Có một ngày, Tử Tiêu thận trọng gọi Hi Lam ra, nói có một bằng hữu cũ của hắn về thành Thái Vi nên muốn giới thiệu cho nàng.
Hiếm lắm mới thấy thái độ hắn như vậy, Hi Lam tò mò hỏi là ai, hắn chỉ nói là một người thích du ngoạn sơn thủy nhưng lại chẳng chịu bước ra khỏi nhà.
Những lời này rất mâu thuẫn, Hi Lam không hiểu rõ lắm, nàng quyết định cùng hắn đi gặp rồi nói sau.
Cho dù qua bao nhiêu năm, kí ức về cảnh tượng ngày đó vẫn còn như mới.
Bởi vì tất cả các thành ở Tiên giới đều giới hạn độ cao phi hành thấp nhất, nên khi nàng và Tử Tiêu cưỡi gió đạp mây vào đến thành Thái Vi thì xuống đi bộ.
Chẳng qua là Tử Tiêu bước chân vững vàng, còn nàng lúc thì lăng ba vi bộ, khi thì bay là là, khi thì chạm xuống đất do vừa đi vừa uống rượu.
Chu Tước thiên vực có mùa Xuân mùa Hạ kéo dài, mùa Thu, mùa Đông ngắn.
Hôm đó là một sớm đầu Hạ, mới có một chút mưa hương hoa đào nhẹ nhàng rơi.
Tiên thành trong mây, cây cối trong mưa, Loan Phượng bay cao cất tiếng hót, chúng tiên đến rồi lại đi.
Ở trước cổng thành cao lớn bằng đá, trong một đám người đang rộn ràng ồn ào, có một bóng dáng dưới gốc cây đào thu hút sự chú ý của nàng.
Thiếu niên kia mặc áo bào trắng quét đất, tóc dài tới thắt lưng, thứ đáng giá nhất khắp người chỉ có một khối ngọc cũng chỉ bằng giá bán một bức tranh của nàng, nhưng không hiểu vì sao nàng lại thả chậm tốc độ phi hành, nhìn chăm chú về bóng lưng đó.
Thật ra cũng không phải chỉ riêng mình nàng, những người đi đường ngang dọc trước cửa thành cũng không nhịn được mà nhìn hắn nhiều thêm vài lần.
Bỗng nghe thấy Tử Tiêu gọi một tiếng "Dật Sơ", thiếu niên đó nghiêng nghiêng đầu quay lại rồi từ tốn xoay người.
Cùng lúc đó, Hi Lam đúng lúc rớt xuống khỏi tầng mây, lụa Thất Tinh nhẹ nhàng lay động dừng hai bên cạnh váy lông vũ của nàng.
Trong khoảnh khắc chạm mắt với người kia, Hi Lam ngơ ngẩn cả người.
Tử Tiêu bước lên phía trước, vỗ vỗ bả vai thiếu niên.
Sau khi hỏi thăm sơ lược một lát, hắn quay lại nói với Hi Lam: "Hi Lam, đây là Dật Sơ, là bằng hữu tốt nhất của ta.
Từ xưa đến nay ta coi hắn như huynh đệ ruột thịt trong nhà."
Tử Tiêu là một danh sĩ nổi tiếng, bởi vì hắn đến, những người trộm ngắm Dật Sơ không hề lén lút nữa mà quang minh chính đại đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía ba người họ.
Hi Lam cũng rất bất ngờ, người này rõ ràng chính là bạn bè cũ của nàng, oan gia cũ, Thần Bách trên Diêu Quang...!Không đúng mà, không phải hắn đã bị nàng đẩy một cái rớt xuống núi Diêu Quang rồi sao?
"Tại hạ Dật Sơ, tự Tử An, ra mắt Bắc Lạc tiên tử." Giọng điệu hắn dù rất khách sáo nhưng khóe miệng cũng cong lên, nụ cười của Dật Sơ không giống như nụ cười thanh nhã của Tử Tiêu, chẳng những khiến người ta không cảm thấy vui vẻ mà còn mang theo một chút sắc sảo.
