Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 7: Tranh chồng ký




Mộc Cận kéo Bạc Tam chạy một mạch như điên, đến khi kiệt sức mới dừng lại, tựa vào một gốc cây nhỏ thở dốc.

Thể lực Bạc Tam rõ ràng so với cô khỏe hơn rất nhiều, dáng người cao ngất đứng bên cạnh cô, vẻ mặt khinh thường: “Trước giờ có phải em chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn môn thể dục không?”

Mộc Cận miệng há to, hơi thở gấp gáp, trợn mắt nhìn Bạc Tam không thèm nói.

Bạc Tam cười ha hả.

Mộc Cận tức giận, ngẩng đầu trừng mắt, đã thấy khuôn mặt anh vừa xong còn kiềm chế, giờ lại đang cười nhẹ như gió xuân.

Vì thế cô chỉ thờ ơ liếc mắt, lại đảo mắt, trên mặt cũng hiện lên chút ý cười.

Bạc Tam vỗ vỗ cánh tay cô: “Nhưng mà anh chỉ lấy em làm lá chắn thôi, Mộc Cận em phải cảm thấy vinh hạnh mới phải.”

Mộc Cận giơ tay chỉ chỉ vào mặt mình, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Thực sự vô cùng vinh hạnh.”

Bạc Tam nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, xem xét tỉ mỉ, vuốt cằm gật gật đầu: “Giận mà còn cười được. Mộc Cận bé nhỏ, khống chế cảm xúc không tồi.”

Mộc Cận thu lại nụ cười muốn rút gân, kiềm chế nét mặt sắp co giật, coi Bạc Tam như không nhìn thấy.

Ai đó đã nói, địch bất động, ta bất động.

Địch động, ta vẫn bất động.

Đột nhiên lão đại gọi điện tới: “Này Mộc Cận, mỹ nhân họ Đỗ kia đã đến trường mình thật hả?”

Mộc Cận hơi choáng váng: “Cậu làm thế nào biết được?”

Đào Tử một phen cướp lấy điện thoại của lão đại: “Bây giờ cả trường ai mà chẳng biết! Người đẹp họ Đỗ xả thân vì tình yêu, không màng đến việc phải tranh giành đàn ông. Đây chính là tin tức đang nóng nhất trên diễn đàn!”

Mộc Cận gãi gãi mũi: “Đào Tử, không phải tớ nói cậu, nhưng mà ba cái chuyện bé xé ra to kia không phải chưa từng thấy. Cậu sao lại đi tin mấy lời bịa đặt đó?”

Đào Tử điềm tĩnh nói: “Hai người đẹp tranh nhau chồng trong căng tin, có âm mưu khắc sẽ có chân tướng. Bây giờ chủ đề này đang đứng đầu trên diễn đàn trường, không đến hai mươi phút mà đã lên đến một trăm trang. Trong đó không biết bao nhiêu người đang tranh luận, ủng hộ có mà phản đối cũng có. À phải rồi, tuy tin tức đưa lên có sai lệch đi nhưng dù sao đều là bạn học cùng trường cả nên rất đoàn kết, ý kiến chủ yếu vẫn là đồng tình, Mộc Cận cậu yên tâm đi, dư luận đang có lợi cho phía chúng ta.”

Mộc Cận mặt nổi đầy vạch đen: “Nói cái gì… gì mà âm mưu với chân tướng…”

Đào Tử mừng vui hớn hở: “Cậu cùng với soái ca kề vai sát cánh, Đỗ mỹ nhân nước mắt lã chã. Hình chụp được lắm ha ha…”

Mộc Cận: “…”

Đào Tử tiếp tục thêm mắm thêm muối: “À đúng rồi, Mộc Cận này, trong ảnh kia nhìn cậu xinh lắm nhé. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa… Eo thon mảnh mai… Vóc dáng bé nhỏ đẹp lắm…”

Đẹp, đẹp, Đỗ mỹ nhân mới là đệ nhất thiên hạ.

Mộc Cận “rầm” một tiếng cúp điện thoại.

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Bạc Tam, thù cũ thêm hận mới, gặp nhau trên chiến trường hoa vàng, mắt đã hoe đỏ.

Mối uất hận của nhân dân đã bùng lên vì đấu tranh giai cấp.

Có lẽ do nhìn ánh mắt Mộc Cận hết sức ai oán, Bạc Tam nhăn mũi: “Làm sao vậy?”

“Anh… quá… ác độc…” Mộc Cận hộc máu.

Bạc Tam cười ha ha, cười đến mức cả khuôn mặt sáng ngời, đẹp trai phóng túng: “Lúc ấy anh mấy lần bảo em đi, ai bảo không chịu đi?”

Mộc Cận trừng mắt: “Ai bảo anh không nói rõ là cô ấy tới tìm anh?”

Bạc Tam vuốt nhẹ tóc cô, lông mi khẽ lay động: “Anh làm sao mà biết được cô ta tới tìm mình.”

