Linh, Khang, Vũ và Yến đang trên đường đi học về thì có hai tên thanh niên nhuộm tóc vàng cầm theo một cái dùi cui điện phóng vượt lên, hai tên đó cứ mắt lia mày lém nhìn xung quanh, biểu hiện vô cùng khả nghi. Hai thanh niên tóc vàng đó đi được một đoạn thì lại vòng lại, nhân lúc không có ai để ý, tên cầm lái cho xe tấp vào cổng một nhà dân, con chó to từ trong nhà xồ ra sủa inh ỏi.
- Trộm chó, hình như trộm chó.
Yến ló mặt ra từ sau lưng Vũ, ba người còn lại cũng chung suy nghĩ này, cả ba người cố đạp xe thật nhanh về phía tên trộm, Linh lấy hơi gào lên thật to cho dân làng biết.
- TRỘM CHÓ.
Hai tên thanh niên kia giật mình hoảng sợ, con chó to mười mấy cân tự nhiên lăn đùng ra đất, chẳng bao lâu sau người đàn ông chủ nhà lồng lộn cầm theo con dao bầu chạy từ trong nhà ra.
Không đạt được mục đích vì Linh, tên cầm lái tức giận cho xe vòng lại về phía 3 người, quyết phải tẩn cho Linh một trận vì tội thích lo chuyện bao đồng.
- Mẹ con chó này.
Tên thanh niên ngồi sau mặt hầm hầm hố hố chửi một tiếng rồi dúi cái dùi cui điện về phía Linh. Nhưng Linh lại nhanh nhẹn hơn làm hẳn một cước vào cổ tay hắn ta, tên kia vì quá đau đớn mà đánh rơi cả dùi cui điện xuống đất. Tiếp theo đó là đòn đá vòng của Vũ vào cổ tên cầm lái, hắn ta choáng váng mất tay lái, cả hai ngã nhào xuống đường, chiếc xe theo đà lăn xuống máng nước. Khang nhào tới đấm liên tiếp vào mặt hai tên trộm, miệng tên nào tên nấy cũng chảy be bét máu, người dân kéo ra đường xem càng ngày càng đông.
- Á, các anh tha cho em, á, em xin thề lần sau chúng em không dám nữa đâu ạ.
Khang dừng tay ngước mắt lên nhìn Linh, Linh nhìn hai người đang nằm lăn lộn dưới đất vì đau thì cũng hơi mủi lòng thương, giơ tay lên ý bảo Khang có thể dừng lại được rồi. Người đàn ông chủ nhà xách theo xác con chó to vừa chết ném về phía hai tên trộm, sau đấy có người mang dây thừng tới, ông ta liền trói chặt hai tên kia lại. Một lát sau bảo vệ xã tới dẫn đi, Khang nhìn dáng đi xiêu vẹo, cứ ba bước lại ngã khuỵu xuống đất của hai tên kia không khỏi xuýt xoa nói với ba người bên cạnh:
- Hình như hơi mạnh tay thì phải.
- Hình như vậy.
Việt ngồi lặng ở ban công khách sạn, đến bây giờ anh vẫn chưa thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao đang yên đang lành cô lại nói những lời tàn nhẫn như vậy với anh. Anh đã thức trắng mấy đêm nay không ngủ, nhìn dáng vẻ của Việt hiện tại, Doanh không khỏi chán chường, tại sao lại có thằng con trai có đường tình duyên lận đận như Việt cơ chứ.
Việt chạy xe tới nhà trọ của Mộc Miên, Ngân khi đó đang cầm chổi ra quét sân, thấy anh trai mình như tên mất hồn đứng đấy, cô không khỏi ngạc nhiên.
- Anh, sao anh lại tới đây?
- Mộc Miên có nhà không em?
- Nó không về nhà mấy ngày hôm nay rồi.
Việt kinh ngạc.
- Không về?
- Vâng, nghe nói nó ở lại nhà hàng Hoa Mai luôn rồi, ơ kìa, anh.
