Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 29: Ăn Kem






Âu Lan xị mặt, ngồi tót lên bàn đung đưng cặp chân thon nhỏ, trắng hồng.

Khẽ chép miệng rồi mới trả lời.
- Với những bộ phận nhạy cảm ấy thì sử dụng các ngón tay, còn hôn thì dùng môi lưỡi nhưng quan trọng nhất là phải để người ta thấy sự nhiệt tình và để ý đến hơi thở của họ để đánh giá xem họ có thực sự thỏa mãn hay không?
- Nếu lúc ấy cô đang thỏa mãn thì để ý sao nổi.
Âu Lan trề môi, hếch mặt.
- Chỉ với người yêu thì mới thỏa mãn chứ còn cái kiểu trao đổi thân xác tình tiền thì chỉ có nghĩa vụ mà cái gì là nghĩa vụ thì sướng sao nổi.
- Bản thân không sướng thì sao làm người khác sướng.
Âu Lan rụt cổ, rõ ràng theo như cô tìm hiểu thì phụ nữ thường làm chuyện đó với người mình yêu còn không yêu mà bị bắt buộc thì sao mà có hứng.

Vậy nên cô mới trả lời vậy chứ đã trải qua đâu mà biết.

Nhưng khi hôn anh ta, thực ra mình cũng không phải không thích...cũng có cảm giác ngọt ngào...mụ mị đấy chứ? Nhưng giao tiếp cơ thể chắc sẽ khác...nghĩ đến cảnh của anh ta và Hiểu Phương cô lại khẽ rùng mình như bị lạnh.
- Tiếp đi, đang nghĩ gì mà mặt mũi đỏ như gấc kia.
- Mặt tôi đỏ bao giờ? Nóng thôi.

- Vì nghĩ xấu nên mới thấy nóng.
- Không có....
Âu Lan len lén nhìn nhưng bắt gặp ánh mắt anh ta vẫn nghiêm nghị thì lại rũ mắt xuống.

Nội dung tiếp theo thì đọc thôi đã nóng mặt làm sao mà nói đây.
- Không nói thì thực hành.
Cô trợn tròn mắt, miệng cứ há hốc nhìn.

Sao cô nghĩ gì anh ta cũng biết vậy? Chẳng lẽ là thần tiên tái thế có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Vậy nhưng cô lại không biết mình vừa lẩm nhẩm nói ra chứ không phải chỉ trong suy nghĩ.

Chỉ là người kia tai thính quá nên nghe được hết.
- Nói...tôi sẽ nói...nhất định không cần thực hành...không cần.
Hải Phong đứng lên lại ghế ngồi, cầm tạp chí nên đọc.

Bây giờ anh mới thấy sách trên giá đã bị xếp gọn xuống gầm giường.

Tất cả những đồ trang trí bắt mắt đều được đóng gói cẩn thận cất đi mà thay vào đó toàn là hoa lá, đồng hồ và đồ chơi trẻ con.
- Bàn tay...đặc biệt là các ngón tay có tác dụng lớn như một công cụ hỗ trợ khi...ấy ấy.
- Ấy ấy là gì?
Ôi thần linh quỷ dữ ơi...sao con lại gặp được gã này vậy? Hắn nghe và nói đến cái chuyện ấy cứ bình thản như không vậy? Mặt kia có bao nhiêu lớp da thế?
Ngại chết đi được...a...rất ngại.
- Anh đã hiểu sao phải hỏi lại?
- Ngôn ngữ Việt phong phú lắm nên tôi ít sử dụng từ ngữ mà chỉ thích hành động thôi.

Còn ấy ấy mà cô dùng thì không hiểu.
Mặc dù anh ta đang cúi nhìn tạp chí nhưng Âu Lan biết, hắn cố tình, chắc chắn hắn hiểu lời cô nói nhưng sao lại cứ bắt bẻ vậy.
- Ấy ấy là...là...chỉ việc quan hệ tình d*c ấy.
- Cứ nói thẳng ra sao phải lấp lửng làm gì?
- Khụ...khụ..vâng nói thẳng.
Hải Phong nhìn mặt Âu Lan cứ đỏ rần rần, càng lúc càng đỏ thì lại càng thích hành.