"Ngươi...!ngươi...!ngươi..." Hi Lam run run giọng chỉ vào hắn, sau một lúc lâu cũng không nói được nốt nửa câu sau.
Tử Tiêu nhìn Hi Lam rồi lại nhìn Dật Sơ: "Sao thế?"
"Đại khái là đã phiền Tử Tiêu huynh hao tâm tốn sức giới thiệu vị cô nương này với ta." Ý cười của Dật Sơ rõ ràng hơn, "Hi Lam là người quen cũ của ta."
Khi bước vào trong quán rượu trong thành, ngồi xuống, Dật Sơ lời ít ý nhiều nói rõ chân tướng cho Tử Tiêu, giải thích một người dây dưa, một thần phát phiền thành "phó thác sinh tử" cho hắn, giải thích chuyện dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông của nàng thành "gắn bó như môi với răng" khiến Hi Lam nghe thấy mà trợn mắt há hốc miệng, mấy lần sặc cả rượu.
Nghĩ hắn với mình là oan gia ngàn năm, không hề bị nàng ảnh hưởng điều gì, chỉ duy nhất học được nửa chiêu không biết xấu hổ của nàng.
Qua một buổi trưa nói chuyện nhanh chóng, cuối cùng nàng cũng đã hiểu được vì sao cái cây này cứ khăng khăng rời khỏi núi Diêu Quang: Hơn hai ngàn năm trước, hắn nảy mầm trên núi Diêu Quang, ngày ngày đêm đêm nhàn rỗi không có chuyện gì, dưỡng thành sở thích ngắm trời sao, sau đó lại tinh thông trời trăng mây sao, học được khả năng biết trước tai ương của Lục giới.
Dù bất cứ giá nào cũng phải hóa thân thành người là bởi vì nhìn thấy một Ma tinh xuất thế, muốn rời núi Diêu Quang đi trảm yêu trừ ma.
Ước mơ rất đẹp nhưng sự thật rất phũ phàng.
Cho dù trái tim Dật Sơ mang cả thiên hạ, mong dùng hào quang chiếu rọi muôn dân, nhưng từ khi hắn từ Thần Bách biến thành, trên Tiên giới không có chống lưng, không có gốc rễ, không tìm thấy đường thực hiện khát vọng của mình.
Hắn không chịu đón nhận sự trợ giúp của Tử Tiêu, tự tiến cử bản thân mình với thượng tiên nhưng lại nếm mùi thất bại vì vỗ mông ngựa không thành, cho nên phải long đong vất vả lâu như vậy, đến bây giờ cũng chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, còn bị không ít đối thủ cười nhạo.
Hi Lam nghe xong cũng cảm khái, may mình chỉ là một cô nương, cho dù chức vị cao hay thấp, cô nương không có khát vọng cũng không bị người khác cười chê.
Nhưng nam tử thì không hề giống như vậy, nếu như thân là người ở địa vị cao như Tử Tiêu, lại có thành tựu thì việc gửi tình cảm trong thơ trong họa thì gọi là thú vui lịch sự tao nhã trong lúc nhàn rỗi, không màng danh lợi.
Nhưng nếu như ở địa vị thấp, người có khát vọng thì được coi là theo đuổi địa vị cao, người không có khát vọng sẽ bị gọi là kẻ bỏ đi.
Dật Sơ là một thanh niên có chí khí như vậy, lòng tự trọng lại rất mạnh, không chịu nhận ơn huệ của người khác, hơn phân nửa sẽ bị bản thân mình ức chế mà chết.
Nghĩ đến ngay cả nàng chẳng qua chỉ là một sợi tơ hồng quấn lấy hắn, còn chưa làm gì cả đã trở thành linh tiên...!Bởi vậy, nàng tổng kết được hai chân lý cuộc đời: Thứ nhất là làm cô nương thì tốt, rất tốt.
