Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 53: Mắc lừa ký




Đồng chí Bạc Thanh Hàn nếu bắt đầu làm người tốt, chắc chắn có thể làm được những việc nhỏ nhặt nhất trong im lặng. Mộc Cận đứng trên ban công nhà Cố Tuấn Nghiêu, cúi đầu nhìn chàng thanh niên của cửa hàng bán hoa, trên tay ôm một bó hoa tươi cực lớn, đang thò tay bấm chuông cửa, cô không nén được một tiếng than thở khẽ khàng.

Kiên trì với các loại hoa tươi, hôm nay đã là ngày thứ bảy.

Không còn gì khác ngoài việc mỗi ngày mang đến tận cửa các loại thượng vàng hạ cám, thậm chí còn có áo khoác, váy, kể cả áo ngủ.

Mộc Cận suốt ngày ở trong nhà không ra khỏi cửa, nhịn không được quay đầu gào thét với gian phòng trống trải: “Bạc Thanh Hàn anh có thôi đi không anh cho rằng bây giờ đang là thời đại nào chứ!”

Một chữ 囧.

Đặc biệt là Cố Tuấn Nghiêu mỗi ngày sau khi tan tầm, về nhà nhìn thấy các loại hoa, các túi hàng chất đống ở cửa ra vào, mặt không đổi sắc xách hết vào nhà, hơn nữa còn dùng ánh mắt “Thật sự không phải anh mua” để trêu tức Mộc Cận, cô cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng囧.

Hôm trước cô nằm bò ra bàn cơm, trên lưng vẫn còn buộc tạp dề, cau mày trề miệng uy hiếp Cố Tuấn Nghiêu: “Em cảnh cáo anh, nếu còn dám cầm các thứ đồ này vào nhà, coi chừng em cho anh chết đói.”

Cố Tuấn Nghiêu nhướng mày cười, sắc mặt không thay đổi: “Ngu sao mà không cầm, đây không phải câu hồi đó em hay nói sao. Năm đó em ngang nhiên bóc lột anh, em nhìn bó hoa này, bộ váy này đi, chậc chậc Mộc Cận à, đắt lắm đấy!”

“Cút!” Mộc Cận lật bàn, “Cố Tuấn Nghiêu anh không có nghĩa khí!”

Anh cười như con hồ ly: “Anh mặc kệ, dù sao đặt ở cửa nhà anh, anh cứ cầm vào. Nếu em không muốn, tự em đi trả lại cho anh ta.”

Mộc Cận nhìn lên đèn trần nhà than thở một tiếng, âm thầm ôm trán suy nghĩ, chẳng lẽ một năm không gặp, Bạc Thanh Hàn và Cố Tuấn Nghiêu đã kết tình hữu nghị cách mạng rồi sao? Tên này sao lại kịch liệt bao che cho nhau vậy, ngay cả cô là tiểu thanh mai trong truyền thuyết mà cũng bị bài xích.

Không được, lúc ra sân trước lấy nước thì sân sau đã cháy, đây chính là chuyện lớn.

Cô đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục chạy trốn không thì có điện thoại của học muội trước đây cùng tham gia thi đấu mô hình, Tống Hàm Tiếu gọi tới.

Tống Hàm Tiếu nũng nịu với cô trong điện thoại: “Học tỷ, chị giúp em đi mà, em thật sự không còn cách nào.”

“Trước tiên em phải nói là có chuyện gì chứ!” Mộc Cận vẫn nghĩ đến sự cố hồi đó, cảm thấy có lỗi với học muội, “Có thể giúp thì chị sẽ giúp, lần thi đấu mô hình đó thật có lỗi với em và học đệ.”

“Ôi chuyện đó qua lâu rồi.” Trái lại Tống Hàm Tiếu không thèm quan tâm, “Học tỷ, bây giờ bọn em lại muốn tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang, thiếu một người mẫu. Trong mấy người em quen, em thấy chị là hợp nhất, xin chị giúp đỡ em đi mà? Em cam đoan, chỉ chụp một bộ ảnh, chỉ một bộ.”

Mộc Cận ngây ra: “Dáng chị không đủ cao đâu, người mẫu mà không đến một mét bảy ba à?”

Tống Hàm Tiếu cười ha ha: “Không sao không sao, không yêu cầu người mẫu chuyên nghiệp. Hơn nữa em thấy được là được, dáng người chỉ cần tỉ lệ cân xứng, không nhất thiết phải cao thì mới nổi bật, chị cứ nghe em đi!”

Mộc Cận nghe xong câu cuối cùng, khóe miệng không kìm được khẽ run rẩy.

