Hoa Trong Bóng Đêm

Chương 51: Náo loạn 2




" Anh đi theo em ra khỏi đây nha. Có được không? " La Ân đứng chắn đường Tuấn Thần. Trên mặt nở một nụ cười mờ nhạt như ánh hy vọng mà tiêu điều yếu ớt. Trong lòng cô ta biết rõ kết quả là gì nhưng vẫn mong đợi chính miệng anh nói ra. Một hy vọng hảo huyền.

"..." Anh vẫn lạnh lùng không thèm nhìn cô ta lấy một cái mà trực tiếp đi tiếp về phía trước. Nơi cô gái nhỏ trong lòng anh đang chờ đợi.

" Tại sao? Em bên anh nhiều năm như vậy... Mà anh không bố thí cho em dù chỉ một cái nhìn. Còn Lạc Gia Di thì chỉ quen biết chưa đầy nửa tháng đã kết hôn?! " Nước mắt của La Ân tuôn ra, nụ cười kia càng thêm u ám.

"..."

" Anh đứng lại! Bom thật sự sắp nổ rồi, anh không tiếc mạng mình vì một ả đàn bà sao? " Cô ta ngoan cố chạy theo anh.

" Biến! " Anh lạnh lùng buôn một chữ.

Cô ta giật mình, không dám lại gần anh thêm bước nào nữa. Từ nhỏ anh đã như vậy lạnh nhạt như vậy, tàn nhẫn như vậy. Anh đã nói nhất sẽ định làm. Lạnh lùng vô cảm đến mức khiến người xung quanh phát sợ. Cô ta cũng vậy, vừa sợ vừa...yêu thầm.

La Ân đình trệ, vẫn là sợ thái độ lạnh lùng tàn nhẫn này. Cô ta thừa biết kết cục trái ý của anh sẽ như thế nào. Không còn ngoan cố đuổi theo nữa...

" Tại sao anh lại chỉ nhìn cô ta? " La Ân tự thầm thì. Lòng đau? Tất nhiên rất đau! Nhưng mà chút nữa thôi sẽ chẳng còn Lạc Gia Di nữa. Tiêu Tuấn Thần sẽ chỉ thuộc về một mình La Ân này!!!

Anh đi được một đoạn lại bị cản đường. Trước mặt là năm tên vest đen và tất nhiên không phải người Tiêu Gia. Chỉ cần nhìn qua, trên cương vị của một Tiêu Lão đại tất nhiên phân biệt được đâu là người mình. Chán sống!

" Xin Tiêu chủ tịch theo chúng tôi ra khỏi đây. " Một tên bước ra cung kính nói.

Nghe thuận tai nhỉ? Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước đi. Không phải đang gấp đi tìm đến Gia Di, anh đã giúp năm tên này báo danh với Diêm Vương rồi.

" Ngài nên theo chúng tôi thì hơn. Tiểu thư muốn ngài an toàn." Tên kia lại kính cẩn nói tiếp.

Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn phía sau, La Ân đã đuổi đến. Trên mặt cô ta còn đeo một nụ cười làm anh chán ghét không thèm nhìn.

La Ân: " Thần, anh nên theo em về. Họ sẽ không tổn hại đến anh. Thật đó. "

Anh nhướng mày, lia mắt sang đám người đang chắn đường, lại lạnh lùng hừ một tiếng: " Chỉ với chúng? Phế vật!"

Thế là một chọi năm, chưa đầy 1 phút kẻ gãy cổ, kẻ vỡ đầu, kẻ bị vặn tay đến sắp lìa khỏi vai nằm lê la trên sàn đá. La Ân trước cảnh tượng khủng bố vừa rồi, chân rung rẩy khụy xuống. Đáng sợ...

Anh lau tay bằng một chiếc khăn trắng nhỏ rồi ném nó đi. Bên người anh lúc nào cũng có một chiếc khăn như vậy để lau tay. Vì sao à? Vì anh cảm thấy những kẻ chết dưới tay anh đều rất bẩn thỉu.

