Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 5: Hy sinh ký




Nhìn thấy Mộc Cận ho khan, Bạc Tam lại có thể coi cô giống như cún con, giúp cô vỗ vỗ lưng, trên mặt mỉm cười dịu dàng, thế nhưng trong nụ cười lại như có thuốc độc: “Tiểu Cận, anh không có ở đây, để em bị người ta bắt nạt rồi.”

PHỤT. Mộc Cận hộc máu.

Cô bên ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạc Tam, nói bằng ánh mắt: hổ không ra oai nên anh coi tôi là hello kitty phải không?

Bạc Tam rất phối hợp, dùng ánh mắt đáp lại: em yêu, anh biết em chịu khổ, không phải anh đang làm anh hùng cứu hổ đây sao…

Mộc Cận ra sức dùng ánh mắt đâm chọc anh ta, tưởng tượng ánh mắt của mình là “tiểu Lý phi đao”: còn sợ tôi chưa đủ loạn, anh còn sợ tôi chưa đủ loạn sao! Tôi đâm, tôi đâm, tôi đâm đâm đâm!

Bạc Tam bật cười, đáp lại Lâm Vũ Đình đang mù mờ không hiểu sự tình: “Tiểu Cận đã là bạn gái của tôi, lần sau nếu gặp được người con gái trong lòng, nhớ hành động nhanh một chút.”

Mộc Cận trợn mắt, đang muốn phản bác lại, bỗng dưng thấy Lâm Vũ Đình ngày thường được mệnh danh là ngọc thụ lâm phong[1], anh tuấn phóng khoáng, bây giờ ánh mắt lại sắc bén, trên cổ nổi gân xanh, nắm tay sít sao vung lên về phía Bạc Tam.

Lúc đó Mộc Cận theo bản năng, bổ nhào ra phía trước Bạc Tam.

Đau. Đau quá. Đau chết mất.

Mộc Cận ngã vào trong lòng Bạc Tam, đầu óc nặng nề, choáng váng.

Thực ra, Bạc Tam cao hơn rất nhiều so với cô, nắm đấm của Lâm Vũ Đình lại vung thẳng hướng mặt Bạc Tam, thế nên Mộc Cận bị trúng một lực cũng không lớn. Còn có thể tính toán được thế này, nhưng đầu cô vẫn vô cùng đau, tựa như bỗng nhiên muốn nứt ra.

Lâm Vũ Đình tung ra một quả đấm, chợt trợn mắt há mồm nhìn Mộc Cận bổ nhào tới trước mặt Bạc Tam, hai tay che chở cho anh ta như gà mái che chở cho gà con.

Sau đó anh lại trợn mắt há mồm, nhìn nắm đấm của mình không kịp thu hồi, đánh thẳng vào đầu của Mộc Cận bé nhỏ.

Tiếp đó, anh ta nhìn Bạc Tam cau mày ôm lấy Mộc Cận, khuôn mặt vốn đang cười bỗng vội vàng xao động: “Mộc Cận! Mộc Cận!”

Hai tay Mộc Cận vẫn đang vòng quanh người Bạc Tam, mơ mơ màng màng khó nhọc mở mắt: “Tôi bảo…”

“Đau lắm sao?” Bạc Tam quýnh lên hỏi, “Đau ở đâu? Đau thế nào? Anh đưa em đi bệnh viện…”

Mộc Cận cau mày, giọng nói khàn khàn hơi lạnh: “Tôi bảo… Anh đừng lung lay nữa được không? Giọng thì hoảng hốt, làm não tôi cũng muốn chấn động rồi…”

Bạc Tam nghe thấy cô lên tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để đầu cô ngả trên khuỷu tay anh, giọng nói lại gào lên: “Em ngốc à! Chạy qua làm gì?”

Mộc Cận tức giận liếc đôi mắt mở to: “Anh tưởng tôi thích lắm à? Chẳng qua tôi bị trượt chân, lảo đảo một cái chẳng may vừa lúc túm được quần áo của anh. Tôi còn tưởng anh giúp được tôi, ai ngờ lại thay anh ăn một quả đấm.”

Cô vừa nói vừa xoa đầu, chợt phát hiện mình đang ở trong lòng Bạc Tam. Vì thế Mộc Cận chán ghét liếc Bạc Tam một cái, chậm rãi từ trong lòng anh chui ra, còn vừa phủi phủi quần áo.

Bạc Tam thấy cô như vậy cũng không nổi giận, trái lại chỉ nheo mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới mỉm cười.

Nụ cười đó, thật đúng là khiến cho vạn vật thất sắc.

Mộc Cận háo sắc, vô ý thức nuốt nuốt nước miếng, vẫn như trước giả vờ bình tĩnh: “Cười cái gì.”

Bạc Tam không đáp lời, vẫn chỉ nheo mắt nhìn cô chằm chằm, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm.

Anh cười đến nỗi Mộc Cận sởn tóc gáy, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh, lúc ấy con người anh tuấn sáng rực trước mắt như biến thành ma quỷ đoạt hồn. Vì thế Mộc Cận không chịu được lại đưa tay lên sờ sờ cổ mình.

“Các người!”

Trong lúc hai người mặt mày ẩn tình ý, mắt mang ý cười, lặng lẽ bày tỏ nỗi lòng… bên cạnh một tiếng sấm dữ dội vang lên!

Lúc này, Mộc Cận mới nhớ ra bên cạnh còn có học trưởng Lâm. Cô bối rối vỗ trán, cười xấu hổ, lên tiếng: “Học trưởng…”

Lâm Vũ Đình nhìn chằm chằm Mộc Cận một lúc lâu mới hỏi: “Có đau không?”

Mộc Cận xoa xoa đầu cười: “Không đau.”

“Ừm…” Lâm Vũ Đình gật gật đầu, “Mộc Cận, em có thể suy nghĩ một chút được không?”

“Không cần phải suy nghĩ.” Bạc Tam vất vả lắm mới im lặng được một lúc, đột nhiên nói chen vào, “Mộc Cận là của tôi.”

Mộc Cận quay sang Bạc Tam gầm gừ: “Ai là của anh!”

Cô vừa nói xong, ánh mắt Lâm Vũ Đình vốn đang tối tăm chợt như đèn điện, “Tách” một cái bật sáng.

Lâm Vũ Đình tiến lên một bước, nắm lấy tay Mộc Cận: “Mộc Cận, như vậy nghĩa là em cũng có nghĩ đến anh phải không?”

Anh ta và cô ở khoảng cách quá gần, con ngươi đen như sáng lấp lánh, khiến cho Mộc Cận hơi hoảng sợ. Cô cười ngượng ngùng, chớp chớp hàng mi: “Học trưởng, chuyện này…”

“Mộc Cận, em dám hả?” Bạc Tam liền gỡ tay Lâm Vũ Đình đang nắm lấy tay Mộc Cận ra rồi nắm chặt lấy cô trong tay mình, nhướng đôi mày lưỡi mác, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Đình đầy vẻ không nhẫn nại, “Tôi đã nói rồi, Mộc Cận là của tôi. Trước khi tôi không cần cô ấy nữa, anh đừng có ý định lộn xộn với cô ấy!”

Tay anh dùng sức hơi lớn, làm Mộc Cận bị nắm đau. Nghe thấy những lời này, cô lại nổi cáu, ra sức giãy ra khỏi tay anh: “Tôi là của anh khi nào? Bạc Thanh Hàn, tôi đã nói rồi, tôi với anh đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng!”

Nói xong, cô quay sang gật đầu với Lâm Vũ Đình: “Học trưởng, ngại quá, tạm thời xem như không có chuyện gì cả. Xin lỗi, em đi trước…”

Vừa xoay người, cô lại lập tức bị người đứng sau lưng ôm chầm lấy.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, chắc chắn chỉ có Bạc Tam mặt dày kia mới dám làm như thế này.

Mộc Cận nghiêng đầu, giãy giụa, không thoát được. Lại vùng vẫy, vẫn không được.

Cô chán nản: “Bạc Thanh Hàn! Anh bỏ ra!”

Tiếp đó, cô chợt nghe thấy từ sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng: “Còn nói không phải của anh! Chậc chậc, nhìn xem, suy nghĩ trong lòng em, đều là anh!”

Mộc Cận cảm thấy có gì đó không bình thường, gắng sức gỡ hai cánh tay đang ôm vai cô, vừa quay đầu lại nhìn thấy cái nhíu chặt mày của Lâm Vũ Đình. Cô xấu hổ: “Việc này…”

Lâm Vũ Đình đánh gãy lời cô: “Đừng nói nữa, anh hiểu rồi.”

Mộc Cận vẫn còn đang vùng vẫy: “Học trưởng…”

“Không cần nói nữa, anh chờ em. Nếu có một ngày, hắn ta khiến em tổn thương, nhất định em phải nhớ rõ còn có anh.” Lâm Vũ Đình nói dứt lời, liền nhanh chóng quay người, bước vội về phía trước, để lại cho cô một bóng hình cao lớn.

“Ơ… Học trưởng…” Mộc Cận gọi với về phía hình bóng Lâm Vũ Đình, anh cũng không quay đầu lại. Cô hoảng hốt, định đuổi theo…

Kết quả lại bị Bạc Tam ngang ngược cản lại…

“Mộc Cận, em đừng có ý định hồng hạnh vượt tường không đứng đắn.” Cánh tay Bạc Tam vươn ra ngăn cô lại, ánh mắt tăm tối thâm trầm, bỗng nhiên lại vừa cười, vô cùng đáng đánh: “Nhưng mà cũng phải nói lại, em đã nghĩ đến anh như vậy, anh làm sao để em chịu thiệt được, cho em ôm miễn phí một cái.”

Hồng hạnh vượt tường… Tôi có mà còn phải tẩu thoát trong đêm hoa lệ ấy[2]… Mộc Cận trên mặt chạy xuống mấy vạch đen, thầm khinh bỉ anh ta, xoay người bước đi: “Tiên sinh nên để lại cho người khác thì hơn!”

Ai dè Bạc Tam lại ôm cổ cô, liều chết cũng không buông tay, giọng nói phả bên tai cô như mê hoặc: “Nhưng anh muốn cho em ôm.”

Cả người Mộc Cận bị kiềm hãm, cảm thấy mặt đang nóng bừng lên, vội vội vàng vàng ở trong lòng Bạc Tam giãy giụa thoát thân, nhanh như chớp chạy về hướng kí túc xá.

Chỉ còn lại Bạc Tam vẫn đứng nguyên ở đó, vuốt cằm, có vẻ đang suy nghĩ gì đó rồi cười rộ lên.

*

Mộc Cận hoang mang rối loạn vọt vào phòng ngủ, vừa lúc va phải Đào Tử.

Quả táo đang cắn dở trên miệng tiểu thư Đào Tử “Bịch” một tiếng rơi xuống đất lăn mấy vòng.

Mộc Cận cũng không thèm thăm hỏi bạn vừa bị mất ăn, cầm túi sách treo bừa bãi trên lưng ghế, sau đó nằm phịch xuống bàn.

Ngược lại, Đào Tử không hề kinh ngạc, từ từ quay sang chọc chọc cô: “Mộc Cận, sao thế?”

Mộc Cận trừng mắt, không nói gì.

Đào Tử lại tiếp: “Cậu đi ra ngoài lâu vậy? Bọn tớ đều tan học cả rồi… Ai dà, Lâm mỹ nam mời cậu ăn cơm sao?”

Mộc Cận lắc đầu.

Đào Tử thắc mắc: “Thời gian lâu như thế hai người làm cái gì?”

Mộc Cận liếc mắt: “Nói chuyện phiếm.”

Đào Tử khinh thường: “Nhìn bộ dạng này của cậu, hay là Lâm mỹ nam tỏ tình rồi?”

Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng: “Làm gì có chuyện đó, tuyệt đối không có.”

Đào Tử cười nham hiểm, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Lại nói điêu đi? Bạn học Mộc Cận à, tớ bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng hy vọng lừa gạt, tốt nhất mau khai ra.”

Mộc Cận vẫn ngậm miệng: “Hứ.”

Đào Tử phát huy bản chất bà tám của đám con gái, xách ghế tới ngồi cạnh Mộc Cận, vẻ mặt hưng phấn như xem kịch vui: “Nói nói, nói nói, chuyện là thế nào?”

Mộc Cận chớp chớp mắt: “Trước kia tớ với Lâm Vũ Đình thân thiết đến mức nào?”

Đào Tử liền trố mắt: “Nói nhiều cũng không phải, nói ít cũng không phải. Cậu nhớ lại xem… Hồi tân sinh viên mới vào trường, người ta giúp cậu khuân hành lý, sau đó lại là lãnh đạo trực tiếp của cậu trong Đoàn trường, tiếp đó chức chủ tịch Hội cũng giao cho cậu, lại còn sau này…”

“Sẽ không có sau này.” Mộc Cận cắt ngang, “Trước kia anh ta bảo tớ ngốc nghếch vụng về, tớ mà làm hỏng chuyện gì anh ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, sao bây giờ tự nhiên lại nghĩ tớ tốt?”