Cuối cùng cô cũng không chịu nổi sự nhõng nhẽo cứng đầu của Tống Hàm Tiếu, cộng với cảm giác có lỗi từ trước, thế là bắt Tống Hàm Tiếu phải cam đoan chỉ gửi cho ban tổ chức, không được tiết lộ ra ngoài thì mới đồng ý.

Vì vậy hai ngày sau, cô quay lại trường học giúp Tống Hàm Tiếu chụp một bộ ảnh.

Ai ngờ một bộ ảnh này, đã bị rò rỉ.

Lại nói, thực ra đây cũng chẳng xem là chuyện quá tồi tệ – có người gọi điện cho Mộc Cận.

Lúc cô nhận được một cú điện thoại vô danh còn cảm thấy rất kì quái: “Xin chào.”

“Xin chào, cho hỏi có phải Mộc Cận tiểu thư không ạ?” Giọng nói từ đầu bên kia rất dịu dàng, “Tôi là Diệp Oản Oản của công ty đá quý Thiên Thi.”

Mộc Cận ngờ vực: “Là tôi, xin hỏi cô tìm tôi có việc gì?”

“À, là thế này.” Diệp Oản Oản chậm rãi giải thích, “Chúng tôi đã xem ảnh chụp của cô, vừa vặn có một góc độ rất chuẩn, chụp lên khiến cho bàn tay cực kỳ đẹp. Cho nên muốn hỏi cô có ý định làm người mẫu cho kỳ tiếp theo của chúng tôi không?”

Mộc Cận ngây người. Chuyện gì thế này? Cô đã trở thành mèo máy vạn năng từ bao giờ thế? Hơn nữa lại là công việc có tính kĩ thuật này?

Nhưng cô vẫn rất lễ độ từ chối: “À, thật xin lỗi, tạm thời tôi không có ý định đó. Hơn nữa tôi sắp phải rời Bắc Kinh rồi.”

“À, vậy sao.” Diệp Oản Oản thoáng dừng lại, hình như đang nói gì đó với người bên cạnh, lại nói, “Thực ra vốn không nên làm phiền cô, nhưng kỳ tiếp theo chúng tôi muốn làm một quảng cáo, hai ngày trước có một người mẫu bị thương ở tay. Vì vậy nên muốn mời cô thay thế tạm thời?”

Ngữ khí đối phương dịu dàng khéo léo, Mộc Cận ngại từ chối thẳng thừng, đành phải nói khó: “Trước kia tôi cũng chưa làm bao giờ, để tôi làm thì không thích hợp lắm, chẳng may làm hỏng… Hơn nữa nếu bên đó không có người mẫu thay thế, lẽ nào không thể ra ngoài mời hai người mẫu chuyên nghiệp sao? Nếu không thì vẫn còn rất nhiều người mẫu làm thêm trong trường mà.”

“Nhưng thật ra là thế này, điều kiện của cô vô cùng tốt.” Diệp Oản Oản giải thích, “Ông chủ của chúng tôi vừa nhìn đã nói được ngay, cho nên tôi mới phải liên lạc quấy rầy cô.”

Mộc Cận vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Cái đó chỉ là do góc chụp, tay của tôi rất xấu…”

“Ai nói vậy!” Diệp Oản Oản phản bác, “Mộc tiểu thư, điều kiện của cô thật sự vô cùng tốt. À, thực ra, trước kia chúng ta đã từng gặp mặt một lần, lúc đó tôi đã để ý cô, thật sự cực kỳ phù hợp.”

Gặp mặt một lần? Mộc Cận đang định hỏi, Diệp Oản Oản lại nói tiếp, “Hay là, cô cứ suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi, có được không?”

“Tôi vẫn cảm thấy mình không phù hợp.” Mộc Cận từ chối, “Thật xin lỗi.”

“À…” Diệp Oản Oản mấp máy môi, trong giọng nói vô tình có chút vui vẻ, “Mộc tiểu thư, ông chủ của chúng tôi nói, không phải là cô không muốn. Tôi là đồng nghiệp với Nhan Khinh, có điều bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài nên không tiện liên lạc với cô, hay là cô nể mặt cô ấy mà giúp tôi một lần?”

Nhan Khinh?

Đó không phải là… bạn của Bạc Thanh Hàn sao.

Sau khi cúp điện thoại, Mộc Cận vẫn cảm thấy trong lòng rất ngổn ngang, sao cô lại bị cái cô Diệp Oản Oản dịu dàng này dỗ ngon dỗ ngọt như lọt vào sương mù, lại có thể đồng ý được chứ?

