Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 15: Quá khứ đẫm máu




Trường trung học Thủy Quang, là trường điểm nổi tiếng của thành phố, hàng năm rất nhiều học sinh đều cố gắng hết sức để được nhận vào học, Cao Khiết với Tào Phượng cũng trải qua kì thi tuyển trung học khắc nghiệt mới đậu vào Thủy Quang. Bởi vì đều ở ktx của trường, lại còn là bạn cùng lớp, nên hai người tương đối thân. Cao Khiết phát hiện Tào Phượng khá là hướng nội, lại hay lo xa, cứ giấu mọi chuyện trong lòng tự mình tiêu hóa. Có lúc Cao Khiết phát hiện Tào Phượng sẽ trốn trong góc nhà vệ sinh mà khóc, hỏi cậu ấy có chuyện gì đều không nói, Cao Khiết ngày càng lo lắng về trạng thái tâm lý của cậu ấy.

Có một lần vào nửa đêm, Cao Khiết khát nước nên dậy đi uống nước, phát hiện Tào Phượng không có trên giường. Cao Khiết đi ra ngoài tìm, thấy cậu ấy đang ngồi một mình trên lan can hành lang, hai chân đung đưa trên không. Trong màn đêm, cảnh tượng đó làm cho Cao Khiết giật mình. Cao Khiết tưởng Tào Phượng muốn nhảy lầu, vội vàng kéo cậu ấy từ lan can xuống, hỏi cậu ấy có biết làm như vậy rất nguy hiểm không? Tào Phượng nở một nụ cười ngốc nghếch nói: "Làm thế này mình mới có thể nhìn cao hơn, rõ ràng hơn. Không tin, cậu cũng thử xem...." - Cao Khiết bị nụ cười kì lạ của Tào Phượng làm sợ đến lạnh cả người, đột nhiên lại thấy nước mắt trên mặt Tào Phượng.

Đêm đó Tào Phượng nói chuyện với Cao Khiết tới sáng, nói về những vấn đề gia đình đang làm cậu ấy thấy phiền. Lúc còn rất nhỏ, cậu ấy đã chứng kiến cha mẹ đánh nhau, bạo lực gia đình làm cô bé Tào Phượng rất sợ khi về nhà, luôn có cảm giác một ngày nào đó cha mẹ sẽ đem cô bé ra đánh đập. Cái suy nghĩ đó lúc nào cũng dây dưa trong đầu của cậu ấy, làm cho cậu ấy cả ngày không yên. Chuyện như vậy cậu ấy cũng không dám kể với người khác, dần dần cậu ấy thu mình vào một góc nhỏ, tính cách càng ngày càng hướng nội.

Cao Khiết đau lòng vì cậu ấy, bạo lực gia đình là chuyện Cao Khiết chỉ nhìn thấy trên tivi, nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, thì cũng đành bất lực khi gặp chuyện như vậy.... Có thể là lòng thương cảm tràn trề, sau đó Cao Khiết càng lúc càng tốt với Tào Phượng, đến cả bản thân nàng cũng cảm thấy hơi quá, nhưng mỗi khi thấy Tào Phượng không thích cười, lại nở mỉm cười với mình, Cao Khiết sẽ rất vui vẻ. Đó là cảm giác gì? Cao Khiết cũng không biết.

Học sinh cấp ba đang ở lứa tuổi mơ hồ, hai nữ sinh suốt ngày như hình với bóng là điều khá bình thường. Nhưng xã hội dần dần cởi mở, tư tưởng của học sinh cũng sẽ cởi mở theo. Sau khi bài vở căng thẳng, những học sinh thường suy nghĩ lung tung một số chuyện, thế là tin tức Cao Khiết và Tào Phượng có tình cảm nhanh chóng lan truyền.

"Đúng là nhiều chuyện!" - Cao Khiết với Tào Phượng trốn tiết thể dục, chạy lên nóc phòng thí nghiệm hóng gió: "Mình không hiểu, tại sao lại có tin đồn như vậy?"

Tào Phượng có chút u buồn nhìn Cao Khiết: "Chuyện này làm cậu thấy phiền phức sao.....Xin lỗi?"

Nghe thấy giọng nói mềm mại của Tào Phượng, lòng Cao Khiết khó chịu: "Không liên quan gì đến cậu, cậu đâu cần xin lỗi mình." - Nói chuyện một lúc, phát hiện mắt Tào Phượng sưng đỏ: "Này, cậu sao vậy? Tối qua không ngủ được à?"

".........." - Tào Phương không nói gì.

"Sao vậy? Trong nhà lại xảy ra chuyện sao?"