Việt không trả lời, anh quay đầu xe phóng đi.
Lâm dừng xe trước một nhà hàng sang trọng, Mộc Miên từ lúc ở viện được anh ta đón về cứ im lặng mãi, anh ta nói cô cũng không trả lời, nhìn dáng vẻ mỏng manh của cô, Lâm không khỏi xót xa.
Cô đưa mắt nhìn quán cơm bình dân phía đối diện, ngày đầu tiên cô gặp Việt lại ùa về, ngày đó được cùng anh ăn bún cá, còn được anh cẩn thận lau bát cho, vừa nghĩ tới đó thôi, nước mắt cô lại ứa ra rồi.
- Chúng ta vào thôi.
Tiếng Lâm gần sát ngay bên cạnh, mãi lâu sau cô mới lên tiếng trả lời.
- Tôi không muốn ăn.
Lâm cau mày, nhưng vẫn cố điều chỉnh giọng mình sao cho thật nhẹ nhàng nói với cô.
- Bác sĩ đã nói rồi, em đang có thai, phải ăn uống đầy đủ thì con mới khỏe mạnh được.
Lâm vừa dứt câu, cô phá lên cười chua chát.
- Con? Con chúng ta sao?
- Phải, là con của chúng ta.
- Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ sinh ra nó.
- Em nên nhớ em đã hứa với tôi những gì, còn mẹ em nữa, mạng sống của bà ấy đang nằm trên tay em đấy.
Lâm vừa gằn giọng nhấn mạnh vừa nhìn vẻ mặt xanh xao của cô, anh ta lại nói tiếp.
- Chỉ cần em đồng ý sinh đứa bé này ra, ngay chiều nay tôi sẽ kêu người đưa mẹ em vào phòng phẫu thuật, đừng nói tiền viện phí, tôi đảm bảo với em bà ấy và em trai em sau này chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt.
Mộc Miên im lặng, cô suy nghĩ, cô nghĩ mình không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình, cô còn mẹ, còn em trai, cô chỉ là một con đĩ, cô cũng không xứng với anh, Mộc Miên ngẩng mặt lên để nước mắt không rơi xuống :
- Được, tôi hứa với anh.
Lâm nở nụ cười mãn nguyện, đưa tay xoa xoa bụng cô.
- Ngoan thế này từ trước có phải không, giờ thì vào ăn gì đó nhé, con đói rồi.
Việt như người mất hồn, vừa qua ngã ba, anh liền thấy bóng người con gái nhỏ nhắn quen thuộc bước từ trên ô tô xuống.
- Mộc Miên, Mộc Miên.
Việt vội vàng vòng sang đường, Mộc Miên thấy anh cô không khỏi xúc động, mới có vài ngày, anh gầy đi nhiều quá, đôi mắt thâm quầng đi thì mất ngủ.
- Sao em không nghe máy?
- Em...
Mộc Miên nhìn anh, rồi lại nhìn Lâm bên cạnh, khuôn mặt Lâm đang xám xịt lại khi vừa thấy anh.
- Cô ấy bây giờ đã là người của tôi, tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, nếu không, tôi không đảm bảo sẽ để anh sống yên đâu.
Việt coi như không nghe thấy, anh chỉ nhìn cô chờ đợi câu trả lời, đôi mắt cô long lanh nước.
- Em xin lỗi.
Cô ngoảnh mặt đi, lau vội nước mắt, Việt như sét đánh ngang tai, anh cố nhoài người nắm chặt lấy tay cô.
- Chắc chắn em có điều khó nói đúng không, có thể nói cho anh biết không?
Lâm tức giận giằng tay cô ra khỏi tay Việt rồi nhào tới đấm liên tiếp vào mặt Việt, Mộc Miên đứng bất động nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau trước mặt, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô lao tới can ngăn hai người, Lâm vì không kiểm soát được cơn ghen tuông của mình đã vô tình đẩy cô ngã xuống đất.
- Máu?
Các giáo viên đang họp trong phòng ở tầng 5 thì nghe có tiếng nổ lớn, kéo theo đó là mất điện, Ngân bị tiếng nổ làm cho giật mình vội vàng đưa hai tay lên bịt tai lại. Nghĩ không có chuyện gì xảy ra, cuộc họp lại được tiếp tục, trưởng phòng đào tạo chưa nói nổi 3 câu thì một thực tập sinh nam từ đâu chạy xồng xộc vào.
- Bốt điện ở tầng 1 của trung tâm bị cháy rồi.
Tất cả học sinh trong trung tâm sợ hãi chạy ùa hết ra ngoài, một số học sinh khác lao về phòng lấy giấy tờ tùy thân và ví tiền, lửa nhanh chóng lan rộng ra, khói dày đặc, Ngân lần mò trong khói đen dày đặc tìm đường ra ngoài, cô chợt nghĩ tới My nên lớn giọng gọi:
- My, My?
Ngân vừa nói, khói liền xộc thẳng vào miệng khiến cô ho sặc sụa, trung tâm chưa bao giờ hỗn loạn như thế, thầy quản sinh nhắc nhở qua chiếc khăn mặt đã được thấm nước :
- Đừng nói chuyện.
Ngân không thể nhìn thấy đường đi, mắt và miệng cô cay xè vì khói. Các thực tập sinh nháo nhào chạy ra ngoài dù không xác định nổi phương hướng, cả trung tâm mấy trăm con người nháo nhào dẫm đạp lên nhau, có người sợ đến mức bủn rủn chân tay bị xô ngã khụy xuống đất.
Ngân cứ men theo bức tường để tìm lối ra ngoài, xung quanh cô có tiếng người khóc, nhiều người không chịu được mùi khói đã ngất lịm đi, khói đen mù mịt bốc ra ngày càng nhiều từ bốt điện dưới tầng một, cả tòa nhà chìm trong biển lửa!
- Ngân, Ngân?
Không lâu sau đó, tiếng còi xe cứu hỏa đinh tai nhức óc cũng tới, đèn xe cứ liên tục nhấp nháy làm người ta thấy đau nhức mắt. Những tủ đựng giầy, bóng đèn trên tường thi nhau rơi xuống đấy vỡ tan, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Những người đàn ông mặc đồng phục đen có dải phát quang xuất hiện ngay trước mắt cô, cô đưa mắt tình kiếm bóng dáng của anh trong đám người đó. Cô cứ đi vòng vòng mãi mà không thấy lối ra đâu, những nữ sinh bị ngất đi vì sặc khói đã lần lượt được bế ra ngoài. Trong lúc cô đang tuyệt vọng nghĩ mình sẽ chết cháy ở đây thì được một bàn tay nắm lấy kéo đi, chẳng nhìn rõ được rốt cuộc người đó là ai, cô chỉ biết đó là một người đàn ông mặc trang phục chuyên dụng có dải phát quang mà thôi.
Vừa bước chân ra được đến ngoài giống như bên trong và bên ngoài này là một thế giới khác, Văn đưa hai tay lên áp vào má cô, cô xúc động ôm chầm lấy anh, mồ hôi trên mặt anh không ngừng chảy xuống từng dòng.
- Đội trưởng, cái này tính sao?
Một thanh niên mặc đồng phục cứu hỏa chạy ra hét to về phía anh, những cột khói đen bùng bùng bốc lên theo gió lan sang tòa nhà bên cạnh.
- Tới liền.
Anh quay lại nhìn cô, hai tay anh ôm lấy má cô, đôi mắt anh chưa bao giờ đẹp đến thế.
- Đợi anh.
Cô cứ đứng ngây ra nhìn, dáng anh càng lúc càng nhỏ, sau đó là mất dạng trong biển lửa.
Vòi nước từ xe cứu hỏa vẫn không ngừng xối thẳng về phía tòa nhà, những người còn mắc kẹt bên trong nhanh chóng được đưa ra ngoài, tiếng người chỉ huy trưởng vẫn không ngừng vang lên:
- Đừng chen lấn, làm ơn.
Đám người thoát nạn cứ đứng túm tụm lại một góc bàn tán, chốc chốc lại chỉ trỏ về phía tòa nhà vẫn đang không ngừng bốc cháy. Cô đi về phía đám thực tập sinh của trung tâm, thầy Mạnh đang điểm danh lại số lượng học viên, nhìn quanh quanh không thấy bóng dáng My đâu, cô lo lắng đi xung quanh tìm kiếm thì phát hiện My đang ngồi co ro ở một góc.
- Có bị thương ở đâu không hả?
My ngước đôi mắt ngấn nước của mình lên nhìn cô, lắc đầu.
- Thế là may rồi.
Ngân ngồi phệt xuống đất nhìn về phía tòa nhà bị cháy, người mắc kẹt đều được đưa ra ngoài hết, xe cứu thương cũng tới đưa những người bị nạn đi, một vài anh lính cứu hỏa bắt đầu căng dây phong tỏa, toàn đội của anh vẫn đang gắng sức dập lửa, người nào người nấy đều mồ hôi nhễ nhại, có những người lính còn bị thương ở mặt ở trán vì thanh sắt rơi trúng.
- Ngân, tôi xin lỗi.
- Hả?
Ngân ngạc nhiên quay sang nhìn My, My không dám đối diện với cô lúc này chỉ vì My đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện với cô chỉ vì ghen tuông mù quáng.
- Là tôi đã hiểu lầm bà, hắn ta nói hết sự thật với tôi rồi. Tôi muốn xin lỗi bà lâu rồi, nhưng không thể nào mở miệng ra được, tôi sợ bà sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng cho tới khi nãy bà tìm tôi trong đám cháy, tôi...
My vừa nói tới đây liền òa lên khóc, Ngân vòng tay sang ôm cô bạn, vỗ nhè nhẹ lên vai.
- Không sao rồi, chúng ta vẫn mãi là bạn tốt mà, tôi không giận bà đâu.
Khoa lo lắng chạy đi tìm kiếm bóng dáng Ngân khắp nơi, một vài thanh niên cứ đứng sát lại lấy điện thoại ra quay phim thì một anh lính gần đấy liền nổi cơn tam bành:
- Có biết thế nào là nguy hiểm không hả? Còn đứng đực mặt ra đấy à, lùi lại phía sau!
Mấy cô cậu thanh niên bị mắng cho một trận liền mặt nặng mày nhẹ lùi lại phía sau. Lửa đã bắt đầu cháy nhỏ lại, một xe nước cao áp nữa lại tới, ba anh lính cứu hỏa gầy còm chạy xuống kéo vòi áp suất ra xối thẳng về phía ngọn lửa đang cháy to nhất.
Khoa vẫn không ngừng tìm kiếm Ngân trong đám đông, anh nghĩ chỉ cần anh tìm được cô, chắc chắn cô sẽ hiểu anh quan tâm lo lắng cho cô tới mức nào, anh tin cô vẫn còn tình cảm với anh, chắc chắn cô sẽ cho anh cơ hội. Anh vẫn luôn nghĩ như thế, cho tới khi anh nhìn thấy cô vừa mếu máo vừa ôm chặt một người lính cứu hỏa, anh mới biết mình đã hết cơ hội rồi, là năm ấy anh đã bỏ lỡ cô! Khoa ngồi phệt xuống bồn hoa đối diện tòa nhà, anh thất vọng đưa hai tay lên ôm đầu.
- Anh Khoa!
Trước mắt anh xuất hiện một đôi giầy búp bê, là Bảo Châu. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, rụt rè đưa tay ra nắm lấy cánh tay của anh kéo xuống rồi, bàn tay còn lại của cô nắm lấy bàn tay kia của anh.
- Anh từ bỏ được chưa? Cho em một cơ hội được không?