tới đầu giường của mình, hai mắt nhìn chằm chằm chuông gió.

Trên cùng của chuỗi chuông gió là một cái mặt méo mó được làm bằng gốm sứ, các loại màu sắc pha trộn với nhau tạo thành mặt người, cười như không phải cười, hai mắt một trên một dưới, nhìn rất đáng sợ. Khuôn mặt người đột ngột dừng lại ở miệng, như thể xương hàm đã bị cạo sạch bằng một dụng cụ sắc nhọn, bên dưới là các ống mỏng phát ra âm thanh chói tai khi va vào nhau. Lại một cơn gió lạnh thổi tới, cái chuông gió mặt quỷ này lại vang lên.....

"Leng keng....leng keng..."

Cứ như là tiếng cười từ đâu truyền đến.

"Sao vậy?" - Tân thấp giọng hỏi.

Bộ Tiểu Ngạn nuốt một cái, hỏi: "Đây là....."

Tân nói: "Là quà mà nữ sinh ăn cơm với tôi tặng đó...... Rất đặc biệt, phải không?"

Ánh sáng chiếu vào mặt Bộ Tiểu Ngạn, trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô tản ra bóng đen, đan xen ngẫu hứng, nhưng cũng tràn đầy một loại sợ hãi khiến tim người đập nhanh. Bộ Tiểu Ngạn chỉ vào chuông gió, chậm rãi cúi đầu nhìn Tân, nói từng chữ:

"Cô không biết, treo chuông gió ở đầu giường chính là: gọi quỷ sao?"

"Tích tắc" đồng hồ điểm 12h.

Tân với Bộ Tiểu Ngạn cứ vậy nhìn nhau, không ai nói gì, trong phòng dường như chỉ còn lại âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường đang chuyển động.

"Tôi chưa từng nghe." - Tân trả lời.

Bộ Tiểu Ngạn thở dài một hơi, nói: "Vẫn nên tháo xuống đi."

Tân nuốt nửa miếng bánh quy còn lại vào miệng, nói: "Cô tự quyết đi."

Khi Bộ Tiểu Ngạn gỡ cái chuông gió xuống, không tự chủ liếc nhìn về cửa sổ, cái nhìn này làm nàng lạnh cả sống lưng.

Cửa sổ đang đóng.

Vậy.....cơn gió lúc nãy đến từ đâu? Vậy cái gì làm chuông gió kêu?

Nghĩ tới đây Bộ Tiểu Ngạn vội vàng thu hồi suy nghĩ, không muốn nghĩ nữa. Vội vàng nhét chuông gió vào trong ngăn kéo của Tân, tắt đèn, Bộ Tiểu Ngạn trực tiếp chui vào chăn.

Bộ Tiểu Ngạn lăn qua lộn lại không ngủ được, quay đầu thì thấy Tân vẫn ở trong bóng tối, vừa ăn bánh vừa xem laptop.

"Tân....." - Bộ Tiểu Ngạn nhẹ giọng kêu.

Tân quay sang, ánh sáng lạnh từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt nàng, làm cho khuôn mặt có chút mơ hồ.

"Cô chưa ngủ?"

"Ừ...." - Giọng nói thanh mảnh của Bộ Tiểu Ngạn không thể nhỏ hơn.

"Sáng sớm không phải cô có tiết sao?"

"Ừ...."

Tân nghiêng đầu: "Sao vậy? Cái chuông gió làm cô sợ không ngủ được hả?"

Bộ Tiểu Ngạn không lên tiếng.

Tân mỉm cười hỏi: "Muốn tôi cùng cô sao?"

Bộ Tiểu Ngạn vùi nửa mặt vào gối, ấp úng nói: "Có thể không?"

"Không vấn đề! Có muốn tôi ngủ cùng cô luôn không?"

Bộ Tiểu Ngạn rất nhanh trả lời: "Không cần."

Tân đen mặt: "Này, cô có cần từ chối nhanh thế không?"

"Ngủ cùng cô mới nguy hiểm."

Tân cười gằn: "Nếu như bản thân cô không có ý muốn cùng tôi lên giường, thì tôi sẽ không ép buộc cô. Tôi không có hứng với cái trò cưỡng ép."

Bộ Tiểu Ngạn im lặng.

Giường của Tân song song song với giường của Bộ Tiểu Ngạn, Tân dựa vào đầu giường một lúc, nói: "Vậy tôi mở nhạc cho cô nghe."

Bộ Tiểu Ngạn nói "ừ".

Tân mở một khúc nhạc phương tây của đàn Cello, âm thanh càng ngày càng trầm, cứ như ma quỷ đang ngồi trong phòng họ than khóc.

Bộ Tiểu Ngạn cuối cùng chịu không nổi: "Tân, cám ơn cô, tắt đi."

