Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 209: 209: Ngoại Truyện Âu Dương Thế Khanh - Sơn Kiều 5





Về đến tổ chức AK, Âu Dương Thế Khanh phân phó người đi theo Sơn Kiều không rời một bước.

Mục đích bảo vệ cô ấy mọi lúc mọi nơi cho dù là bên ngoài hay trong tổ chức này.
Nhưng đã về được hai tuần, cô ấy vẫn không thấy Âu Dương Thế Khanh ở đâu hỏi thì không ai nói, cuối cùng thì cô ấy tự mình đi tham quan nơi này.

Sơn Kiều khó hiểu không sợ mình đánh cắp cơ mật à.

Nhìn mọi người đang luyện tập cũng không ai quan tâm Sơn Kiều cả.

Lần đầu họ thấy thiếu chủ đưa về một người phụ nữ xa lạ, tuy không hiểu rõ cũng không ai dám hỏi cả.
Thấy mọi người đang chiến đấu với nhau, thấy mình rảnh rỗi nên Sơn Kiều tham gia đấu vật với họ.

Phải nói là cô ấy chiến đấu rất hăng máu, khi Sơn Kiều lên võ đài mọi người điều hào hứng cổ vũ.
Nam Hiên nhìn thấy vậy cũng không ngăn cản, anh ta không biết thiếu chủ tại sao lại đưa cô gái xa lạ này về để giúp đỡ, nếu là người khác thì liệu rằng thiếu chủ có giúp đỡ cô ta hay không? Hay chỉ đơn thuần là cô gái này có tính cách giống với thập lục đã rời đi.
Nhìn mọi người hoan hô vỗ tay, hò hét cổ vũ khi thấy Sơn Kiều chiến đấu hết mình nhưng vẫn bị thua trước đối thủ, anh ta nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy.
Nam Hiên xoay người rời đi.
Trong trận chiến vừa rồi không khó để mình thua anh ta, mà bản thân Sơn Kiều thật sự không phải đối thủ.

Thua nhưng cô ấy thật sự tâm phục việc này.
....
Tại Âu Dương gia.

Việc anh trở về làm cho Âu Dương Kiên có chút không thoải mái nhưng vẫn chúc mừng Âu Dương Thế Khanh còn sống trở về.
Mọi người trong gia tộc điều biết được họ không hợp nhau, cũng thừa biết rằng khi Âu Dương Thế Khanh mất tích cũng do Âu Dương Kiên làm ra.

Nhưng thấy Âu Dương Thế Khanh không nói gì về việc này thì làm sao họ dám lên tiếng chứ.
Loại chuyện tranh đấu trong gia tộc này nơi nào cũng có, quan trọng là ai còn sống đến phút cuối mà thôi.


Cũng như việc Âu Dương Hành ba của Âu Dương Thế Khanh đang cai quản.
Âu Dương Thế Khanh là con của vợ trước, vào năm anh ta được bảy tuổi thì mẹ mất, nên ba ta đã lấy người vợ mới và sinh ra Âu Dương Kiên để tranh chức gia trưởng của họ Âu Dương này.
Dã tâm của đôi mẹ con đó cũng rất lớn, ngoài mặt thì nói yêu thương anh em con riêng của chồng nhưng sau lưng lại năm lần bảy lượt tìm cách hại chết Âu Dương Thế Khanh.
Tổ chức AK hiện tại được giao cho Âu Dương Thế Khanh cai quản đã nhiều năm nay, vào thời Âu Dương Lục còn sống cũng là người đã cho tạo dựng nên tổ chức này, ông ta nhìn thấy cháu trai cả có sức mạnh tuyệt đối và có thể dẫn dắt cả gia tộc Âu Dương đi lên, nên vào năm anh mười tuổi đã giao lại nó.
Cũng đó là năm mà Âu Dương Thế Khanh nhìn trúng Hà Tuyết Thanh khi xưa.
“Thiếu chủ”.

Thấy anh đi vào mọi người điều hành lễ.
Âu Dương Thế Khanh đi lên chủ vị, sau lưng anh ta là bốn thuộc hạ đi theo mình.
“Tất cả đứng lên đi”.

“Rõ”.

Âu Dương Kiên tuy không thích nhưng vẫn phải quỳ xuống, vì trong gia tộc hiện nay người giữ chức vị thiếu chủ thì là người có quyền hành tuyệt đối.
Sau đó thì từng người báo cáo lại việc điều hành của gia tộc hiện nay cho anh biết.

Âu Dương Thế Khanh ngồi nghe một cách chán nản và đầy mệt mỏi, anh thật sự không có hứng thú chút nào về những chuyện này cả.