Đào Tử cười ngây ngô: “Không lẽ là mất đi rồi mới cảm thấy quý trọng, bỏ lỡ rồi mới thấy hối hận? Chậc chậc, Lâm mỹ nam đã tỉnh ngộ…”

Mộc Cận lại yếu ớt nằm sấp xuống bàn: “Cứ cho là thế, sao lại gặp tình cảnh khó xử thế này, hại tớ gặp phải kẻ thù cũ?”

Kẻ thù cũ? Đào Tử liền hào hứng: “Cậu không phải là đang… nói đến Bạc thiếu gia gì đó chứ?”

Mộc Cận nằm im không đáp, Đào tử bị kích động, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung: “Chẳng lẽ hoàng tử bạch mã vừa cứu vớt cô bé lọ lem trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng? Sau đó Mộc Cận… A… Mộc Cận, cậu đóng vai cô bé lọ lem, có phải cảm động đến rơi nước mắt rồi lấy thân mình báo đáp?”

Cảm động rơi nước mắt, lấy thân mình báo đáp thì không có, nhưng mà đã thay anh ta trúng một quả đấm mạnh vào đầu.

Thấy Mộc Cận lắc đầu, Đào Tử tiếp tục tự sướng: “Không có thì tốt, nếu không lại rơi vào mô típ cũ rích. Cô bé lọ lem lúc này nên xắn tay áo, quay đầu, hét lớn với mụ phù thủy già: ‘Muốn gì thì cứ nhằm vào tôi đây! Hãy buông tha cho Hoàng tử!’, sau đó mụ phù thủy già có phép thuật, dồn lực tấn công cô bé lọ lem…”

“Tớ bảo này…” Mộc Cận yếu ớt mở miệng: “Phải là Hoàng hậu mới đúng chứ?”

“Ôi dào! Như nhau cả…” Đào Tử lại vung tay lên, “Cô bé lọ lem cũng cứu hoàng tử trong nước sôi lửa bỏng, hoàng tử cảm động đến rơi nước mắt, lấy thân báo đáp, cô bé lọ lem lại nhẹ nhàng bỏ đi, chỉ để lại một bóng hình nhỏ bé, ấm áp. Hoàng tử đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn theo bóng dáng người đẹp, khóe miệng hơi mỉm cười, thề lên trời xuống biển cũng phải tìm được nàng…”

Đào Tử càng nói, Mộc Cận càng cảm thấy quái dị, vội vàng cắt ngang: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tuyệt đối không thể!”

Đào Tử nhướng đôi mày đẹp đẽ, hỏi lại Mộc Cận: “Cậu làm sao biết được?”

Mộc Cận lại thất bại: “Cậu tự nhiên lại xiên xẹo gì sang cô bé lọ lem, vốn là tớ mới đúng chứ…  Còn nữa, lúc đầu là hoàng tử cứu cô bé lọ lem, sau sao lại thành cô bé lọ lem đi cứu hoàng tử?”

“Thế mới nói, luận điểm, luận cứ của Đào Tử cậu tất cả đều thất bại. Luận chứng sai lầm.” Mộc Cận trịnh trọng tổng kết lại.

Hiếm thấy Đào Tử vẫn còn nghiêm túc gật gật, xoa đầu thở dài: “Nói cũng phải.”

Mộc Cận vội vàng đổi chủ đề: “Có muốn đi ra ngoài không?”

Đào Tử hét to “A” một tiếng, lề mề đứng dậy, vẻ mặt phiền muộn: “Xong rồi, xong rồi, lần này xong rồi.”

“Lại làm sao đây?”

“Tớ phải về lấy cái này… Còn có tiết ba, bốn nữa…” Đào Tử làm bộ như u hồn.

Lúc này Mộc Cận mới nhớ ra mình cũng còn có tiết, nhìn đồng hồ, mười rưỡi. Tiết ba đã quá 40 phút rồi.

Thế là cô cũng rên lên đau xót…

Đúng lúc hai người đều cứng đờ không nói gì, lão đại cùng Đâu Đâu đẩy cửa phòng ngủ.

Mộc Cận nhanh chóng hoàn hồn: “Các cậu sao cũng về rồi?”

“Thay đổi giờ học.” Lão đại nhăn mặt, “Cậu với Lâm mỹ nam có chuyện gì thế? Cậu không nhìn thấy vẻ mặt như gió thổi mưa giông trước cơn bão của giáo sư Lan đâu, tối thui chả ra hình dạng gì nữa.”

Mộc Cận ôm trán thở dài: “Thần linh ơi, cứu, cứu con với… Những sáu tín chỉ đấy…”

Đâu Đâu đang định nói gì đó, điện thoại di động của Mộc Cận chợt vang lên.

____________________