Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 4: Giải cứu người đẹp ký




Giữa màn hình máy tính nhảy ra một hình ảnh, người đàn ông mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trơn màu xanh ngọc, thân hình càng toát lên vẻ thon dài cao ngất, khôi ngô phóng khoáng. Khuôn mặt anh ta hờ hững, ngay cả ánh mắt cũng mang theo hơi lạnh, nét mặt không chút biểu cảm, bên cạnh ôm một cô gái sắc sảo, rõ ràng chính là ngôi sao nổi tiếng Đỗ Trình Vũ.

Tiêu đề to đùng phía trên bức ảnh viết rất rõ:

Thiếu gia được cưng chiều nhất của Bạc gia, thành viên trẻ tuổi nhất Ban Giám đốc Bạc thị – Bạc Thanh Hàn!

Đây đây đây… Đây là Bạc Thanh Hàn Bạc Tam sao?!

Đây chính là Bạc Tam đi chiếc xe Honda đứng dưới lầu, tùy tiện quan hệ với đủ loại mỹ nữ? Đây chính là Bạc Tam đã bị mình cho một cái tát? Đây chính là Bạc Tam bụng dạ hẹp hòi, vì một câu bị coi thường mà mang Landaulet đến diễu võ dương oai? Đây chính là Bạc Tam mới vừa nãy bảo mình làm bạn gái anh ta? Đây chính là người vừa rồi ở dưới lầu, vì bị mình từ chối mà cưỡng hôn mình… Bạc Tam đây sao?

Mộc Cận lại một lần nữa, phát sặc…

Lão đại nhìn chằm chằm Mộc Cận mặt xám ngoét như tro: “Mộc Cận, cậu lại có thể tát anh ta…”

Đào Tử mắt nổi sao, mờ mịt ngây ngốc: “Thực sự, rất đẹp trai… Tuấn nam với mỹ nữ, sự kết hợp hoàn hảo!”

Đâu Đâu khá bình thường, nhanh chóng khôi phục tư duy thường ngày: “Vừa rồi ai tìm cậu dưới lầu?”

Ngay lập tức, cả ba chỉ thấy Mộc Cận ra sức nuốt nước miếng, vẻ mặt hốt hoảng như hồn ma, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đánh răng rửa mặt rồi leo lên giường.

Các cô không biết được, trong lòng Mộc Cận đang phải âm thầm chống chọi cùng với gào thét thê lương:

Bạc Tam, tại sao anh hành động giống như loại thấp hèn! Tại sao lại ngang ngược đến nỗi để tôi phải cho anh một cái tát…

*

Từ khi biết sơ qua về xuất thân của Bạc Tam, bạn học Mộc Cận bắt đầu trở nên bất thường – tắt điện thoại di động, đổi phòng tự học, không lên lớp, sáng sáng sáu giờ đi phòng tự học, buổi tối đúng sáu giờ liền quay về phòng, có chuyện gì cũng không ra ngoài, thiếu chút nữa giống như “thỏ khôn có ba hang” chơi trò mất tích.

Vì thế hai ngày sau, cô tuy thấp thỏm đề phòng, nhưng dù gì vẫn còn khá dễ chịu, thoải mái.

Lão đại một ngày ba lần báo cáo tình hình cho Mộc Cận, ví dụ như:

“Buổi trưa về phòng, không gặp.”

“Buổi chiều đi học, không gặp.”

“Buổi tối tan học, không gặp. Mộc Cận, cậu có thể về phòng.”

Thoạt nhìn, có vẻ như Bạc Tam cũng đã sớm quên anh ta từng nói những gì. Cũng phải, bên cạnh anh ta còn có Đỗ Trình Vũ… Đỗ Trình Vũ là ai chứ? Đen đỏ, tốt xấu gì cũng là ngôi sao nổi tiếng, là người mà bình thường có thể tùy tiện ra ngoài đi dạo hay sao…

Đã có Đỗ Trình Vũ, chắc chắn những cô thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, cho đến bạn gái thay thế thứ N, trước còn cùng anh ta ăn sáng ở trường, chắc là đã bị anh ta có mới nới cũ đá đi rồi.

Mộc Cận nằm nhoài ra trên chiếc bàn rộng rãi ở phòng tự học, một đằng cầm bút bắt tay vào làm bài, một đằng vẫn còn đang nghĩ ngợi.

Thật đúng là đồ hoa hoa đại củ cải.

Ghẹo bướm trêu hoa.

Mộc Cận nghiến răng nghiến lợi xỉ vả Bạc Tam.

Nếu anh ta đã sớm quên mình thì mình còn phải trốn tránh cái khỉ gì nữa…

Đây là bạn nhỏ Mộc Cận ở đó nằm dài trên bàn vuốt cằm, suy nghĩ đi đến kết luận.

Từ lúc đó cô có vẻ vui sướng, đeo túi sách, đi bộ về phòng, chuẩn bị sang ngày thứ ba bắt đầu khôi phục chế độ làm việc nghỉ ngơi như bình thường, không phải như con rùa ẩn nấp trong phòng tự học nữa.

Nghĩ lại cũng đúng… Trốn học một hai tiết còn có thể bù lại, nếu trốn một thời gian dài thì thật có lỗi với giảng viên công lao vất vả… Học trò ngoan Mộc Cận suy nghĩ hơi rối rắm.

Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, ngay lúc cô hoa hoa lệ lệ quay lại lớp tài chính kế toán cao cấp, chuyện ngoài ý muốn lại một lần nữa xảy ra.

*

Môn tài chính kế toán cao cấp chính là ác mộng của Học viện Kinh tế – chỉ cần sáu giờ sáng không có mặt sẽ bị người khác chiếm hết chỗ ngồi, không nghi ngờ gì, giờ học đó chính là của cao nhân.

Nói đến lão giáo sư tài chính kế toán cao cấp kia, nhất định là nhân vật hung ác nhất Học viện Kinh tế – được mệnh danh là đứng đầu tứ đại danh bổ, có tin đồn từ một nhóm sinh viên, từng có một lớp, chỉ mười hai người qua một cách anh hùng lẫm liệt; còn một khóa trước đó, hai mươi hai người hi sinh thê thảm.

Vì thế sinh viên của Học viện Kinh tế đối với vấn đề giành chỗ ở lớp học này, đặc biệt hiếm thấy có sự hòa thuận.

Bạn học Mộc Cận đương nhiên không phải ngoại lệ, sáng sớm hấp tấp thu dọn giường, tiện đường mua hai cái bánh xíu mại với một phần sữa đậu nành mang đến phòng học, nhìn khắp lượt, thấy có một chỗ ngồi trống liền mãnh liệt bổ nhào đến, balabalabala thả xuống ba quyển sách giữ chỗ.

Không ngờ cô vừa mới ngồi xuống, đã thấy cao nhân – giáo sư Lan – thong thả chậm rãi bước vào lớp học.

Mộc Cận sửng sốt, không kiên nhẫn giơ cổ tay nhìn đồng hồ.

Đây là đại học sao? Tám giờ mới vào học, vậy mà sáu rưỡi giáo sư đã bước vào? Có phải quá điên rồ rồi không.

Sau đó Mộc Cận chỉ thấy giáo sư Lan thong thả bước, nét mặt hơi cười, đi về phía cô: “Sinh viên này, bữa sáng chưa ăn sao?”

Mộc Cận vội cầm xíu mại giấu xuống dưới bàn, nét mặt xấu hổ cười cười: “À… Em đến vội quá… để giữ chỗ…”

“À.” Giáo sư Lan vẫn điềm đạm gật đầu, “Tôi buổi sáng phải ngồi xe một tiếng mới đến trường học.”

Mộc Cận lại nuốt nuốt nước miếng: “Vậy… Giáo sư đã ăn gì chưa?”

Vừa nói xong, cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình luôn.

Quả nhiên, giáo sư Lan nở nụ cười tươi như gió xuân: “Tôi chưa đến năm giờ đã phải rời giường, đã ăn rồi.”

Nói xong lại nhìn cô cười cười rồi bước lên giảng đường.

Mộc Cận chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, từng trận gió lạnh…

Hóa ra, trước khi vào học, giáo sư Lan trịnh trọng tuyên bố: “Các sinh viên, tôi biết các em phải đến lớp sớm, tinh thần học tập này đáng khen ngợi. Nhưng dù sao, lớp học vẫn là lớp học, không phải căng tin, ai muốn ăn uống thì tốt hơn nên xuống căng tin ăn.” Vừa nói xong còn liếc mắt về phía dãy thứ hai chỗ Mộc Cận đang ngồi.

Đâu Đâu lĩnh ngộ được năng lực lợi hại, lén lút thì thầm hỏi Mộc Cận: “Cậu bị tóm à?”

Mộc Cận lè lưỡi với bạn, tỏ vẻ bất lực, sau đó thu dọn chuẩn bị vào giờ.

Ai dè đúng lúc ấy, cửa lớp học “Rầm” một tiếng bị bật tung ra.

Tất cả cùng lúc ngoái đầu nhìn.

Chỉ vừa liếc mắt, Mộc Cận liền “Vụt” một phát, nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn, lấy sách vở che đầu.

Sau đó nghe thấy một người nào đó giọng nói lạnh lẽo: “Ôi chao, học trưởng Lâm…”

Một nam sinh dáng người cao lớn đứng ở cửa, tóc ngắn hơi vuốt lên, áo sơ mi ca rô màu lam nhạt, toát lên vẻ anh tuấn phi thường. Anh ta ngó đầu vào lớp học tìm kiếm, thấy giáo sư Lan lại còn có thể cười tít mắt gật đầu chào hỏi.

Sau đó, ánh mắt anh ta bắt được chính xác chỗ Mộc Cận đang ngồi, ngay lập tức đi thẳng tới, đứng trước mặt cô, dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.

Đáy lòng Mộc Cận kêu rên một tiếng, cực kỳ hối hận vì sao lại chọn đúng chỗ ngồi ở ngay lối đi thuận lợi thế này…

Sau đó, cô chân chó ngẩng đầu nhìn người kia cười nịnh nọt: “Học trưởng, đã lâu không gặp…”

Lâm Vũ Đình đối với bộ dạng quen thuộc này của cô chỉ làm ngơ, mặt tối sầm, một phen lôi cánh tay Mộc Cận từ chỗ ngồi đứng dậy, nói với giáo sư Lan một câu: “Giáo sư, thật ngại quá.”

Mộc Cận vội vàng kéo anh ta lại: “Chuẩn bị vào giờ rồi, anh muốn làm gì?”

Lâm Vũ Đình chỉ lạnh lùng liếc mắt: “Có chuyện cần nói, nhanh thôi.”

Mộc Cận ngẩng đầu nhìn lại phía giáo sư Lan, thấy lão giáo sư đang định đi về phía họ. Lâm Vũ Đình thấy tình hình bất lợi, vội vàng kéo Mộc Cận, lôi ra khỏi phòng học.

“Đau… Đau…” Mộc Cận bực bội, nghiến răng trợn mắt giả vờ hiền lành: “Học trưởng Lâm, không phải anh đang thực tập sao?”

Lâm Vũ Đình sắc mặt như mây đen che phủ, không thèm nhìn cô.

Mộc Cận vừa bị anh ta kéo đi, vừa dùng IQ ba chữ số cố lý giải: sao phải vội vàng như thế?

Cô lén lút nhìn sắc mặt Lâm Vũ Đình, chỉ thấy u ám như gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Mộc Cận vô ý thức sờ sờ cổ.

Đến một nơi yên tĩnh, rốt cục Lâm Vũ Đình mới thả cổ tay Mộc Cận ra: “Hai ngày trước có người tặng hoa cho em đúng không?”

“Hả?” Mộc Cận đần mặt. Tặng hoa? Ai tặng hoa?

Nhưng cô nhanh chóng nghĩ ngay ra Bạc Tam, vì thế tùy tiện xua tay nói: “Không có gì, hứng lên đùa một chút thôi…”

Sắc mặt Lâm Vũ Đình càng đen: “Vậy những lời đồn là sự thật?”

Tin đồn? Mộc Cận trợn mắt há hốc mồm, ngớ ra nhìn Lâm Vũ Đình.

Anh ta cau mày, đột nhiên một phen ôm cô vào lòng: “Tiểu Cận.”

Mộc Cận hoàn toàn hóa đá… Tình huống này… Là tình huống gì đây…

Cơn hóa đá qua đi, cô nhanh chóng khôi phục lại bình thường, một mặt gỡ cánh tay Lâm Vũ Đình đang ôm vai mình, mặt khác ngượng ngùng nói: “Học trưởng… Học trưởng… Anh…”

Lời còn chưa dứt, cô chợt nghe bên tai giọng nói truyền đến: “Anh thích em.”

Mộc Cận vừa bình phục lại một lần nữa hóa đá…

Cô gặp được hoa đào sao? Trời cao ơi, rốt cuộc là gặp được hoa đào hay dẫm phải phân chó đây?

Được rồi được rồi, tuy là được một anh chàng hotboy siêu cấp đẹp trai tỏ tình, trong lòng cũng cảm thấy có chút vui vẻ không thể hiểu được, nhưng mà… Mộc Cận cố sức gỡ hai cánh tay đang ôm chặt vai cô, thật sự rất muốn nói… Học trưởng… Trước hết anh có thể nắm tay thôi được không… Thật sự… Không thở nổi…

Thế nhưng hotboy Lâm Vũ Đình hoàn toàn không ý thức được bản thân đang làm gì, cho là Mộc Cận muốn từ chối, ra sức ôm lấy cô, sống chết cũng không buông tay.

Thế là, tại rừng cây nhỏ trong trường học, nơi hiếm có dấu chân người qua lại, một cô gái nhỏ bé đáng thương ở trong lòng con sói xám lớn nham hiểm, cố sức giãy dụa, đang muốn hát bài ca giải phóng nông nô…

“Các người đang làm gì?” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lên.

Lâm Vũ Đình hơi buông tay, đầu cũng chưa quay lại, nói: “Ở đây phong cảnh chẳng có gì, xin hãy sang nơi khác thưởng ngoạn đi.”

Mộc Cận vừa vặn đối diện với người kia, mặt nóng bừng lên quẫn bách, đành phải vươn tay định chọc vào lưng Lâm Vũ Đình. Thế nhưng động tác của cô nhìn qua lại càng giống như muốn… Vòng tay ôm lấy anh ta…

Tiếp đó, tay cô bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, chủ nhân của cánh tay kia dễ dàng vặn bung tay Lâm Vũ Đình ra, nhân lúc đó kéo Mộc Cận từ trong lòng Lâm Vũ Đình đến bên mình.

Mộc Cận lúng túng đến phát khóc… Mưa đêm gặp phải nhà dột sao… Sao ở chỗ này cũng không thể buông tha cô…

Lâm Vũ Đình bị bất ngờ, không kịp đề phòng, người hơi loạng choạng. Đến lúc anh đứng dậy được thì cũng bắt đầu nổi cáu, nhìn người kia tự nhiên nắm tay Mộc Cận, máu nóng trong người “Ầm” một tiếng bốc hết lên đầu.

Khuôn mặt vốn anh tuấn lúc này hơi nhăn nhó, phẫn nộ nhìn người con trai cao lớn bên cạnh cô: “Cậu là ai? Buông bạn gái tôi ra!”

Bạn… gái… tôi…

Mộc Cận đang há hốc miệng thở dốc, bị sặc, che miệng ho không nói nên lời.

Lâm Vũ Đình thấy vậy, vội bước lên trước, tới gần đỡ lấy Mộc Cận, mở miệng nói: “Tiểu Cận, em làm sao vậy?”

“Cô ấy muốn phản kháng việc anh giả mạo làm bạn trai cô ấy.” Bạc Tam dáng đứng ngọc thụ lâm phong, khóe miệng ẩn chứa nét cười như có như không: “Bạn trai chính thống của cô ấy, là tôi.”

Mộc Cận vất vả lắm mới bình thường trở lại, giờ tiếp tục thêm một trận ho khan dữ dội.