Mộc Cận liếc mắt khinh thường, người nào đó trước mặt chẳng có phản ứng khiến lửa giận trong lòng cô như càng sôi lên, vì thế lại tiếp tục hung dữ lườm nguýt người ta.

Trái lại Bạc Tam chẳng hề có biểu hiện gì, chỉ mỉm cười đưa mắt nhìn cô.

Mẹ ơi. Cô suýt chút nữa thốt ra.

Bạc Tam nghiêng đầu ngắm nhìn cô, đột nhiên đưa tay lên mặt cô hơi kéo về phía mình, chậm rãi cúi người xuống.

Anh ta muốn làm gì?!

Mộc Cận mắt mở vô cùng to, kinh hoàng chớp chớp, trơ mắt nhìn Bạc Tam cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Không được đến gần! Vũ trụ nhỏ bé trong cô như đang muốn nổ tung, bất ngờ nghe thấy tiếng “tách tách”.

Một luồng ánh sáng trắng, chợt lóe rồi tắt.

Mộc Cận vẫn còn đang ngây ngốc, Bạc Tam đã đứng thẳng dậy nhìn cô, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Mộc Cận, em hiểu lầm hả… Ai dám bảo em là nhóc con chứ, suy nghĩ không trong sáng gì hết?”

Mộc Cận tức mình: “Ai bảo anh đứng gần như vậy làm gì!”

Đuôi mắt Bạc Tam hơi cong lên, vẫn cười như trước, thản nhiên quét qua Mộc Cận: “Gần thì cũng có sao.”

Một câu nói khiến Mộc Cận nghẹn đến tức ngực.

Đang nghẹn, cô chợt nhớ tới ánh sáng trắng kì lạ ban nãy. Cô cắn môi suy nghĩ, sáng trắng như vậy, chẳng lẽ là…

“Máy chụp ảnh.” Bạc Tam nói.

Mộc Cận rơi nước mắt, oán giận trừng anh: “Anh lại giở trò xấu xa!”

Bạc Tam lại dùng ánh mắt thông cảm nhìn cô, hai chân dài sải bước về phía trước: “Anh chỉ là tuyên bố quyền sở hữu.”

Mộc Cận sững sờ tại chỗ, mắt nhìn Bạc Tam đi xa, đến lúc ấy mới chạy đuổi theo: “Này! Bạc Thanh Hàn!”

Bạc Tam nghe thấy cô gọi, không nhịn được, khóe miệng muốn cong lên, nhưng rồi lại hạ xuống, xoay người lại hỏi cô: “Sao thế?”

Thực ra Mộc Cận cũng không rõ bản thân muốn làm gì, nhưng lại thấy điệu bộ cao ngạo này của Bạc Tam liền nổi giận: “Còn hỏi làm gì! Ảnh vừa mới chụp, anh định lan truyền trên diễn đàn của trường chứ gì, anh thì không sao, nhưng tôi còn muốn yên ổn. Anh bảo bây giờ làm thế nào!”

Bạc Tam vẫn chăm chú nhìn Mộc Cận cả phút, sau đó lại tiếp tục lảo đảo bước về phía trước, bỏ lại một câu nói lơ đãng rơi vào tai cô: “Em là bạn gái anh, cứ để cho bọn họ tùy ý chụp đi. Nếu thật sự cảm thấy ở trường quá hỗn loạn thì đi theo anh. Thêm em vào coi như thêm một vật cưng để nuông chiều, anh nuôi lớn.”

Mộc Cận vẫn còn muốn nói gì đó, thế nhưng lại há miệng thở dốc không thốt được câu nào.

Vì thế, tối hôm đó, cô nước mắt rơi máu chảy tố cáo với nhật ký.

Con người kia mặt dày vô cùng, ta với địch mấy lần giao chiến đều không bắt được điểm yếu, không thành công trở về, ngàn dặm tan tác.

Đúng lúc Đào Tử ngó qua, chỉ vào đoạn này trên màn hình laptop, “Xì” một tiếng bật cười: “Mộc Cận ơi là Mộc Cận. Một lần sảy chân để hận nghìn đời… Thật đúng là lời răn dạy xương máu…”

Mộc Cận nghiêm mặt, mở máy tính vào diễn đàn của trường. Chỉ thấy toàn bộ các khu vực đều đang thảo luận rất ồn ào, huyên náo, trong đó có đăng kèm hai bức ảnh.

Bức ảnh đầu tiên có tựa đề “Tiếng gọi tình yêu”. Đỗ mỹ nhân hai mắt đẫm lệ mịt mờ cos nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, tựa như hoa nghiêng mặt nước, liễu ngả trước gió, nét mặt tràn đầy vẻ đau đớn, bi thương.

Nhìn bức hình này, bất luận là ai, đều hư hư thực thực phỏng đoán được Mộc Cận đứng núp bên cạnh Bạc Tam kia chính là kẻ thứ ba.