" Thần, em đã yêu anh từ lâu rồi. Thật đó! Tin em đi. Em yêu anh lâu hơn cô ta. Em mới xứng làm vợ anh thôi." La Ân gượng gạo cười. Cô ta luôn muốn bản thân đẹp nhất khi đối diện với anh.

" Vợ tôi chỉ có thể là Lạc Gia Di. " Dừng một chút, anh từng bước tiến lại gần cô ta. Từ góc độ của La Ân thì anh như một đấng tối cao vô thượng. Anh lạnh lùng: " Không phải vì mẹ tôi thích cô tôi đã vạch trần bộ mặt giả tạo của cô trước mặt mẹ rồi."

La Ân bần thần khí nghe anh nói: " Em không có giả tạo!"

" Hôm qua tai nạn là cô hợp với bọn khốn kia dàn dựng nên một màn kịch. Kẻ bị hại là cô, Gia Di vì cứu cô mà mất mạng dưới bánh xe của chúng. "

" Em không... Không có." Cô ta bị khí thế của anh dồn lui về một bức tường.

Anh nói tiếp: " Hôm nay lại giở trò với Gia Di nhằm bôi nhọ cô ấy. Cô còn là kẻ đã giúp sức lấp bom này."

La Ân: " Em... không có."

" Có hay không tự hiểu. Còn bây giờ cô tự mình kết liễu đi." Anh ném cho cô ta một cây súng mà lúc nãy lấy từ trên người của một tên vest đen. Song anh bỏ mặt cô ta mà đi.

La Ân kích động nhìn khẩu súng, không còn mở miệng nói câu gì nữa. Đây là cái mà anh có thể làm cho em sao? Tuyên một án tử...

Trên hành lang, tiếng cười của La Ân vang vọng. Những việc mà cô ta làm là tiếp cận và làm hại Lạc Gia Di, người cướp mất anh. Bây giờ anh lại là người vạch trần và tuyên án tử cho cô ta. Quả là một màng tuyệt tình lãnh khốc. Chỉ là La Ân quá ngu muội...

Tuấn Thần nhanh chóng đến được phòng VIP có Gia Di. Bên trong cô đã ngồi thong dong trên giường. Ánh mắt mộng mị nhìn phía anh. Thuốc ấy hoàn toàn có tác dụng với cô nhưng chỉ có thể là anh mới thu hút lực chú ý của cô vào lúc này.

Điểm bất thường to lớn trong ánh mắt của cô tất nhiên anh nhận ra. Cảnh quan trong phòng làm anh cảm thấy hơi hỗn loạn. Đâu đâu cũng có vết cắt sắc bén, nơi bị cắt thành một lỗ to là cánh cửa sổ lọng kính sát đất. Kính cường lực chống đạn bị cô cắt không thương tiếc để lại một lỗ hổng rõ to. Còn gã đàn ông trong video lúc nãy cũng không có ở đây... Cái lỗ hổng kia có tác dụng gì thì khỏi cần suy nghĩ. Cô đã tiễn gã kia đi bằng cái lỗ này.

" Bảo bối? Không sao chứ??" Anh đến bên cô gặn hỏi. Nóng quá! Như đang bị thiêu đốt vậy...

Cô mơ màng nói: " Thần...có kẻ bám đuôi. Em tiễn cô ta đi rồi." Lúc anh đến ôm, cô có nhích tay một chút...

Anh quay ra cửa đã thấy La Ân mắt mở thao láo nằm bất động trên sàn. Trong tay còn cầm súng hướng về phía anh và cô. Gia Di đã ra tay, cô ta chết mà không kịp rên la...

Gia Di thật sự không ổn! Anh ôm cô càng ngày càng chặt hơn, giọng trấn an: " Không sao. Anh ở đây rồi, bảo bối của anh bình tĩnh..."