Thứ hai, làm người mà, vui vẻ là được rồi, vì sao phải giày vò vậy chứ?
Kể từ ngày hôm đó, Hi Lam và Dật Sơ cũng trở thành bạn bè.
Quen biết Dật Sơ lâu, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ câu "thích du ngoạn sơn thủy nhưng lại chẳng chịu bước ra khỏi nhà" của Tử Tiêu, nghĩa là: thích du ngoạn sơn thủy là chỉ hắn rất coi trọng sinh thái, thích tiếp xúc với thiên nhiên.
Còn chân không bước ra khỏi nhà là để chỉ hắn khá thích ở nhà, ngại xã giao, không thích giao tiếp với người ngoài.
Cho nên nàng thường gặp riêng Tử Tiêu, cũng thường xuyên gặp cả hai người họ nhưng lại hiếm khi ở riêng một mình với Dật Sơ.
Cái đầu gỗ này của Dật Sơ thật sự đúng là đầu gỗ, Hi Lam đối thoại với hắn thường có chút bất hòa, hắn không thèm nhường nhịn hoặc là bị hắn nói mấy câu chặn họng á khẩu không trả lời được.Ví dụ như là, khi tác phẩm lớn của nàng được thị trường hoan nghênh, nàng khoe khoang trước mặt bọn họ, nói: "Gần đây giá trị con người ta không tệ." Tử Tiêu sẽ nói: "Thật không hổ là Bắc Lạc tiên tử." Nhưng Dật Sơ lại làm ra vẻ không có chuyện gì, nói: "Nghe nói gần đây giá thịt heo lại tăng rồi."
Mặt khác, Hi Lam vẫn cho rằng, một tiên nữ đúng điệu phải thon thon như liễu, nhẹ nhàng như mây, trọng lượng cơ thể không được quá lớn, cho nên nàng rất chú ý đến vóc dáng, thậm chí vì vậy mà còn đồng ý uống ít rượu.
Có một thời gian nàng đến chòm sao Quỷ Túc du lịch, suốt cả quãng đường đều ham ăn, nhưng mệt muốn chết.
Sau khi quay về, nàng phát hiện mình nặng hơn, khi chạm trán Tử Tiêu và Dật Sơ nàng thuận miệng nói một câu: "Vì sao xa nhà quay về ngược lại cảm thấy còn béo hơn trước chứ, lạ ghê..."
Tử Tiêu nói: "Chứng minh lần này ngươi ra ngoài chơi rất vui vẻ, hơn nữa nhìn bên ngoài không thấy thay đổi, không cần phải quan tâm."
Dật Sơ nói: "Bởi vì ngươi hấp thụ tinh hoa đất đời."
Hi Lam nói: "Haha, vậy Dật Sơ lả lướt như vậy đó là do phóng tinh hoa nhiều sao?"
Nghe thấy thế, Tử Tiêu câm nín, Dật Sơ đỏ mặt nói nàng không biết xấu hổ.
Nàng chỉ cảm thấy người chòng ghẹo trước mới là kẻ bỉ ổi, nhưng nàng chỉ cãi lại, hắn mới vô liêm sỉ.
Hơn nữa, thật sự Dật Sơ đã kích thích nàng, nàng nhanh chóng gầy lại, cũng khoe khoang trước mặt họ như có như không: "Gần đây ta rất nhẹ đó." Đối với câu này, Tử Tiêu sẽ nói: "Chẳng trách gần đây mọi người miêu tả một người vô cùng đẹp thường nói eo như mây* tay nhẹ khẽ." Nàng được khen đến mức lâng lâng cả người, nhưng một câu của Dật Sơ lại kéo nàng xuống vực thẳm: "Vốn có thể được nhiều thêm vài phân tiền, sao lại giày vò mình thành nhẹ như vậy."
*Chữ Lam trong Hi Lam nghĩa là mây mù.
Mỗi lần gặp phải tình huống này, Hi Lam thường nghĩ nhà binh thắng bại vô thường (1), không bằng nhịn đi.
