Tg said: Tui không có sai! ( Nội tâm gào thét: Có cảm giác sẽ bị tế sống 😭)
#######
Xoảng! Rầm!
Chiếc máy tính bảng bị đập vào vách tường vỡ vụng. Sát khí như cuồng phong bão táp của Tuấn Thần bao trùm cả thư phòng. Cái bàn sách bị anh lật đổ, toàn bộ những thứ trên bàn đều đổ vỡ lăn lóc tứ tung.
Âm thanh khàn khàn cuồng nộ như tu la của Tuấn Thần vang lên:
" Kết quả?! "
Tất cả mặt trắng bệch không dám động đây nhìn Lộ Thiên như đang hấp hối trả lời: " Vùng ngoại ô phụ cận thành phố Y..."
" Đi! "
Anh giữ tư thái cuồng hoá đó ra khỏi phòng, hơn hai mươi thủ hạ tinh anh nhất của Tiêu Gia cùng nhau xuất phát.
Trong video đó... không ai có thể tin điều đó là sự thật... Nhưng đó là phát trực tiếp... Trực tiếp một cuộc nạo thai!
Vùng ngoại ô phụ cận thành phố Y...
Xung quanh căn biệt thự hoang phế đều được canh phòng cẩn mật. Sự trầm lặng nơi này phút chốc bị đánh gãy bởi tiếng động cơ ô tô.
Từ trong xe bước xuống, Tuấn Thần âm trầm ra lệnh: " Giết. "
Rất nhanh thảm cảnh xảy ra, máu tươi vươn rãi khắp nơi cùng xác chết.
Phanh một tiếng, cửa của một căn phòng bị đạp bay. Bên trong là mười hai tên lính đánh thuê trang bị đầy đủ canh giữ xung quanh chiếc giường giải phẫu.
Mười hai tiếng súng nổ ra cho đến khi dừng lại trên sàn nhiều thêm mười hai cái xác. Kĩ thuật bắn súng của thủ hạ dưới trướng Tuấn Thần là 10/10 không sai một li.
Tuấn Thần lạnh mặt đi đến bên giường giải phẫu, gương mặt người con gái anh nhớ đến phát điên trắng bệch, môi bị cắn nát còn rướm máu.
Anh nhíu mày, nắm tay siết chặt móng tay găm vào bàn tay đau đớn.
Đứa bé sáu tháng tuổi được lấy ra khỏi bụng mẹ toàn thân xanh tím đặt trên một cái khai kim loại. Nó gần như đầy đủ các bộ phận...là một đứa bé trai. Là con trai...
" Rút. " Tuấn Thần lần nữa mở miệng, âm thanh không nghe ra tâm tình gì.
Bệnh viện.
Dương Khả không dám nhìn thẳng vào Tuấn Thần lúc này:
" Lão Đại...chị dâu không sao, tĩnh dưỡng bồi bổ sẽ tốt thôi. "
Cưỡng chế mổ bụng lấy đứa bé ra...loại chuyện mất nhân tính này... Dương Khả cô chưa từng thử qua.
".... " Tuấn Thần trầm mặt, im lặng vào phòng bệnh.
Sự im lặng trước cơn bão này quả thật rất đáng sợ. Dương Khả trực tiếp thở dài chuồn mất dạng.
Tuấn Thần đưa mắt phức tạp nhìn cô gái trên giường. Anh không muốn chấp nhận việc này...
" Tuấn Thần..." Giọng nói khào khào vô lực khẽ vang lên.
".... " Anh thu hồi tâm tình của mình chuyên chú nhìn Lạc Gia Di trên giường bệnh.
Cô bắt đầu khóc, tay đặt lên bụng đã bằng phẳng của mình:
" Em xin lỗi...em xin lỗi..."
Từng tiếng khóc nghẹn ngào đầy thương tâm vang lên.
Tuấn Thần cứng người không nhúc nhích, từ ghế so pha mà nhìn dòng lệ trong suốt kia rơi lả tả trên mặt cô gái.