Công ty Thiên Thi của Diệp Oản Oản là một công ty thiết kế trang sức lâu năm có uy tín. Mộc Cận từ xa đi tới đã thấy Diệp Oản Oản xuống lầu đón cô, ngay lập tức nhớ ra đã từng gặp nhau ở đâu.

Khoảng vào mùa hè năm ngoái, cô bị Bạc Thanh Hàn kéo đến ngôi nhà nhỏ trong ngõ, kết quả giữa hai người xảy ra một chút trục trặc nhỏ. Cuối cùng lúc ra cửa vừa vặn gặp được vị Diệp tiểu thư ở trước mặt đây, đi theo sau một người đàn ông cao lớn, đôi mắt vừa đen vừa to, không ngừng nhìn cô chằm chằm.

Người đàn ông kia có một đôi mắt hẹp dài, có vẻ thờ ơ, nhưng lại giống như có thể nhìn thẳng vào trong nội tâm người khác. Hai người đứng cùng nhau, một người mang đến cảm giác an tâm, một người lại tao nhã hào hoa, nhưng sự phối hợp đó nhìn thế nào cũng cảm thấy hài hòa. Đến tận khi về kí túc xá, Mộc Cận vẫn còn nói chuyện với Đâu Đâu rất lâu về người đàn ông kia, anh tuấn, cực kỳ anh tuấn, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng đơn giản khiến người ta nóng mặt, tim đập nhanh.

Giống như khi ở bên cạnh Bạc Thanh Hàn, đều là cảm giác đó. Ngay cả vị Tưởng tiên sinh mới chỉ gặp có một lần, trên người cũng tỏa ra một hương vị của người đàn ông thành thục, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại vô cùng đẹp.

Nhưng chỉ có Bạc Thanh Hàn mới khiến cô cảm thấy thấp thỏm không yên.

Mộc Cận vốn bị Diệp Oản Oản dụ dỗ cả buổi nên mới mê muội đồng ý, lúc này vừa thấy có liên hệ với Bạc Thanh Hàn thì lại càng ảo não, cắn răng nghĩ chỉ là giúp Nhan Khinh, chỉ một lần.

Diệp Oản Oản cũng không miễn cưỡng, cười tủm tỉm cùng cô nói chuyện các vấn đề về yêu cầu công việc và thù lao, sau khi nghe điện thoại thì quay sang nói: “Mộc tiểu thư, Nhan Khinh đặc biệt gọi điện đến, bảo tôi trưa nay nhất định phải giữ cô lại mời bữa cơm, cô muốn ăn gì?”

“Không cần đâu, lát nữa tôi phải về rồi.” Mộc Cận từ chối, “Không dám làm phiền cô.”

“Đi thôi đi thôi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm luôn.” Diệp Oản Oản chỉ cười tủm tỉm kéo cánh tay cô, “Vừa hay, bạn trai tôi cũng đến, chúng ta cùng đi. Hôm nay anh ấy mời khách, chúng ta có lộc ăn ké rồi.”

“Thật sự không cần làm phiền.” Mộc Cận nghĩ đến người đàn ông anh tuấn kia, thầm nghĩ tuy gặp trai đẹp cũng không tồi, nhưng lần này lại có chút quan hệ không rõ với Bạc Thanh Hàn.

Còn chưa nói xong, cửa ra vào xuất hiện một bóng người, tiếng nói trầm thấp vọng vào: “Oản Oản.”

Diệp Oản Oản ngẩng đầu, dường như hơi kinh ngạc: “Sao anh lại lên đây?”

“Anh không đợi được ở dưới lầu, nên lên đây đón em.” Phó Tẫn Dương nhướng mày, trong ánh mắt ẩn chứa sự dò xét khó nhận ra, nhìn lướt qua Mộc Cận.

“À đây chính là Mộc Cận.” Diệp Oản Oản cười giới thiệu với Phó Tẫn Dương, lại quay sang Mộc Cận nói, “Đây là Phó Tẫn Dương.”

Mộc Cận lễ độ gật nhẹ đầu với người đó, nhưng không vươn tay ra.

Diệp Oản Oản nói bằng mọi giá phải kéo Mộc Cận đi ăn cơm, nhiệt tình quá quả thực khiến cô hơi sợ. Khi vừa xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc trước mắt, cô đã thấu hiểu trên thế giới này quả nhiên chẳng thể nào tồn tại sự nhiệt tình vô cớ đó.

Bởi vì người đang tựa vào chiếc xe kia, nhìn cô mỉm cười đầy vô tội, chính là Bạc Thanh Hàn.

Anh thân thiết chào hỏi Diệp Oản Oản, còn hài hước đùa giỡn: “Dương Tử không lên đón là em không định xuống đấy hả?”