Nhưng vẫn phải ngồi nghe báo cáo lại.
Từng người luyên thuyên nói, nói không ngừng nghĩ.
“Được rồi”.

Nghe mãi muốn nức luôn cái lỗ tai, cuối cùng anh vẫn cho dừng lại.

“Năm nay đã tuyển thêm được bao nhiêu người”.
“Tổng cộng là ba mươi lăm người, cũng mở rộng thêm được tám héc ta nữa.

Tổng là bốn mươi lăm héc ta ở tổ chức hiện nay”.
“Được, qua năm không được tuyển chọn nữ đưới mười tuổi nữa”.

Hà Tuyết Thanh chính là ngoại lệ duy nhất và anh cũng không muốn có nữ xuất hiện trong tổ chức này nữa.
“Chuyện này…”.
“Tại sao vậy chứ?”.

Mọi người ngạc nhiên trước quyết định này của thiếu chủ, dưới mười tuổi sẽ linh hoạt và dễ dạy bảo hơn rất nhiều đây là truyền thống từ mấy đời nay của họ cơ mà.
Tại sao lại thay đổi được chứ?
“Được rồi nếu không ai còn thắc mắc gì nữa thì giải tán đi”.

Âu Dương Thế Khanh đứng dậy rời đi trước, sau đó là bốn thuộc hạ của mình, bỏ lại một đám người khó hiểu.
“Nhị đương gia.

Người có biết tại sao không?”.

Một người hỏi.
Đương nhiên là Âu Dương Kiên không biết rồi, cũng rất ngạc nhiên.

Hắn không trả lời cũng cùng người của mình rời khỏi phòng họp gia tộc.
...
“Thiếu chủ chúng ta đi đâu đây ạ”.


Nam Hiên hỏi.
“Cô ta hiện tại đang làm cái gì vậy?”.

“Dạ, ba hôm trước Sơn Kiều cô nương có hỏi người và cô ấy muốn rời đi, nhưng hôm nay thì lại không mà lại tham gia đấu võ”.

Nam Hiên báo cáo lại hành tung của cô ấy.

“Để ý một chút, tổ chức HM đang nhắm vào cô ta”.

Áu Dương Thế Khanh căn dặn.

“Đợi tình hình ổn lại sẽ để cô ấy rời đi”.
“Rõ…thật ra thuộc hạ thấy, cô ấy cũng rất hợp với thiếu chủ…chi bằng”.
“Không cần, người ở đây nhưng hồn thì lại ở nơi khác vốn không thuộc về AK”.

Anh vốn nhìn ra được cô không thích cuộc sống này, nhưng anh lại không thể rời khỏi được, miễn cưỡng cũng không phải là cách.
“Thuộc hạ tuân lệnh”.

Âu Dương Thế Khanh nhìn lên bầu trời.

“Khi đến Hắc Phong các người ai đã nhìn thấy thập lục”.
“Tôi và Phương Hổ”.

Nam Hiên nói.

“Thập lục hiện tại sống rất tốt, con cũng có rồi”.
“Ai hỏi con của họ?”.

Âu Dương Thế Khanh liếc ghét bỏ Nam Hiên.

“Anh chê tôi không có con à”.
“Thuộc hạ không dám”.

Ai mà dám cơ chứ.

Xì.

Riết rồi anh ta thấy đám người này muốn nhảy đi hết rồi thì phải? Ai mượn đến Hắc Phong tìm cứu viện vậy?
Nhìn mặt của tên Minh Hoàng Lễ kia thì anh ghét dễ sợ, lên mặt cái gì chứ.

Mẹ đó! Đồ chó!
Có vợ rồi có con thì hay lắm à.

Ông bây đây chưa muốn đó chứ, chứ kết hôn một cái thì có đầy, sợ con còn lớn luôn con của hắn luôn đó chứ.

Ở đây mà khoe khoang à.
Âu Dương mang một bụng tức giận rời đi.
Đám người kia thì hoang mang? Họ đã làm gì sai à? Sao đang yên đang lành thiếu chủ lại tức giận chứ?
Thật khó hiểu mà.
“Sao này đừng nhắc đến con và Minh Hoàng Lễ nữa”.

Nam Kha lên tiếng.

“Hỏi ai thì nói đến người đó, không hỏi thì không nói”.

Tránh cho thiếu chủ nghĩ đến người đó lại không vui.
Ai cũng biết được thiếu chủ muốn có được thập lục hơn ai hết, nhưng vẫn tác thành cho cô ấy rời đi.

Người ở nơi này có mấy ai được như vậy.
Khi nghe Nam Kha nói thì mọi người mới vỡ lẽ ra đó chứ.

Cũng thất sách thật mà.