" Nghĩ ngơi đi. "
Anh cuối cùng bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Gia Di đưa mắt ướt đẫm nhìn theo bóng lưng của anh, tay siết chặt chăn đang đắp trên bụng.
" Chắc anh đau lòng lắm... "
Gió đêm thổi từng cơn, thổi đến lòng người càng băng giá...
Trên tầng thượng quen thuộc của bệnh viện, Tuấn Thần yên tĩnh đứng đó.
" Cậu định làm gì tiếp theo đây? "
"...."
Người đàn ông áo khoác da đen bước lên ngang với Tuấn Thần, tay đút túi quần đầy tự tại. Mặc dù trong lòng đang rối bời nhưng bên ngoài vẫn mang một nụ cười nhẹ hẫng.
" Không nói? Thôi được rồi tôi đã tận lực giúp cậu rồi đấy. "
" Cô ấy...sẽ hận tôi không? "
Người nọ nghe không rõ: " Hả??? "
Tuấn Thần không tức giận, một lần nữa mở miệng nói:
" Liệu rằng cô ấy có hận tôi vì không thể bảo vệ mẹ con cô ấy không? "
Y đặt tay lên vai người bạn chí cốt nhiều năm của mình, nghiêm túc hỏi:
" Thế cậu nghĩ cô ấy sẽ hận cậu à? "
Tuấn Thần phủi tay của Lãnh Nhật Phong, thờ ơ nói: " Cẩn Hy chắc chắc rất hận cậu?! "
Như mèo bị giẫm phải đuôi, Lãnh Nhật Phong lập tức xù lông:
" Cậu...cậu được lắm! Hừ! " Nói rồi, y mang cục tức rời đi. Tuấn Thần nói không sai, Cẩn Hy thật sự...hận y.
Tuấn Thần ngửa mặt nhìn trời, mặt trăng sáng bạc bị mây đen che lấp vẫn cố vươn ra chút tia sáng yếu ớt.
Ánh mắt anh xoẹt qua một tia sáng mảnh không dễ bắt được, anh lấy điện thoại nhấn chọn một dãy số.
" Dương Khả, làm cho tôi chút việc..."
Sáng hôm sau.
Gia Di một lần nữa được kiểm tra tổng quát, sau khi kiểm tra liền được đưa về phòng. Hôm nay nhiều người đến thăm cô, hỏi thăm vài câu rồi đi. Đến trưa một chút trong phòng chỉ còn lại cô và Tuấn Thần.
" Tuấn Thần, em muốn về thành phố S. "
Tuấn Thần: " Tại sao? "
Gia Di cuối đầu im lặng hồi lâu rồi trả lời:
" Nơi đây quá nhiều chuyện đã xảy ra...Em không muốn ở lại đây nữa... "
Nói đến đây, vành mắt cô lại đỏ hồng.
Tuấn Thần: " Được. "
" Cảm ơn anh! "
Nghe được câu trả lời của anh, Gia Di không che giấu đi vẻ vui mừng, từ giường đứng dậy muốn nhào qua ôm anh...
Tuấn Thần bất giác nhíu mày, lãnh đạm nói: " Em còn yếu, ngoan ngoãn nằm trên giường đi. "
Còn chưa đụng đến anh, động tác của cô nhất thời cứng đờ, sau đó " Ừm " một tiếng ngoan ngoãn quay lại giường.
" Vậy ngày kia đi được không? "
" Được. "
Trong lòng Gia Di biết rõ, Tuấn Thần có thể vì cô mà buông bỏ tất cả. Tranh quyền đoạt lợi cũng chỉ là phù du mà thôi. Vị trí cao nhất trong lòng anh hẳn cũng chỉ có mình Lạc Gia Di cô...
Ở một nơi nào đó trên nước Mỹ.
Trong thư phòng của một biệt thự nào đó. Người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ kính nâng ly rượu như tự chúc mừng bản thân.
" Đây chỉ mới bắt đầu thôi. Tiêu Gia sao? Ngày tàn của các người sắp đến rồi. "
_______________________________
😑😑😑 Kịch hay vẫn còn phía sau. Chuyện này không đơn giản rồi.
Tự nhiên nổi máu ngược 😶