Hoa Tuyết

Chương 10: Kế hoạch




Lâu đài bóng tối 9 giờ sáng.

Cô bước vào đại sảnh, đang suy nghĩ gì đó mà vô tình đụng phải một người đàn ông rất điển trai làm hắn ta rớt xuống một xấp tài liệu, còn cô thì ngã lăn ra xuống nền. Lúc này tâm trạng cô mới hồi phục trở lại, vội vội vàng vàng đứng dậy cúi đầu:

"Xin lỗi Ngài." Rồi nhanh tay cúi xuống nhặt hết mớ hỗn độn mà cô vừa mới gây ra.

"Không sao." Cũng cúi xuống nhặt cùng cô. Nhặt xong cô ngước lên rồi đưa cho hắn vội vã từ giả, rời đi.

Để lại cho hắn một đống suy nghĩ.



Nhà bếp hoàng cung.

Sumisun đứng bên cạnh Cyvi lên tiếng:

"Chị Cyvi 9 giờ hơn rồi mà cô ta vẫn chưa có tới."

Một cô gái khác chen vào.

"Tí nữa chị nhớ phạt cô ta nha."

"Cô ta đang kéo dài thời không muốn làm đây mà."

Cyvi suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Tôi tự có cách không phiền mấy cô nhiều chuyện, đi làm việc của mình đi." Hơi lườm mấy cô hầu gái xung quanh.

"Vâng." Đồng thanh rút lui.

13 phút sau cô mới từ từ bước vào. Cyvi đang ngồi thưởng thức ly rượu vang lên tiếng

"Mày đi trễ 26 phút, ra dãy hành lang khu C chùi sạch sẽ cho tao, phải trở lại đây trước 4 giờ chiều" Hơi dừng lại."Nếu mà không sạch và về đúng giờ thì đừng có trách tao ác." Trên mặt cô ta liền xuất hiện một nụ cười thâm độc.

"Và mày sẽ như chiếc ly này biết không?" Cyvi lắc lắc chiếc ly sau đó buông tay, chiếc Cốc trên tay Cyvi rớt xuống vỡ tan tành cùng với những vệt nước màu đỏ thẫm của rượu vang hòa thành một mớ hỗn độn.

Chú thích: (Khu C rất rộng, 10 người lau tầm 1 tiếng mới xong.)

Cô lẳng lặng nghe theo, đi ra khu giặt giũ lấy một cái khăn, múc đầy thau nước rồi xách ra dãy hành lang khu C.

Đến nơi cô cũng lấm thấm mệt, mồ hôi chảy ra thấm ướt cả bộ đồ hầu gái mà cô đang mặc. Nhẹ nhàng ngồi xuống lấy ra trong thùng một chiếc khăn vắt sạch nước rồi đặt xuống lau.

Phía bên này 4 tiếng sau.

"Sumisun."

"Dạ có em." Cô ta đang rửa bát liền chạy lại.

"Đến dãy hành lang khu C gây phiền phức cho cô ta, càng gây nhiều rắc rối càng tốt, làm xong sẽ có thưởng."

"Dạ, em cảm ơn chị Cyvi." Cô ta vui mừng cúi người nhận mệnh lệnh xong lui ra khỏi bếp chạy thẳng đến khu C. Trước lúc đó cô ta còn không quên mang thêm một nắm hạt dưa, một bịch đất tầm 1kg và một chiếc giày dính đầy bùn đất.

Cô đã lau được một quản khá dài rồi, không biết từ đâu Sumisun cô ta vừa đi qua vừa cắn hạt dưa ở chỗ cô vừa mới lau sạch bóng, giờ nhìn lại chỉ thấy toàn hạt dưa và vết chân bẩn, bùn đất của cô ta.

Cô cứ mặc kệ, để xem cô ta cắn được bao lâu và dẫm được đến khi nào, cô cứ thản nhiên mà lau thôi. Thấy vậy cô ta liền tức giận đi tới đá mạnh xô nước của cô, nước trong thùng văng tung tóe chảy tràn lan ra hành lang, người cô cũng vì thế mà ướt đẫm như chuột lột. Nhưng cô chẳng nói gì lẳng lặng lau hết nước đã chảy ra rồi vắt vào trong thùng, lại đi lấy thau nước khác. Cô ta tức quá không làm gì nữa mà bước tay không trở về.

Sumisun vừa về đến nơi Rosi đã truy hỏi:

"Sao rồi."

Sumisum cười tươi rói:

"Dạ em làm rất tốt ạ."

"Tốt." Rồi cô ta hất tay, một người hầu gái khác liền đưa cho Sumisun một ít tiền.

Sumisun thấy tiền mắt sáng rực vội nhận lấy quỳ xuống cúi đầu:

"Em cảm ơn chị, cảm ơn chị."

"Được rồi." Nhìn sang mấy đứa khác. "Các em chờ tối nay xem kịch hay đi." Lộ ra vẻ thâm hiểm độc ác nhìn xa xăm.

"Vâng."

Mọi người lúc này đều rất hí hửng mong chờ, vài số người còn lại, lại cảm thấy lo lắng cho cô. Bởi không phải ai cũng độc ác, lòng dạ rắn rết cả.