Tiếp tục im lặng rất lâu Tào Phượng mới chậm rãi nói, cậu ấy nói khoảng thời gian này cha không có về nhà, buổi tối nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ trong phòng ngủ của mẹ. Tối hôm qua cậu ấy quyết định đến xem, không ngờ nhìn thấy mẹ của cậu ấy đang ôm một người đàn ông, như đang........

Cao Khiết nghe thế liền đỏ mặt, không biết nói gì để an ủi. Nàng thấy nước mắt Tào Phượng lộp độp rơi xuống, thầm thở dài, giang tay ôm lấy cơ thể gầy yếu của Tào Phượng vào lòng.

"Xin lỗi, làm cậu lo lắng....."

Cao Khiết thở dài: "Đừng khách sáo như vậy, mình không muốn nhìn thấy cậu khóc."

Tào Phượng vùi mặt vào lòng của Cao Khiết nói: "Chuyện này mình chỉ nói cho cậu thôi, cậu giữ bí mật giúp mình nhé?"

"Tất nhiên."

Hai người tưởng rằng lúc đó chỉ có họ thôi, không ngờ có một đám nữ sinh trốn bên cạnh nghe lén hai người nói chuyện.

Cái gọi là không có lửa làm sao có khói, chuyện gia đình của Tào Phượng qua ngày hôm sau đã lan truyền trong lớp, kể cả hình ảnh cậu ấy cùng Cao Khiết ôm nhau cũng trở thành tin tức sốt dẻo nhất. Tấm hình kia được dán trên bảng đen, sáng sớm Tào Phượng đến liền nhìn thấy tấm hình, cậu ấy đỏ mặt chạy đi trong tiếng cười vang của mọi người. Cao Khiết tức muốn chết, nhưng không biết làm gì để phán bác lại tin đồn, nên chỉ đành mang cặp đi tìm Tào Phượng.

Ngày hôm đó, gần như trở thành điểm chia cắt giữa cuộc đời Cao Khiết và Tào Phượng. Bắt đầu từ đó, Cao Khiết không còn nhìn thấy Tào Phượng trong trường học.

Cao Khiết không nghĩ khi gặp lại Tào Phượng lại ở trong bệnh viện, không phải một bệnh viên đa khoa bình thường, mà là ---- bệnh viên tâm thần.

Cao Khiết nghĩ rằng Tào Phượng trốn tránh mình, nhưng Tào Phượng lại chấp nhận yêu cầu đến thăm. Cao Khiết đi cùng y tá dọc theo con đường dài rợp bóng cây, cuối con đường là một khu vườn nhỏ, trong vườn có đủ các loài hoa, Tào Phượng đang ngồi đọc sách giữ những bông hoa.

Cao Khiết luôn nhớ về buổi chiều hôm đó, mặt trời rất chói chang chiếu lên người Tào Phượng, khiến cậu ấy như hòa vào những bông hoa xinh đẹp kia. Khung cảnh hoàn hảo như vậy, làm Cao Khiết nhìn đến ngẩn ngơ.

Tào Phượng quay đầu nhìn thấy Cao Khiết, Cao Khiết cứng ngắc cười nhìn cậu ấy. Nhưng không được Tào Phượng đáp lại.

"Mình hận cậu!" - Cuối cùng, Tào Phượng chỉ để lại một câu nói như thế.

Ba chữ này làm Cao Khiết đau lòng rất lâu, cũng không có dũng khí đi gặp Tào Phượng. Sau đó không lâu, nghe nói Tào Phượng được người nhà đón khỏi bệnh viện. Cao Khiết tưởng rằng bệnh của cậu ấy chuyển biến tốt, ai ngờ lại được nghe một tin tức làm Cao Khiết thấy khó tin: Tào Phượng phát điên, dùng dao chém chết mẹ khi đang ngủ, sợ tội bỏ trốn.

Cao Khiết vẫn cảm thấy đây chỉ là tin đồn, người gầy yếu lại thích khóc như Tào Phượng sao có thể làm ra chuyện này? Thế nhưng Cao Khiết đột nhiên nhớ tới đêm đó, đêm mà Tào Phượng ngồi một mình trên lan can hành lang, với dáng vẻ kì lạ....

Tào Phượng có phải....không được bình thường?

Đoạn thời gian đó, Cao Khiết bị mất ngủ, nửa đêm hai ba giờ vẫn còn nằm lăn qua lộn lại trên giường không thể ngủ được. Có hôm, vào ban đêm, nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ vang ngoài hành lang ktx. Ma xui quỷ khiến thế nào, Cao Khiết mở cửa đi ra ngoài. Cũng chính là cái hành lang dài dằng dặc này, cũng là buổi tối đầy gió, Cao Khiết nhìn thấy Tào Phượng đứng ở ngoài lan can, hai tay giang rộng, tóc dài bay phất phới, cứ như đang bay....

"Tào Phượng!!!" - Tiếng gọi của Cao Khiết không thể níu giữ được Tào Phượng. Tào Phượng đã thực sự bay đi rồi.....

Cái chết của Tào Phượng khiến Cao Khiết luôn thấy có lỗi.

"Tào Phượng nhất định tưởng em đã đem chuyện nói ra, cậu ấy nói hận em....... Cậu ấy nhất định là hận em cho đến lúc chết đi..... Nhất định......" - Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt Cao Khiết, Bộ Tiểu Ngạn đau lòng định lấy khăn giấy ra giúp cô bé lau.

Cao Khiết nói tiếp: "Thật ra cha của Tào Phượng sai rồi, Tào Phượng chờ chuyến đi tốt nghiệp không phải bởi vì cậu ấy mong muốn có kỹ niệm đẹp với mọi người. Cậu ấy chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi làm cậu ấy ngột ngạt, cậu ấy muốn khi lên đại học, có thể rời khỏi ngôi nhà mang đầy sợ hãi...." - Nhớ tới Tào Phượng, nước mắt của Cao Khiết lại không thể kiềm chế: "Đều là em đã không bảo vệ được cậu ấy, đều là lỗi của em..... Nếu như không phải tại em, cậu ấy sẽ không chết...... Cha cậu ấy sẽ không báo thù, cả lớp cũng không phải chết..... Đều là lỗi của em!! Tại sao mọi người trong lớp đều chết cả rồi, nhưng tại sao em vẫn còn sống? Tại sao.........."

Tiếng khóc của Cao Khiết vang vọng khắp sân trường, xen lẫn với âm nhạc trầm buồn từ sân trường, khiến lòng người tan nát.

Tân và Bộ Tiểu Ngạn bước chậm trên đường, sắc trời dần dần chuyển tối.

"Cô có để ý không?" - Tân châm thuốc, nói: "Tào Phượng rõ ràng yêu Cao Khiết, nhưng Cao Khiết không biết."

Bộ Tiểu Ngạn nhìn về phía xa, ánh mắt hơi miên man: "Có lẽ....."

Tân thấy dáng vẻ mất mát của Bộ Tiểu Ngạn, liền đưa tay ôm bả vai cô, cao giọng nói: "Này, đừng có ủ rủ vậy được không? Tôi mời cô đi ăn!"

Hai người ở rất gần nhau, Tân có thể thấy rõ khuôn mặt Bộ Tiểu Ngạn có chút ửng hồng, vẫn duy trì khoảng cách nhưng không vùng ra. Nhìn cô như vậy, cảm giác hỗn loạn kia lại ập đến trong lòng Tân....

"Cái này.... Tôi phải về nhà." - Cuối cùng Bộ Tiểu Ngạn cũng là tránh xa ra.

"Sao vậy? Không cần ăn cơm sao?"

Bộ Tiểu Ngạn không biết làm gì cúi đầu rồi lắc đầu -- chẳng biết vì sao đỏ mặt, không muốn để người ta nhìn thấy.

"Này, hay tôi đưa cô về?" - Tân vẫn chưa từ bỏ.

"Không cần, cảm ơn!" - Bộ Tiểu Ngạn quay đầu chạy thẳng về phía trạm xe bus. 

Tân đứng tại chỗ tự nói: "Cô ấy không phải là ghét mình chứ.......... thật là....."

Tân đang sầu khổ, Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên quay lại: "Chuyện là......"

"Hả?" - Tân nhanh chóng trả lời.

"Tên......có thể cho tôi biết tên của cô không?"

Tân nhất thời sững sờ, qua vài giây mới phản ứng được: "Cynthia! Cô có thể gọi tôi là Tân!"

"Tân." - Bộ Tiểu Ngạn cười, nhướng đôi mày xinh đẹp: "Hẹn gặp lại, Tân."

Tân nhìn Bộ Tiểu Ngạn lên xe bus, ánh mắt vẫn đuổi theo đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt.

+

Hẹn gặp lại? Khi nào thì gặp lại? Tân có chút vui, nhưng cũng có chút thất vọng....

Đừng nên nói hẹn gặp lại với người mà chẳng biết khi nào sẽ gặp lại chứ? Tân ôm lấy chính mình, nét mặt xinh đẹp có phần u sầu của Bộ Tiểu Ngạn cứ lởn vởn trong đầu nàng.

Mình thật sự....muốn có cô ấy!