Ai bảo dám tự ý bỏ trốn đi hẹn hò tìm đối tác mà chưa có sự cho phép của anh.
- Tay nên làm gì?
- À...tay nên...chạm, vuốt ve...để kích thích ham muốn.
Càng lúc cô càng thấy khó nói, khó diễn tả lắm.

Bây giờ bảo cô vuốt ve thế nào thì...không biết.
- Hay tôi viết ra giấy nộp bài cho anh nhé!
- Cô có biết lí thuyết và thực hành khác nhau rất xa không?
Âu Lan lắc đầu, lí thuyết đã khủng khiếp lắm rồi vậy thực hành sẽ ra sao chứ? Thôi đâm lao thì phải theo lao vậy.

Dù sao cũng có kinh nghiệm sau này lấy chồng.
- Nhưng cách hôn và âm thanh khi làm chuyện ấy..thực sự rất khó nói...
Mặt cô nhăn như quả táo tàu, phùng má thổi phù phù lọn tóc trước mặt.

Hành động khiến người phía trước có chút bối rối, chùn bước khi thấy mình đang làm vẩn đục tâm hồn trắng sáng kia.
- Có muốn ăn kem không?
Âu Lan cực kì thích ăn đồ ngọt nên nghe thấy ăn mà không phải nói hai cái nội dung kia thì gật đầu như bổ củi.
- Có...tôi muốn ăn.
- Xuống tủ lạnh lấy lên đây, chưa được ăn khi tôi chưa cho phép.
Âu Lan mặt sáng bừng, chạy vèo đi trong một nốt nhạc.

Trong tích tắc, cô đã cầm trên tay cái kem socola đã lột trần vỏ đứng trước mặt Hải Phong.
- Tôi ăn được chưa?
- Ừ ăn đi.
Cô mỉm cười làm người kia méo mặt.

Cái kem bị cắn một miếng to không thương tiếc, không hề ăn như anh mong đợi.

Vèo một cái, anh chưa kịp chớp mắt thì trên tay Âu Lan chỉ còn cái que chỏng chơ.
Không còn biết dùng từ gì để diễn tả về việc ăn uống của con heo này nữa.


Chẳng có cô gái nào lại ăn kem như vậy cả.

Anh đã đánh giá cao con bé này rồi...thật...mục đích của anh không phải cho nó ăn như Trư Bát Giới vậy.
- Xuống lấy cái khác, ăn kem cũng không biết ăn...!đi nhanh.
Tự dưng bị anh nổi cáu, cái kem chưa kịp trôi hết xuống đã thấy đắng ngắt.
- Ăn một cái đủ rồi, hồi tối tôi ăn với Minh Thiên hơi...
- Xuống lấy cái khác.
Nghe đến cô nhắc tên người đàn ông khác, Hải Phong lớn giọng mà cũng không biết vì sao mình lại nổi cáu như vậy.
Âu Lan như con mèo bị cắt đuôi, chẳng hiểu vì sao cô ăn thôi cũng khiến anh ta chướng mắt vậy.

Sao lúc bên cạnh mấy cô chân dài anh ta dịu dàng thế mà suốt ngày quát nạt cô.
Lần này cầm kem lên, cô chậm rãi xé vỏ, chìa trước mặt anh.
- Kem của anh đây.
- Cô ăn chứ tôi không ăn.
Âu Lan vừa định há miệng ra cắn thì bị anh lừ mắt nên cái miệng vẫn há to chưa dám cắn vào.
- Anh bảo tôi ăn mà.
- Người ta không ăn kem như thế? Ăn từ tốn, không cắn mà phải ****, *** mới thấy nó ngon chứ ăn như cô thì sao biết ngon.
- Tôi vẫn thấy nó rất ngon mà.

Dù sao cũng là kem, ăn thế nào thì ăn chứ?
- Không cắn...làm thế nào ăn hết cái kem cho tôi.
Âu Lan không hiểu anh ta có bị chập dây mát không nữa.

Đang học cách ấy ấy thì cho người ta ăn kem, ăn nhanh cũng bị mắng, bây giờ không cho cắn thì ăn chảy hết nước à.
- Không được để kem chảy nước..