Diệp Oản Oản chau mày: “Anh nói lung tung cái gì đó!”

Bạc Thanh Hàn bật cười, nhưng không nhìn Mộc Cận.

Cuối cùng ánh mắt Diệp Oản Oản quét tới quét lui vài vòng trên mặt hai người, đẩy Mộc Cận sang cho Bạc Thanh Hàn: “Bạc Tam, Mộc Cận làm phiền anh chăm sóc nhé. Em có chút việc muốn nói với Dương Tử, hai người đi trước đi, bọn em ra sau.”

Nói xong cô quay sang Mộc Cận cười cười: “Cô ngồi xe của anh ấy có được không?”

Chẳng lẽ lại bảo không được, sau đó mặt dày mày dạn đứng đây làm bóng đèn sao?

Mộc Cận mặt đầy vạch đen, thầm nghĩ chính mình tạo nghiệt nên không thể sống, lắc đầu nhìn Diệp Oản Oản bên cạnh rõ ràng là cố ý, nói: “Được.”

Diệp Oản Oản cười khúc khích, lại đẩy Mộc Cận về phía Bạc Thanh Hàn: “Mau đi nhanh đi, sắp chết đói rồi.”

Nói xong, cô kéo Phó Tẫn Dương xoay người rời đi.

Hai người bọn họ vừa đi khỏi, để lại Mộc Cận căng thẳng với Bạc Thanh Hàn, ai cũng không chịu nhúc nhích chân trước.

Ánh mắt Mộc Cận quét một vòng qua người Bạc Thanh Hàn, nói: “Em còn có việc, phiền anh chuyển lời lại với Diệp tiểu thư, lúc khác sẽ mời cô ấy ăn cơm. Em đi trước.”

Nói xong cô xoay người rời đi.

Kết quả cánh tay cô bị Bạc Thanh Hàn kéo lại. Giọng anh trầm thấp, có chút bất lực: “Mộc Cận, em thật sự không quay về sao?”

Một câu nói khiến toàn thân cô chấn động, gần như tất cả tuyến phòng vệ đều bị dỡ xuống. Nhưng cô vẫn thở dài, quay người hỏi anh: “Em còn có thể quay về sao?”

“Vì cái gì không thể?” Bạc Thanh Hàn chăm chú nhìn cô, “Em còn do dự điều gì?”

“Em không do dự.” Mộc Cận trả lời dứt khoát, “Bạc Thanh Hàn, nhà em nợ anh nhiều như vậy, anh nói một câu quay về, rốt cục là có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy, giữa chúng ta không còn có chuyện gì nữa sao? Cái gì cũng không tồn tại nữa sao? Đừng nói đến việc giữa chúng ta còn không có tình yêu, cho dù có, anh thấy chúng ta còn có thể giống như ngày trước được ư? Hay là anh cảm thấy tra tấn em rất hứng thú, bảo em quay về để anh tiếp tục giày vò?”

“Không có tình yêu?” Hai mắt Bạc Thanh Hàn nhắm lại, “Em nói không có tình yêu?”

Cô cười nhẹ: “Chẳng lẽ có sao. Không đúng, phải nói là anh không có. Em có yêu anh, em đã từng yêu anh.”

“Đã từng?” Dường như anh nghe không hiểu, hỏi lại một câu.

“Đúng, đã từng.” Mộc Cận khẽ gật đầu, mỉm cười với anh, “Nhưng bây giờ đã không còn. Anh đồng ý cũng vậy, không đồng ý cũng vậy, em không ngờ ngay trong lúc đó anh vẫn đang tính toán với em. Em cho rằng đã trả nợ cho anh, em đã cho rằng có thể dùng tình yêu để đền bù lại hai mươi mốt năm mẹ em đã nợ anh, nhưng bây giờ em không muốn nữa. Dù anh không đồng ý, dù anh có vì thế mà muốn hủy hoại em hoàn toàn, em cũng không muốn nữa.”

“Bởi vì em biết rõ, kết quả vĩnh viễn đều chỉ có một.” Mộc Cận nói từng câu từng chữ.

Bạc Thanh Hàn không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh sâu thẳm, giống như cô đã từng thấy rất lâu rất lâu trước đây, không rõ cảm xúc, chỉ nhìn cô chăm chú.

Mộc Cận mỉm cười, nhẹ nhàng thoát ra khỏi tay anh, quay người định đi.

Đúng lúc đó tiếng Bạc Thanh Hàn từ phía sau vang lên rất rõ ràng, như một tiếng sấm dội bên tai cô.

Anh nói: “Mộc Cận, anh yêu em.”

Hết chương 53