Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 37: Khám Bệnh






Âu Lan nhìn hắn, chẳng lẽ hắn giả vờ bị hỏng.

Không thể nào như vậy được.
- Chủ nợ à, có chuyện gì từ từ nói, anh không muốn tôi cười thì tôi sẽ không cười.
-...
- Anh muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ nghe....anh muốn tôi làm trâu làm ngựa gì cũng nghe anh hết.
- Vậy thử làm trâu làm ngựa đi, tôi đang muốn cười đây.
Âu Lan nghiến răng kèn kẹt, nhìn thấy hắn đang có nụ cười châm chọc, chân quỳ trên giường, chân đứng dưới đất, cô dịu giọng.
- Anh thật sự muốn thấy chứ?
- Không hiểu tiếng người à?
Chỉ chờ có thế, cô lập tức tung quả giò mét không bảy vút đi như tên bắn đập vào mặt hắn rồi cũng nhanh như cắt lao ra khỏi phòng ....!còn hắn kết quả là lăn quay dưới sàn nhà, đập mặt xuống đất, sốc tột đỉnh với những gì vừa diễn ra.

Hắn không đề phòng con heo ấy, cả đời hắn không nghĩ có ngày cô dám đánh mình.
- Âu Lan...đứng lại ngay...con heo quay kia...
Nghe tiếng hét như chọc tiết lợn của hắn, Âu Lan co giò chạy thẳng ra sân, xỏ nhầm cả dép.
- Có đứng lại không hả con lợn kia?
Trong ánh đèn, nhìn bên mặt hắn có hơi đỏ, hơi sưng thì cô hả hê cười, sướng hơn cả khi biết hắn bị ốm thằng nhỏ.

Cô chống tay ở hông, hất mặt.
- Anh bảo tôi thử làm trâu làm ngựa còn gì? Hai con ấy nó biết đá đối thủ đấy.

Tôi chỉ làm theo ý anh thôi.
Hải Phong chết đứng, cứ tưởng đầu cô ta chỉ có đất mà sao lúc này nó còn khôn hơn anh vậy.
- Cô đã vi phạm, cô đánh tôi nên tính 10% lãi.
- Hứ còn lâu nhé! Đây không được tính là đánh.

Chính anh cho tôi làm cơ mà.

Tôi nghe lời anh thế còn gì?
Trong đêm tối, hai đứa dở hơi vờn nhau quanh đài phun nước.

Hắn cứ vừa ôm cái mặt vừa hét.
- Con heo quay, cô có đứng lại không hả?
- Ngu sao đứng lại...anh đuổi tôi là muốn đánh, ngu sao mà tôi đứng lại.
Hải Phong bước hẳn vào đài phun nước, chạy vèo sang thì cô đã co giò chạy ra vườn.

Cả hai vừa vờn nhau vừa thở.

May mà người làm ở hết nhà sau không chắc ai cũng nghĩ hai người này...đến lúc có mười lăm phút điên trong một ngày, có nên đưa đi trại tâm thần không?
- Tôi nhắc lại...!cô có đứng lại không?
- Anh đừng đuổi nữa thì tôi đứng lại...!mệt quá!
- Con lợn béo, sao béo mà chạy nhanh vậy hả? Tôi không đuổi nữa...làm hòa.
Âu Lan nhìn hắn đang khom người, tay chống gối thở mà cười càng lớn.

Cô mặc hắn đứng đấy mà ung dung đi lên nhà nhưng ngay lập tức cả người cô bị kéo lại theo tốc độ tia lửa điện.
- Con heo quay, tôi tóm được cô rồi.
Mắt cô trợn tròn, chớp chớp rặn ra nước, hối lỗi.
- Tôi biết lỗi rồi...tôi sẽ đi lấy đá chườm cho anh là được chứ?
Hai tay bị hắn giữ chặt, lưng tựa vào cây, thân cây xù xì chạm qua lớp áo ngủ mỏng đau đau.

Cô nhũn nhặn, mắt ra sức chớp, răng môi cắn vào nhau mà không biết cái biểu cảm ấy nó mê người như nào...nên hậu quả là...cô bị hắn hôn rồi.
Hải Phong ghì chặt người cô vào thân cây không cho giẫy còn chân cũng kẹp chặt vì nhỡ đâu con heo này lại giở thói côn đồ.
Cô bị hắn ghim không nhúc nhích được, muốn nhe răng cắn nhưng hắn lách lưỡi tránh vô cùng điệu nghệ như nghệ nhân nhào nặn vậy.

Dù được học hôn nhưng trình độ của cô đâu có bằng hắn.
Hải Phong cố tìm lại cảm giác đàn ông của mình, dù người rất muốn nhưng tại sao nó..lại cứ im lặng.

Cả người anh đều nóng, hơi thở thơm mát từ Âu Lan khiến anh không muốn dừng hôn, bàn tay chạm lên da thịt nhẵn mịn của cô nhưng thằng nhỏ...nhất định không chịu lớn.

Vậy là không phải anh trở nên vô cảm với người khác mà cả Âu Lan cũng vẫn như vậy " Mình bị bệnh thật rồi."
Âu Lan ngơ ngác khi Hải Phong đùng đùng buông ra, mắt đỏ ngầu đi nhanh vào trong nhà.

