Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 14: Lễ Truy Điệu




"Tại sao anh lại giết người?"

Tân cứ tưởng bị ảo giác, nhưng khi tập trung lắng nghe, đúng là Bộ Tiểu Ngạn đang nói.

"Tại sao anh lại giết người?" - Bộ Tiểu Ngạn cao giọng, nàng hỏi cái gã đang cầm cái rìu dính đầy máu trước mặt.

"Tại sao tao giết người? Hừ hừ.....Vấn đề này không phải nên hỏi chính tụi mày sao? Tại sao tụi mày hại chết con gái của tao!!" - Giọng tài xế đột ngột tăng lên, khàn đến thấu tim, cái rìu trong tay quơ lung tung, mấy lần lướt ngang qua mặt Bộ Tiểu Ngạn. Thậm chí máu từ cái rìu còn bắn lên khuôn mặt tái nhợt của Bộ Tiểu Ngạn, nhìn thấy mà giật mình.

Thế nhưng nàng vẫn không hề dao động.

Tân quát lên: "Này chú tài xế! Chúng tôi chỉ là người qua đường, không phải học sinh lớp này!!"

Tài xế dường như phớt lờ Tân, tiếp tục hét: "Con gái của tao vẫn luôn mong ngóng chuyến đi tốt nghiệp của nó, nhưng nó không bao giờ tham gia được..... Nhưng tụi mày hại nó chết rồi vẫn còn có thể vui vẻ đi chơi, ha ha ha....... Tiểu Phượng, con thấy không? Hôm nay ba sẽ để đám quỷ này chôn cùng con!!"

Một giọng nữ yếu ớt vang lên: "Chú là cha của Tào Phượng.....?"

"..........." - Tài xế híp mắt nhìn người vừa lên tiếng, đó là Cao Khiết đang hấp hối nằm một góc.

"Chuyện của Tào Phượng là tai nạn......Chúng cháu không ngờ tới.....Xin lỗi....." - Cao Khiết vừa nói vừa khóc.

"Tai nạn? Tai nạn thì có thể rũ sạch mọi tội lỗi sao? Một câu xin lỗi có thể trả lại con gái cho tao sao? Tụi mày chết hết đi!!" - Tài xế giơ cao cái rìu trong tay muốn chém xuống, thì một tiếng súng vang lên. Bộ Tiểu Ngạn nhìn thấy máu từ ngực gã phun ra, hai mắt mở to, cả người như bị đóng băng. Cuối cùng, hai chân gã mềm đi, cơ thể ngã xuống, cái rìu trong tay rơi trên mặt đất, nổi lên một tầng bụi.

"Sao? Đã chết rồi?"

"Còn có người.....là học sinh sao?"

"Này! Mọi người ổn chứ!!"

Tân nhìn thấy một đám đàn ông mặc đồng phục cầm súng đứng ở cửa --- là cảnh sát! Tới thật đúng cmn lúc!!!

Thế là..... chúng ta được cứu rồi à?

Thần kinh căng thẳng của Tân liền được thả lỏng, bởi vì thả lỏng nên tất cả đau đớn đều ập tới. Không chừa một chỗ nào len lỏi qua từng khớp xương của nàng, làm nàng đau không chịu nổi.

"Này....Bộ Tiểu Ngạn, cảnh sát tới rồi.....Chúng ta không phải chết." - Tân trêu chọc Bộ Tiểu Ngạn, nhưng thấy cô không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế đứng ở đó.

"Này!" - Tân duỗi chân đá nhẹ vào Bộ Tiểu Ngạn, đột nhiên cơ thể cô cứng ngắc, cả người ngã về sau. Mắt thấy cô sắp ngã, Tân nhanh chóng lao về phía cô, dùng cơ thể đỡ lấy cô.

"Aiz!!! Cái đồ...... Nhìn ốm vậy, nhưng nặng quá...." - Mắt Tân cũng tối sầm lại, ngất đi.

Cơn mưa lớn cuối cùng cũng qua đi, thành phố rất nhanh lấy lại sức sống. Nhưng mà, giữa tầng tầng lớp lớp mây trắng đang che phủ mặt trời, có một loại ngột ngạt đến khó thở.

Không khí mỏng manh.

Thành phố quá lớn, khó tránh khỏi một số ngõ ngách sẽ bị lãng quên. Cũng giống như những con đường của thành phố này, nhiều người qua lại, dù có chết vài người cũng không ai phát hiện.

Sự ra đi của một người không thể thay đổi bất cứ điều gì ở thành phố, cái chết cũng vậy. Có thể khi bạn đang đọc báo ăn sáng, hay đọc tin tức trên tàu điện ngầm khi đi làm, bạn sẽ biết về cái chết của một ai đó, bạn sẽ biết ai đã biến mất khỏi Trái Đất này. Bạn có thể sẽ có một chút thương tiếc, nhưng cảm giác đó rất nhanh qua đi, bởi vì bạn luôn cảm thấy, cái chết vẫn còn ở cách bạn rất xa.

"Hôm nay, chúng ta tập trung ở đây, để thương tiếc cho những người bạn đã khuất của chúng ta....." - Trường trung học cơ sở Thủy Quang đang tổ chức một lễ truy điệu. Toàn bộ học sinh của trường đều tập trung ở sân trường, mặc đồng phục màu đen, cúi đầu, nghe hiệu trưởng chầm chậm đọc điếu văn nặng nề. Bình thường học sinh trường Thủy Quang đều oán trách đồng phục u ám như đưa tang, không phù hợp với tuổi trẻ. Nhưng lần này, đồng phục của họ có vẻ thật sự thích hợp trong hoàn cảnh này.

Cùng với bài điếu văn của hiệu trưởng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng khóc mơ hồ. Hiệu trưởng tuổi trung niên có chút nghẹn ngào khi nói những lời cuối cùng, ông nhìn một đám học sinh đen kịt trong bộ đồng phục trên sân, đôi mắt ươn ướt. Ông lấy kính xuống, chầm chậm lau đi những giọt nước đọng trên đó, tự nói: "Tại sao......Chúng nó còn trẻ như vậy lại gặp phải chuyện này..... Tại sao...."

Một cơn gió lạnh thổi qua, đem những chiếc lá vàng cuối cùng trên cây rơi xuống.

Ở cuối sân trường, có một cô gái tóc dài cô đơn đứng đó. Khuôn mặt tái nhợt vô cảm, trên trán có hai miếng băng dán, đôi môi mất đi màu sắc mím chặt, đôi mắt đau thương nhìn đám học sinh. Cuối cùng cúi đầu, ôm chính mình, rời đi.

Ngôi trường rất lớn, nhưng lúc này tất cả học sinh đều tập trung ở sân trường, những nơi khác đều vắng vẻ.

Bộ Tiểu Ngạn cứ vậy một mình bước đi khắp nơi trong trường.

Lớp học, phòng thí nghiệm, phòng thể dục..... Tất cả những thứ này đều quen thuộc với Bộ Tiểu Ngạn. Ở trung học, nàng, Tô Á cùng Trần Quả cũng từng có thời gian vui vẻ, ba người bạn thân, cứ như mấy đứa trẻ sinh đôi suốt ngày ở cùng nhau không thấy chán, cùng nhau ăn, cùng nhau tan học, cùng nhau đánh lộn trong hành lang, cũng từng nhiều chuyện nói về ai đó hoặc chán ghét giáo viên nào đó, thậm chí còn trốn học.....

Những ký ức đó tồn tại như một lẽ đương nhiên, ngày thường sẽ không bao giờ nghĩ đến. Nhưng vào lúc này, nó lại làm cho Bộ Tiểu Ngạn chua xót.

Những kỷ niệm đẹp đã trở thành hồi ức không trọn vẹn, không còn cách nào lấy lại.....

Bộ Tiểu Ngạn đi mệt, ngồi xuống một băng đá ven đường.

Nàng vừa ngồi xuống, bên cạnh liền có một người cũng ngồi xuống. Bộ Tiểu Ngạn quay đầu nhìn, là Tân.

"A.....Tôi còn tưởng sẽ không gặp được cô." - Tân có mái tóc dài, trên mặt có vài vết bầm tím, khóe miệng cũng dán một miếng băng. Nàng nheo mắt châm một điếu thuốc.

"Có thể hút thuốc trong trường học sao?" - Bộ Tiểu Ngạn có chút lúng túng.

"Hả? Trong trường không thể hút thuốc?" - Tân ngạc nhiên, thấy mấy giáo viên cứ dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng..... Tân đành dập tắt điếu thuốc vừa nhen lửa: "Xin lỗi."

Bộ Tiểu Ngạn hỏi: "Vết thương của cô đỡ chưa?" - Nàng trước sau vẫn cái giọng nói dịu dàng ấy, làm Tân cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút xao động không tên: "Không có gì đáng lo, vết thương nhỏ thôi....."

"À, vậy thì tốt." - Bộ Tiểu Ngạn cúi đầu, không nói gì nữa.

Không thể nào, nói vậy là hết chuyện à?

Tân đang cố tìm cái chủ đề nào đó để phá vỡ sự im lặng, đột nhiên nhìn thấy một nam sinh đẩy xe lăn tới, trên xe lăn là một nữ sinh. Tân mất công sức nhìn lại, đó không phải là Đồng Hâm với Cao Khiết sao?

Mặt Cao Khiết được quấn đầy băng gạc, đầu Đồng Hâm cũng bị một cái túi lưới kì lạ phủ lên. Tân rất muốn cười, nhưng nhìn hai người họ với Bộ Tiểu Ngạn nét mặt quá nghiêm túc, nên Tân chỉ đành nuốt nụ cười đó vào bụng.

Sắc mặt Cao Khiết rất tiều tụy, nước mắt lưng tròng. Hai gò má của Đồng Hâm nổi rõ lên, trong rất gầy nhưng lại càng đẹp trai.

Một buổi chiều mùa đông, trải qua một đại nạn đáng sợ. Cao Khiếu với Đồng Hâm bắt đầu kể về một quá khứ đẫm máu trong lớp của họ, nhưng không một ai biết rõ.