Nhưng Dật Sơ thì không rộng lượng như vậy, nhất định cuối cùng hắn sẽ chọc đến mức nàng đấu võ miệng với hắn đến mức tối cả đất trời.
Dật Sơ không ngâm thơ làm phú giống như nàng và Tử Tiêu, nhưng miệng như sông Ngân (2), lưỡi như núi Dao Quang, không hề yếu thế hơn nàng chút nào.
Nàng sắp tức chết mất rồi, nàng méc với Tử Tiêu, Tử Tiêu lại nói, Dật Sơ còn trẻ không hiểu chuyện, đừng so đo với hắn.
Trẻ trẻ cái gì, sao hắn lại trẻ được, rõ ràng hắn còn già hơn nàng hơn một nghìn tuổi, lại không bao giờ chịu nhường nàng một chút.
Nàng nghĩ, vẫn là Tử Tiêu tốt hơn, dịu dàng cũng không thiếu khí độ, kết giao với hắn như được thưởng thức rượu ngon, khiến người khác bất giác đã say.
(1) Mượn ý trong binh pháp Tôn Tử.
(2) Ý chỉ một người hiểu rất rõ, tinh thông mọi chuyện như ngân hà.
Hi Lam, Dật Sơ, Tử Tiêu, ba người thường xuyên qua lại thoải mái.
Có khi đồng bọn của Hi Lam tỏ ra hâm mộ, cảm khái nói Hi Lam ngươi có tài đức gì có thể ngày ngày bầu bạn với hai vị tiên công tử nổi danh trần thế vậy chứ.
Hi Lam cảm thấy lời này sai rồi, tiên công tử nổi danh trần thế là Tử Tiêu, không phải là Dật Sơ, bởi vì cái miệng Dật Sơ không chịu buông tha cho người khác chút nào.
Nhưng mà phê phán bạn bè sau lưng thì không tốt, nàng chỉ bình tĩnh khẳng định cách nói Tử Tiêu rất đẹp trai.
Vô cùng bất ngờ, nhóm đồng bọn đều bảo vệ Dật Sơ:
"Ngươi không biết Dật Sơ cũng rất đẹp sao? Dật Sơ là mỹ nam tử, được chưa? Không cần có hoa bào cẩm y trang trí cũng đẹp đến mức như từ trong tranh bước ra vậy."
"Tử Tiêu rất đẹp nhưng hơi nữ tính, ta là cô nương đứng cạnh hắn còn hơi tự ti.
Dật Sơ thì không giống vậy nha, mặc dù hắn khôi ngô tuấn tú, nhưng cũng rất có khí phách nam tử."
"Này, nếu ngươi không biết là Dật Sơ rất đẹp vậy cũng đừng phung phí của trời, chia sẻ hắn cho tỷ muội bọn ta đi."
"Chẳng qua là cấp bậc của Dật Sơ không cao, nhìn thấy được nhưng cũng khó tiếp cận.
Ngươi nói xem hắn có thể vứt mặt mũi mà để cho chúng ta nhìn không nhỉ..."
"Đúng vậy, đúng vậy, lần trước ta gặp được hắn ở hiệu cầm đồ, ta cũng không dám nói chuyện với hắn."
Lúc sau, các nàng ấy không thèm quan tâm đến cảm nhận của Hi Lam, dời đề tài từ "Dật Sơ đẹp trai" chuyển tới "Làm sao để tiếp cận Dật Sơ".
Vì vậy thẩm mĩ của Hi Lam cũng bị nghiền nát.
Nàng thừa nhận, Dật Sơ có một khuôn mặt có ngũ quan rất cân đối, nhưng chuyện này có thể che lấp thiếu sót lớn lao trong tính cách hắn sao? Một người suốt ngày đối nghịch với nàng, cho dù đẹp nàng cũng không thể phát hiện được.
Chẳng qua là dù tính tình đầu gỗ không tốt nhưng trái tim hắn lại không hề xấu xa, tối thiểu hắn đối xử rất dịu dàng với con nít và thú non.
Một lần nàng và Tử Tiêu đến nhà hắn viếng thăm thấy hắn đang cẩn thận ôm một con mèo trắng bị thương trước cửa, qua hỏi mới biết nó bị người ta vứt bỏ ở đây.
Lúc này con mèo nhỏ bị què chân, mắt cũng còn chưa mở được hết nhưng lại mở he hé cái miệng nhỏ màu hồng nhạt, kêu meo meo giống như đang khóc.
Hi Lam đau lòng đến mức tim sắp tan ra, Dật Sơ còn lo lắng hơn cả nàng, lục tìm dược liệu khắp nơi, dùng phép thuật trị liệu cho nó.
Từ giờ phút đó, con mèo con trở thành chủ, Hi Lam và Dật Sơ trở thành con sen, ngày ngày bận trong bận ngoài đều là vì chăm sóc cho nó.
Cuộc sống của Dật Sơ nghèo khổ, chỉ có thể dùng phép thuật trị liệu cho nó, Hi Lam thì ở bên ngoài bán tranh bốc thuốc, kính dâng tất cả linh chi tiên thảo tốt nhất cho chủ.
Tử Tiêu thấy bọn họ hiếm khi ở chung hòa thuận như vậy thì để dành không gian cho họ, không tham gia vào chuyện nuôi mèo.
Hai người bọn họ ở bên nhau thời gian dài, cũng dần trở nên ăn ý.
Khi thường xuyên đến nhà hắn, Hi Lam phát hiện, thì ra Dật Sơ ru rú ở nhà không phải vì không thích kết giao bạn bè mà là bởi vì hắn bận học hành mất ăn mất ngủ.
Thư phòng của hắn to hơn phòng ngủ những bốn lần, nhét đầy các sách sử binh thư, liệt truyện thần tiên, tản văn sách lược, những tấm gương trị thế.
Một nửa thời gian của hắn dùng để đọc sách, một nửa thời gian dùng để nghiên cứu tiên thuật, chẳng trách không còn hơi sức tham dự chuyện vẽ tranh làm thơ nhàn nhã của nàng và Tử Tiêu.
Nghĩ đến thư phòng của mình cũng không nhỏ so với hắn, nhưng trên giá sách của nàng đều là các tác phẩm văn học.
Nàng cảm thấy mình và Dật Sơ như người của hai thế giới.
Chỉ mong có một ngày Dật Sơ có thể thi triển tài hoa, mới không phụ sự cần cù vất vả như vậy của hắn.
Cứ như vậy, Hi Lam vẫn kiên định cho rằng, nói lời cay độc sẽ ảnh hưởng dung nhan, cho đến một buổi chiều nọ.
Ngày hôm đó, lá phong héo úa đỏ đầy hồ Thiện Nguyệt, hoa quế vàng tươi tỏa hương thoang thoảng khắp mười dặm.
Hi Lam đi ngang qua hồ Thiện Nguyệt, thấy nước hồ sáng như gương chứa đầy thuyền nhỏ, rất nhiều người đến hồ chơi diều, những con diều mang sắc màu rực rỡ tung bay đầy trời.
Bên cạnh bờ có thư quán, họa quán, quán bán diều tấp nập, có người có tài thích múa bút tại quán, viết thơ vẽ tranh ở hồ, rồi đính tranh chữ vào trong diều rồi thả bay lên.
Có nhóm tiên nữ đạp lên quyển trục lao vào khoảng không trên hồ, xuyên mây xuyên khói, bóng dáng nhẹ di chuyển trên mặt hồ tĩnh lặng, khi ẩn khi hiện.
Hi Lam cũng thấy hơi ngứa tay, muốn vẽ một bức tranh chơi một chút.
Bước tới trước một chút, nàng thấy bóng dáng Dật Sơ trong một thư quán, nàng khá bất ngờ và vui vẻ, đang định bước vào chào hỏi lại phát hiện bên cạnh hắn còn có bốn thiếu niên cùng tuổi vây quanh.
Một tên thiếu niên cao gầy cất giọng trào phúng: "Tên mặt trắng, ngươi cho rằng mặt ngươi trắng, có mấy cô nương thích thì quên mình là ai à?"
Một tên béo cáu giận cất lời: "Ngày nào cũng lẽo đẽo theo bên cạnh Bắc Lạc tiên tử, vo ve bay tới bay lui giống như ruồi bọ, đáng ghét, không biết tự xấu hổ à!"
Một thiếu niên đang chơi diều cũng vội vàng nói không ngừng: "Chỉ có đại ca bọn ta mới có tức cách đứng bên cạnh Bắc Lạc tiên tử, ngươi còn không xứng xách giày cho nàng ấy!"
Ba người la hét một trận, "đại ca" nãy giờ vẫn vẩy quạt không cất lời mới sầm mặt nói: "Vân Tiêu tiên quân thì coi như bỏ đi, ngươi là cái thá gì, không biết sẽ khiến người khác chê cười sao.
Ngươi về nhà soi lại gương đi! À không, ở đây có gương cho ngươi soi này." Hắn ta chỉ vào con diều chúng đang thả.
Hi Lam ngẩng đầu lên nhìn con diều kia, hít sâu một hơi.
Trên con diều có vẽ một bức tranh về một người.
Đó là một người cài hoa trên đầu, tô son, ẻo lả mang vẻ mặt nịnh nọt, nếu không phải một mắt có màu xanh ngọc đậm, không ai có thể đoán được người trong bức tranh của bọn chúng là ai.
Rất nhiều người qua đường đều ngẩng đầu lên nhìn bức tranh kia, chỉ trỏ về phía bức tranh và Dật Sơ, có người đồng tình, có kẻ châm biếm, có người thờ ơ, cũng có kẻ đang xem kịch vui.
Vậy mà lại dám bắt nạt bạn tốt của nàng! Hi Lam bị bọn này khiến cho tức muốn điên rồi, muốn bước lên dạy dỗ bọn họ một trận.
Nhưng Dật Sơ không giận, ngược lại còn cười: "Tranh này không tệ, nếu có thêm một bài thơ trợ hứng, có lẽ cũng có chút thú vị." Dứt lời, hắn nhấc một cây bút, viết nhanh một bài thơ lên không trung, dùng tiên thuật khiến những con chữ nhẹ nhàng bay vào trong bầu trời, bám vào trên bức tranh kia.
"Đại ca" kia nói: "Hắn viết gì đó, kéo xuống, kéo xuống đi."
Thiếu niên đang kéo diều hạ xuống, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đó viết:
Thợ giỏi chấm bút vẽ chân dung
Vì nay ta mới lộ hành tung.
Gió nhẹ cho ta mượn chút lực,
Giơ tay một cái chạm không trung.
Thân thể bay cao chẳng hề chùng
Chỉ sợ bay thẳng đến đế cung.
Những kẻ đứng nhìn trên mặt đất,
Ngóng bóng dáng ta giữa mây trùng.*
*Tác giả cải biên từ Lâm giang tiên - Diều do Hầu Mông đời Tống sáng tác.
Hầu Mông là một người có bề ngoài bình thường, có một lần bị người ta diễu cợt vẽ hình lên diều, ông làm bài thơ này.
Ý bài thơ là ông vẫn chưa gặp được quân chủ thánh minh, chưa làm quan to, vẫn sống ẩn cư thì đâu ai chịu tin phục? Mà ngày nay vừa mới có thanh danh và lộ ra tung tích thì lại bị người khác vẽ dung mạo mình lên diều.
Mượn nương sức gió cùng bay cao lên không trung như diều, con diều dần dần vững chắc, dần dần cách xa mặt đất.
Qua cơn mưa trời lại sáng, đến buổi tối trời lại lặn.