Tân không hiểu, không êm tai sao? Nó trầm lắng như vậy rất dễ ngủ mà..... Xem ra, mỗi người có một góc độ thưởng thức khác nhau nhỉ.

Mùa đông ở phương bắc, khi trời đêm, gió thổi rất to, rít gào từng hồi, cứ như đang đang gào khóc.

Gió thổi qua ktx sinh viên, cửa sổ nhà vệ sinh không có khóa, "rầm" một tiếng kính vỡ đầy đất.

Lâm Tiên vẫn còn đang đi trên hành lang, bị tiếng động làm cho giật mình. Nàng quay đầu, hành lang tối tăm dài thăm thẳm chẳng có ai, chỉ có tấm biển "lối thoát hiểm" ở cuối hành lang, đang phát ra ánh sáng màu xanh.

Gió thổi vào ô cửa kính bị vỡ của nhà vệ sinh, rít lên từng cơn. Nhịp tim Lâm Tiên tăng nhanh, vội vàng chạy về phía phòng của mình.

Sở dĩ giờ này Lâm Tiên mới trở về phòng, vì phải đi bệnh viện. Bị Tân đạp một phát đến nỗi đập đầu, bên ngoài gió lạnh làm đầu nàng choáng váng. Bác sĩ kê cho nàng một ít thuốc, về tới phòng nàng liền ăn rồi uống thuốc.

Lâm Tiên bò lên giường, rất lâu vẫn không thể ngủ được, ngực cứ như đánh trống không thể giải thích mà chảy mồ hôi.

"Thật xui xẻo, người đẹp chưa tới tay còn bị người ta đánh. Hơn nữa đêm còn bệnh, đúng là họa vô đơn chí....." - Lâm Tiên thở dài. Thật ra nàng muốn đi vệ sinh, nhưng bên ngoài thật sự có chút đáng sợ, nàng không dám đi. Nhưng nín tiểu thì thật sự không ngủ được, Lâm Tiên cuối cùng vẫn quyết định, dùng tốc độ nhanh nhất đi vệ sinh xong thì trở về ngủ.

Nàng khoác áo bành-tô lại đi ra hành lang, tiếng dép lê chạm đất có vẻ khá lớn, làm cả người nàng cứng ngắc vì sợ. Nhanh nhanh nhanh nhanh hơn nữa, chịu một chút, giải quyết xong thì liền trở về.

Đi tới cửa nhà vệ sinh, Lâm Tiên đẩy cửa ra, một trận gió lớn thổi đến làm Lâm Tiên run lập cập. Trong nhà vệ sinh tối hù không thấy gì, ánh trăng thừa lúc bóng đêm tỏa ra một màu bạc quỷ dị trên mặt đất. Lâm Tiên sợ hãi đưa tay mò trên tường, sờ so.ạng rất lâu mới mò được công tắc đèn, "tách" nhấn, không sáng.

Trong lòng Lâm Tiên thầm mắng "nhà dột còn gặp mưa", đánh bạo đi vào. Kéo cửa buồng nhà vệ sinh, tiếng nước tí tách tí tách rơi xuống, rất chậm, mỗi một lần rơi đều làm tim Lâm Tiên nhảy lên..... Lâm Tiên hít sâu ngồi xổm xuống, phải mau rời khỏi cái nhà vệ sinh biến thái này lúc nửa đêm, trở lại cái giường ấm áp càng nhanh càng tốt.

Đột nhiên Lâm Tiên cảm thấy cổ hơi ngứa, giống như có thứ gì đó trêu chọc sau gáy. Lâm Tiên cảm thấy máu trong người chảy ngược lên đầu.

Trên lưng nàng có gì? Nhất định là có. Nhưng Lâm Tiên không dám quay đầu.

Ầm ầm ầm.....

Lâm Tiên nghe thấy phía sau phát ra âm thanh nặng nề như kim loại, cảm giác trên gáy càng lúc càng rõ, cái thứ đó từ từ hạ xuống....

Đôi chân đang ngồi xổm của Lâm Tiên bắt đầu run rẩy, hàm răng cũng đập vào nhau cốp cốp. Nàng rất muốn quay đầu lại, cũng rất muốn chạy, nhưng sức lực giống như bị người ta hút khô, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Cảm giác ngứa sau gáy rất quen. Lâm Tiên cố gắng nhớ lại, đây là cảm giác của thứ gì. Cuối cùng đầu nàng bật sáng, nàng nhớ rồi, đó là cảm giác của tóc!!

Lâm Tiên quay đầu, mặt đột nhiên bị kẹt, toàn bộ đầu của Lâm Tiên bị những sợi tóc đó quấn chặt.

+

Một tiếng hét phá vỡ bầu trời đêm.