Phòng hội đồng cấp cao.

Kiyoshi giọng trầm bổng đều đều lên tiếng:

"Mọi người đã có cách gì chưa."

Mọi người trong phòng chỉ nhìn nhau. Sau đó nhìn hai vị vua còn lại mong chờ.

Satushi cất tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng:

"Bọn họ vốn biết Inaju là người của anh Kytushi, chỉ cần chúng ta tạo nên sơ hở."

Kumasa hiểu hiểu được sơ sơ:

"Vậy nên thần nghĩ chúng ta cần tạo ra một tin tức hòng gây sự chú ý trước."

Jumi tiếp lời:

"Sau đó tạo một địa điểm thích hợp tổ chức một buổi tiệc, kích thích tính tò mò của bọn chúng, làm cho chúng ít phòng bị."

Roma hưởng ứng:

"Cuối cùng chúng ta sẽ mai phục tóm gọn một mẻ." Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó nhìn mọi người."Tí thì quên thần hôm nay đã vô tình gặp được một cô hầu gái thoạt nhìn rất giống Inaju thế nên." Đang định nói tiếp thì bị Kiyoshi cắt lời:

"Không được."

Thấy lạ mọi người không khỏi bất ngờ nhìn Vua Đệ nhất Kiyoshi. Sau đó không biết Kiyoshi nghĩ gì đó lại thôi:

"Cứ như vậy đi sau 3 ngày nữa thực hiện, tan họp."

Mọi người đã rời khỏi phòng, chỉ còn mình Kiyoshi vẫn ngồi đấy khoanh tay trước ngực ngã người ra sau:

"Ta nên làm sao đây." Tự hỏi lòng mình.

...

7 giờ tối hơn.

Hơn 50 người hầu gái đang tụ tập ngoài phòng bếp. Cyvi ngồi bắt chéo chân, còn mọi người thì đứng xung quanh Cyvi thay phiên nhau bóp vai. Trong lúc chờ đợi cô quay lại.

17 phút sau.

Một cô gái từ bên ngoài chạy tới.

"Chị Cyvi cô ta tới rồi."

"Đến rồi đến rồi."

"..." Mọi người thi nhau bày ra một kiểu mặt chờ đợi kịch hay.

Cô đi vào nhìn thấy cảnh như vậy thì đã đoán được trước kết cuộc của mình.

Thấy cô bước gần tới Cyvi liền đứng dậy dơ một tay ra, lập tức có một cô gái mang tới một chiếc bình thủy tinh rất đẹp, Cyvi cầm lấy tiến lại phía cô:

"Nhìn thấy đây là gì không?"

"..."

Cô không trả lời bình thản im lặng đứng nhìn Cyvi. Mà Cyvi lại ghét nhất cái kiểu này của cô, lập tức chiếc bình trên tay Cyvi một phát đập mạnh vào đầu của cô, phát ra tiếng kêu đến chói tai "Choang." Từng mảnh vụn của chiếc bình rớt xuống kêu "lạch cạch lạch cạch."

Mọi người hết sức kinh ngạc trước hành động của Cyvi. Rồi quay sang nhìn cô.

Máu trên đầu cô bắt đầu chảy xuống, miệng cô mấp máy mở ra một thứ tiếng mà khiến mọi người ở đây không khỏi kinh ngạc, rùng mình:

"Xong rồi." Quay đầu cô lạnh lùng bước đi.

Để lại Cyvi một bất ngờ lớn không khỏi bàng hoàng đứng chôn chân một chỗ.

Mấy cô gái kia sợ đến run người có người còn ngồi sụp xuống chỉ tay yếu ớt vào cô:

"Giọng... của... cô... ta."

Cô gái khác lên tiếng.

"Mọi người... có... nghe... thấy không?" Quay lại nhìn mấy cô gái khác cũng hơi xanh mặt.

Cô vịn tay vào tường mà bước đi. Đi được một lúc lâu không biết mình đã đi đến chỗ nào rồi, lúc này cô cảm thấy đầu của mình bắt đầu có hiện tượng choáng váng, không nhanh không chậm cô nhìn xung quanh để tìm kiếm chỗ dừng chân, thấy ban công cô liền lảo đảo bước tới ngồi sụp xuống. Máu cứ thế tuôn ra chảy xuống tóc qua mép mặt, qua cổ rồi thấm đẫm xuống cả một mảng áo. Khuôn mặt lại trở nên trắng bệch, đôi môi từ đỏ mọng bây giờ cũng trở nên tím tái. Tuyết ngoài trời vẫn cứ thế, lặng lẽ thế rơi xuống đáp vào người cô, càng ngày càng nhiều. Cảm giác cái lạnh một ngày càng lạnh xâm chiếm lấy cô, cô từ từ lim dim mắt rồi bất tỉnh.

Thời gian cứ thế trôi dần.

Cuối cùng cũng có một người đàn ông bước đến nhẹ nhàng bế xốc cô lên rồi biến mất, để lại nơi đây vài vệt tuyết máu.