Nhưng ngay lập tức cô nhận ra vấn đề, lần gần đây nhất khi anh ta hôn, cô để ý nó lớn lên nhưng hôm nay thì không? Haha...anh ta hỏng thật rồi...Âu Lan sung sướng muốn hét lên nhưng nhanh chóng bịt miệng lại sợ anh ta nghe thấy.
Vừa đi, cô vừa cười, vậy là đã hiệu nghiệm thật, anh ta sẽ không động vào cô nữa.

Bước tiếp theo sẽ là ép kí giấy nợ....ngày cô rời khỏi tên biến thái ấy sắp đến rồi...!bố ơi, mẹ ơi, thần linh ơi...cuối cùng con sắp thoát rồi.

Bây giờ anh ta không chơi gái coi như cũng là thành công rồi...kể ra mà kiếm được cho anh ta một cô gái tử tế nữa thì cũng được.

Xung quanh anh ta nhiều gái đẹp nhưng nhân cách đẹp thì cô chưa thấy ai cả...haiz...thôi kệ, mình cứ thoát đã.
....
Hải Phong vừa đi ra khỏi nhà, Âu Lan cũng trang bị kín mít bắt taxi đi theo sau.

Vào viện, cô gặp người cần gặp rồi sang một phòng khác ngồi nghe.
- Cậu bị như vậy lâu chưa?
Hải Phong nhìn bác sĩ trước mặt, một người phụ nữ trung tuổi nhìn anh không thiện cảm.

Hít thở sâu, anh mới trả lời.
- Gần nửa tháng rồi ạ.
- Lần gần đây nhất quan hệ là bao giờ?
Hải Phong đơ người, là từ bao giờ nhỉ? Anh cũng không nhớ nhưng hình như là lâu nhất từ trước đến nay thì phải.

Từ khi Âu Lan đến, anh không còn tha thiết với chuyện ấy nữa, lần cuối cùng anh phải tự hạ hỏa bằng tắm nước lạnh cả đêm mới ốm là do Âu Lan.
- Chắc là một tháng ạ.
- Trước khi phát hiện ra thì có ốm đau hay tự thủ d@m không?
Âu Lan ngồi bên này, cười lăn lóc, ôm bụng cười đến đau hết cả lòng mề.

Anh ta ốm dậy là bị vậy, còn hắn mà phải thủ d@m sao? Chắc là không rồi, gái thiếu gì mà phải thủ d@m.
- Sau đợt tôi ốm thì bắt đầu bị.
- Trước hôm ốm có mất sức quá với ai không?

Âu Lan nhìn người bên cạnh mình, mặt cô cười đến đỏ cả lên, lời nói ngắt quãng.
- Cháu chắc chắn anh ta bị cô ả ngực tấn công mông phòng thủ kia hành dữ dội quá nên mới ốm đấy.

Hóa ra anh ta yếu hơn cháu nghĩ..
- Cái con bé này...chẳng phải do cháu sao?
Giờ Âu Lan mới nghĩ ra nên rụt cổ cười trừ.
- Đúng là do cháu nhưng anh ta ốm không liên quan đến cháu, nhất định là do cô ta chứ?
Phòng bên kia, bác sĩ vẫn bình thản hỏi, bệnh nhân này tưởng đã mất dây thần kinh xấu hổ rồi mà ngồi khám mặt mũi cũng cứ tái đi.
- Trước khi ốm, tôi có cảm xúc với một người nhưng bị cô ấy từ chối, đêm đó tôi cũng phải kiềm chế nhiều lần nên...
- Tự xử..
Đang cười như điên dại, mặt Âu Lan nghệt ra, đêm đó chẳng phải anh ta gạ cô bán thân nhưng cô không đồng ý.

Người anh ta đang nói đến là cô hả? Không phải chứ? Hôm ấy có người đưa gái đến tận miệng cơ mà...làm gì có chuyện anh ta không ăn chứ?
- Sao mặt cháu lại đỏ vậy Âu Lan?
- Dạ...không có...không sao ạ?
Người hỏi cô, khóe môi khẽ động đậy.

Những điều này, chắc hẳn Âu Lan không nắm bắt được nhưng người từng trải như bà đều hiểu hết.

Người đàn ông phòng bên kia đã bị con bé ngây ngô này chiếm hữu trong lòng rồi....!chứ làm gì nó chịu thiệt đến mức không ăn tươi nuốt sống con nhà người ta.

Nó dám chịu đựng, không động đến chắc chắn là vì đã động tâm.
Vị bác sĩ dặn dò Hải Phong cẩn thận, kê đơn thuốc đặt trước mặt anh.
- Hết thuốc này cậu sẽ khỏi nhưng trong thời gian uống không tiếp xúc lại gần nữ nhân, không kích động thái quá! Nói chung kiêng thịt phụ nữ ra là được, ăn những đồ ăn bồi bổ, tráng dương...!sau hết thuốc qua khám lại.
- Vâng ạ.

Khi Hải Phong rời đi, Âu Lan cũng nhanh chóng đi về.
- Nhớ cẩn thận đấy nhé!
- Cháu biết rồi..