Bức ảnh thứ hai có tựa đề “Chăm sóc tình yêu”. Bạc soái ca một tay đang đỡ mặt Mộc Cận, hai mắt ngầm nhìn cô mỉm cười, nhìn qua sẽ tưởng như là đang cúi đầu hôn cô.

Nhìn bức hình này, bất luận là ai, đều có thể sôi máu, chỉ thiếu nước đấm ngực dậm chận, hận mình không phải là nữ chính.

Đào Tử chỉ vào bức ảnh “Chăm sóc tình yêu” kia, không có ác ý cười cười: “Góc chụp cũng không tồi, Mộc Cận à, xem ra cậu cùng với cái người của Bạc gia đó rất xứng đôi!”

Mộc Cận bình tĩnh mở lại bức ảnh thứ nhất cho bạn xem.

Đào Tử rất nhanh chóng bị đánh gục, vuốt cằm gật đầu: “Vẫn là Đỗ mỹ nhân xứng hơn một chút…”

Mộc Cận nằm bò trước máy tính, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đức Chúa toàn năng, xin hãy chỉ cho con cách hack diễn đàn đi!”

Mới ngửa mặt lên trời than vãn xong, có lại nảy ra một ý mới, nhìn phía trên hiện ra một thông báo to đùng:

Internet Explorer không thể hiện thị trang web.

Mộc Cận nhịn không được lại ngửa mặt lên trời cười một tràng, ác ha ha ha ha, quả nhiên là Phật trong lòng ta. Ai bảo mạng trường không tốt? Ai bảo? Có được cơ hội tuyệt vời này, cần phải kính cẩn nghiêng mình cúi chào thiết bị máy chủ biến thái của trường.

Cô đang hứng chí dào dạt, đột nhiên di động rung lên, có một tin nhắn mới đến, nội dung lời ít ý nhiều:

Đi công tác một chuyến, tuần sau gặp lại. Còn nữa, nghiêm túc cảnh cáo, đừng hi vọng hồng hạnh vượt tường.

Chẳng cần suy nghĩ, ngoài đại ác ma ra chẳng có ai đi nhắn một cái tin đáng chết như vậy. Mộc Cận cầm điện thoại rủa thầm, tự động che đi nửa sau của câu, làm dáng vẻ muốn đánh người một trận, trong lòng không khỏi vụng trộm.

Chẳng ngờ Đâu Đâu vừa đi rửa mặt về, nghi ngờ liếc mắt nhìn cô: “Vui mừng cái gì vậy?”

Mộc Cận nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, mỉm cười hơi mất tự nhiên.

Bất ngờ, điện thoại của cô lại kêu lên. Cô ngay lập tức nhận lấy, vừa mở miệng ra chính là: “Chúc tiên sinh thuận buồm xuôi gió, lên đường mọi sự như ý, đi đường thuận lợi, mọi việc vui vẻ, hài lòng, hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp… Sớm… Cái kia…”

Sớm quay trở về? NO, NO, NO… Vẫn là kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.

Bạc Tam nghe cô luyên thuyên một hồi, tâm trạng tốt hẳn lên, cất tiếng cười sang sảng: “Mộc Cận, mau chóng thu dọn ít đồ, ngày mai đi cùng anh.”

Mộc Cận tay cầm di động, ngây người.

Bạc Tam thấy cô không có phản ứng, lại nói tiếp: “Mang ít đồ thôi.”

Cô nuốt khan: “Anh mơ đấy à! Tôi nói cho anh biết, tôi còn bao nhiêu bài kiểm tra, bao nhiêu giờ lên lớp, bao nhiêu cuộc hẹn với các anh chàng đẹp trai… Ai muốn ra nước ngoài đi dạo với anh.”

“Em khẩn trương chuẩn bị đồ đi.” Bạc Tam căn bản không nghe cô giải thích đã cắt ngang, “Nếu không chuẩn bị, mai anh cũng mang em đi, đến lúc đó thiếu cái gì mua cái đấy.”

Mộc Cận liền nắm chặt di động cục cưng N81, ngã ra đất một cách duyên dáng.

Ở đầu kia Bạc Tam chỉ nghe “Rầm” một tiếng, giống như có gì đó bị rơi.

“Alô” hai tiếng vẫn không thấy trả lời, anh nghĩ ngay đến Mộc Cận ngốc nghếch hóa đá, nhịn không được bật cười. Nhưng đang cười đột nhiên giật mình dừng lại.

Người đàn ông trong gương đối diện, gương mặt quen thuộc. Nhưng vẻ mặt thần sắc lúc đó, không biết đã bao lâu rồi, chưa từng cười đến sáng ngời như thế.

Bạc Tam nhìn di động, khóe miệng lại dần dần nhếch lên. Thế nhưng nụ cười ấy dường như chỉ thoáng qua chợt lóe, nhanh chóng ẩn giấu trong ánh mắt tăm tối kia rồi biến mất không còn dấu vết.

Cuối cùng, Bạc Tam lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra.