Hoa Tuyết

Chương 4: Đêm vũ hội




22 giờ 38 phút Cuối cùng cũng chờ được đến giờ phút này. Sahara vui mừng khôn xiết đi vào chuẩn bị mặc âu phục dạ hội trang điểm xong đi ra. Hối thúc cô:

"Ranmina bạn mau đi mặc đồ, xong ra đây mình trang điểm cho."

"Ok, đợi mình chút xíu." Lúc này cô mới bắt đầu loay hoay đi vào phòng thay đồ. Xong cô bước ra, đi đến bàn trang điểm nơi mà Sahara đang ngồi, vẫy vẫy tay với cô. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Ranmina do hôm nay là ngày đặc biệt nên mình sẽ biến bạn trở thành một nàng công chúa đúng nghĩa." Sahara bắt đầu vào công việc của mình. Từ làm tóc đến trang điểm nhẹ, từng động tác, cử chỉ nhìn qua gương, cô bạn đều làm rất chuyên nghiệp và kỹ lưỡng. Thật không thể chê vào đâu được mà thốt lên:

"Thật đẹp."

"Còn phải nói, nhưng Ranmina bạn vẫn thiếu một điều."

"Điều gì cơ?" Ngước mặt lên nhìn cô bạn đằng sau hỏi:

"Chính là màu mắt đó."

"Oh."

"Ranmina bạn biết không, lúc đầu khi nhìn thấy bạn." liên tưởng đến lúc ấy. "Bạn đã bị mình, nhìn đến ngây ngốc, bởi vì mình thấy được vẻ đẹp thuần khiết bên trong lẫn bên ngoài của bạn, Ranmina bạn là người xinh đẹp nhất từ trước đến nay mà mình từng thấy, nhưng chỉ tiếc chính là màu mắt của bạn lại là màu nâu đen."

"Màu nâu đen có gì không tốt sao." Cô vẫn không hiểu hỏi ngược lại:

"Ừ, vốn không tốt chút nào, màu mắt lại không hề đẹp, chính vì bạn có màu mắt nâu đen nên tụi Rosi mới dễ nhận ra được gia cảnh và địa vị của bạn. Nhưng cũng không phải là lý do chính để cô ta không vừa mắt với bạn đâu." Hơi dừng lại rồi nói tiếp. "Mà là vì ghen tị với nhan sắc của bạn đó, ngốc ạ." Cô hơi cười.

"Nhưng mình thật sự không hiểu, tại sao dựa vào màu mắt lại có thể nhận ra được gia cảnh của một người."

Sahara giải thích:

"Rất đơn giản bởi vì ở đây người ta thấy được người có mắt màu nâu đen và đen trong xã hội này đa phần đều là người rất thấp kém, và thấp kém lại không có tiền đồ chiếm tỉ lệ dân số khá cao 89% lận. Còn người có màu mắt khác trừ hai màu đó đều sẽ rất giàu có, tài giỏi và xinh đẹp nên họ được xếp vào một cấp bậc khác giống như chúng ta ở đây, Ranmina giờ bạn đã hiểu chưa." Cô đang định trả lời thì Sahara lại nói tiếp:

"Còn nữa Ranmina bạn có nhớ vài ngày trước mình có hỏi bạn là (chuyện hôm qua mấy người kia nói là thật sao), lúc đầu mình nghĩ bạn xinh đẹp như vậy làm sao lại giống như mấy lời cô gái kia kể, nhưng sau khi biết gia cảnh của bạn thật không giàu có đi chăng nữa thì mình cũng thực sự không hề cảm thấy bạn thấp kém một chút nào hết Ranmina ạ, cứ như vậy mình mặc kệ tất cả, vẫn muốn cùng bạn trở thành người một nhà, bởi vì mình rất thích bạn." Sau khi nói xong thấy sai sai cô bạn liền sửa lại:

"Ý là mình thích theo kiểu bạn bè ấy."

Nắm tay Sahara:

"Mình hiểu mà, cảm ơn bạn rất nhiều Sahara."

"Ừm." Rồi cô nhìn lên đồng hồ. Đồng hồ lúc này đang chỉ 23 giờ 18 phút.

"Thôi chết sắp trễ giờ rồi." Vội vàng lấy trong tủ ra hai chiếc mặt nạ, rồi đưa cho cô một chiếc. "Ranmina đeo vào rồi đi với mình ra ngoài."

Cô cầm lấy, đeo chiếc mặt nạ kia lên theo sau Sahara ra ngoài.



Do là buổi tiệc giao lưu đặc biệt nên nhà vua cử xe đến rước tất cả học viên trong học viện. Cô và Sahara đi xe rước cũng mất tầm 10 phút mới đến, khoảng cách khá xa.

Đến nơi, đập vào mắt cô chính là một tòa lâu đài vô cùng to cao tráng lệ, nhưng hết sức lạnh lẽo. Thật lạ ở chỗ, xung quanh tòa lâu đài này được phủ bằng cả một bầu trời tuyết, mà tuyết lại không hề làm ảnh hưởng đến toà lâu đài và cây cối xung quanh, trên bầu trời những bông tuyết cứ thế lặng lẽ rơi xuống, càng làm cho tòa lâu đài này trở nên u ám, quỷ mị hơn, nhưng lại hết sức mê hoặc lòng người.

Cô giơ tay ra hứng những bông tuyết trắng đang rơi xuống, khẽ lên tiếng

"Sahara bạn có biết tại sao ở đây tuyết lại rời không?"

Sahara lắc đầu:

"Cái này thì mình không biết, nhưng mình biết toà lâu đài này được phủ bởi bầu trời tuyết từ rất là lâu rồi."

"Oh."

Sahara cảm giác thấy cái lạnh đang dần xâm chiếm bản thân, không chịu được nữa cô bạn liền lên tiếng:

"Ranmina vào trong thôi ở đây lạnh quá."

"Ừm được."

Bước đến gần cửa, là một chàng trai tầm 25 tuổi, đang đứng ở lối ra vào thấy cô và Sahara liền cúi đầu cung kính lên tiếng:

"Xin hỏi hai vị tiểu thư này có thiệp mời không?"

Sahara không nói chỉ lấy trong túi xách ra 2 cái thiệp mời rồi đưa cho chàng trai. Dắt cô bước vào.

Cảnh vật bên trong hết sức lộng lẫy, mỗi người ở đây đều khoác lên trên mình một bộ âu phục dạ hội cao cấp khác nhau, nhưng cô chẳng thể nhìn ra ai là ai, bởi vì trên mặt họ còn có thêm một chiếc mặt nạ.

Cô nhìn khắp cả không gian lúc này cũng chỉ thấy tầm 400 người, con số không hề nhiều thấy lạ mới hỏi Sahara:

"Sahara sao trong hội trường lại ít người thế, mình cứ nghĩ là cả học viện này cũng phải tầm 1000 người cơ."

Sahara quay sang nhìn cô giải thích:

"Vốn là học viện hoàng gia không phải là học viện bình thường nên chỉ lọc ra được tầm 400 người trên cả thế giới. Còn con số cụ thể theo mình được biết là.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp."Học viên đại quý tộc chiếm tỉ lệ khá nhỏ tầm 80 người, còn quý tộc thì nhiều hơn một xíu tầm 160 người, cuối cùng là con lai chiếm tỉ lệ cao nhất là số người còn lại.” Sahara nhớ tới điều gì đó liền ghé sát vào tai cô hỏi:

"Ranmina mình vẫn luôn thắc mắc một chuyện có thể hỏi bạn được không."

"Được bạn hỏi đi."

"Mà thôi nói ở đây không tiện, tí về mình hỏi sau."