Từ dưới đất ngó trông lên có mấy người được lên trời giống như ta chứ.
(Có một số ý khác do tác giả đã cải biên rồi)
Đọc xong bài thơ này, những người cười nhạo Dật Sơ đều không cười nổi nữa, những người vốn đồng tình với hắn cũng lộ ra cảm giác khâm phục.
Không hiểu sao Hi Lam lại cảm thấy rất rung động, trong lòng khẽ vỗ tay cho Dật Sơ một trăm lần.
Mà bốn thiếu niên bắt nạt Dật Sơ thì không hề vui, thiếu niên cao gầy thở hồng hộc nhặt một tảng đá, ném xuống dưới con diều: "Viết cái thứ linh tinh rắm chó gì vậy!"
"Kẻ nghèo khổ làm ra vẻ thôi." "Đại ca" kia khép quạt lại, giận dữ nói: "Đánh hắn cho ta!"
Ba người vây quanh bước lên, tên béo xắn tay áo, trên mặt lộ vẻ hung ác, hai người khác giữ cánh tay của Dật Sơ.
Tên mập vung nắm tay, nện một quyền thật mạnh về phía khuôn mặt Dật Sơ.
Hắn vừa định đấm quyền thứ hai, Hi Lam vội vàng thi triển phép thuật dùng dây leo trói buộc tứ chi của hắn, chạy đến chắn trước mặt Dật Sơ: "Giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi đang làm gì vậy?"
"Oa, Bắc Lạc tiên tử..." Tên béo giật mình, càng không thể nhúc nhích.
Dật Sơ ngạc nhiên, nói: "Hi Lam, sao ngươi lại ở đây?"
"Đại ca" kia cũng luống cuống, hoảng đến mức rớt cả quạt xuống đất, chắp tay nói với Hi Lam: "Bắc Lạc cô nương...!tại hạ không phải cố ý...!Tiểu tử này rất đáng ghét, cứ quấn lấy nàng không rời, tại hạ, tại hạ chỉ giúp cô nương xả giận một chút..."
Hi Lam hơi có ấn tượng với người này, hình như là một tiên quân cứ quấn lấy nàng nói chuyện trong một buổi hoa yến thứ phẩm nào đó.
Nhưng nàng chẳng có chút hứng thú nào với kiểu người qua đường Giáp như vậy, chỉ bảo vệ Dật Sơ: "Cái gì gọi là quấn lấy ta? Dật Sơ là bạn tốt nhất của ta, các ngươi bắt nạt hắn như vậy chính là gây khó dễ cho ta!"
"Nhưng mà...!hắn chỉ là tên mặt trắng không được tích sự gì..."
"Cái gì gọi là "tên mặt trắng"? Dung mạo đẹp đẽ thì là ăn bám à? Ta đây chỉ thích ở bên cạnh chơi vui với mặt trắng đó, dù sao còn tốt hơn những kẻ dưa sứt táo sẹo như các ngươi.
Ta không muốn nói chuyện với các ngươi nữa, cút nhanh!"
Không ngờ "đại ca" kia lại tủi thân, vậy mà hắn đong đầy nước mắt, nói: "Bắc Lạc cô nương..."
"Cút đi!"
Thấy tình hình không cứu vãn được nữa, "đại ca" đưa theo ba huynh đệ xám xịt rời đi.
Hi Lam kìm nén sự tức giận trong lòng, quay người lại nhìn Dật Sơ: "Ngươi thật sự ngu ngốc muốn chết, sao không đánh lại?"
Dật Sơ nở nụ cười, trả lời không đúng trọng tâm: "Hi Lam, quen ngươi lâu như vậy, lần đầu tiên ta thấy ngươi tức giận như thế."
"Vô nghĩa, bọn họ bắt nạt ngươi, sao ta không giận được chứ?" Thấy khóe miệng hắn tím xanh, còn rướm chút máu, nàng thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, "Mặt ngươi bị thương rồi, ngẩng đầu lên cho ta xem thử."
Hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn chăm chú vào vết thương thật lâu, thi triển phép thuật trị thương cho hắn: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vì sao không đánh trả?"
"Không có cách nào, chịu đau một chút thì tốt hơn ném con bài tẩy ra."
"Chịu không nổi ngươi, cũng không biết ngươi phòng ngừa suốt ngày như vậy làm gì nữa." Nàng rất chăm chú trị liệu cho hắn, cho nên hơi lo lắng, "Thuật trị bệnh của ta luyện tệ lắm, thế này chỉ có thể chịu được một lát thôi.
Cần nhanh chóng quay về đắp thuốc mới được."
"Được."
"Sao nghe có vẻ có lệ như vậy, ngươi sẽ đắp thuốc đàng hoàng đúng không?"
"Việc Bắc Lạc tiên tử đã yêu cầu, Dật Sơ dám không vâng theo sao?"
Thấy giọng điệu của hắn rất phóng túng, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, vừa khéo đụng phải ánh mắt dịu dàng của hắn.
Trái tim nàng khẽ hẫng một cái, nàng siết siết tay lại, khôi phục vẻ bình tĩnh, tập trung tinh thần trị liệu cho hắn, lập tức nháy mắt thật nhanh, không dám liếc nhìn hắn nhiều thêm một cái.
Nàng chỉ có thể nhìn thấy cảnh thu mờ ảo sau lưng hắn, cảnh sơn thủy hoa cỏ bị mây mù che khuất, có vẻ đẹp như ôm tỳ bà che nửa mặt vậy.
Hi Lam thừa nhận, lúc hắn không nói hoặc lúc dịu dàng thật sự rất ưa nhìn.
Thậm chí nàng còn muốn khuôn mặt này mọc trên cổ nàng thì tốt rồi.
Nếu có được hai má gầy gầy, cánh mũi cao cao, đồng tử xanh biếc xinh đẹp như thủy tinh kia, thật sự là một trải nghiệm tuyệt diệu.
Nhưng nghĩ lại nếu thật sự mọc trên cổ mình, tự mình không thể nhìn thấy, còn có thể biến thành quái vật hai đầu, vậy thì không ổn cho lắm, dù sao nàng cũng rất hài lòng với khuôn mặt của mình.
Cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng quyết định trả mặt lại cho hắn, chỉ cần hàng ngày thấy được hắn là tốt rồi.
Mà ai mới có thể nhìn thấy hắn hàng ngày, vấn đề này lại làm khó nàng.
Rất nhiều năm sau, nàng mới ý thức được suy nghĩ này có cấp độ rất cao, một lời khó nói hết, thật sự nếu muốn phân tích, chỉ sợ phải viết thành một quyển văn chương, tiêu đề là "Phân tích, giải thích và bàn về làn sóng ý thức lần đầu muốn làm Thái Vi phu nhân."
Cho dù thế nào, sau khi chuyện này trôi qua, cuối cùng trong lòng Hi Lam đã công nhận nhan sắc của Dật Sơ.
Sau đó xuất hiện di chứng đó là lúc hắn im lặng, nàng luôn không nhịn được mà nhìn sườn mặt hắn.
Một lần, bọn họ cùng nhau tắm rửa cho con mèo nhỏ, nàng liếc mắt nhìn gương đồng một cái rồi lại lén nhìn hắn một cái, lại bị hắn dời mắt bắt gặp ngay tức thời.
Trong lòng nàng hoảng loạn, cúi đầu giả vờ không có chuyện gì.
Dật Sơ nói một cách thản nhiên: "Mặc dù ngươi vẫn linh tinh lang tang, nhưng tình hình gần đây vô cùng nghiêm trọng, trầm mê trong sắc đẹp, chơi bời lêu lổng, còn mong có thể làm được gì nữa."
Mặt nàng không nhịn được đỏ rần lên: "Chơi bời lêu lổng ngày nào ngươi cũng nói, nhưng ta...!trầm mê sắc đẹp gì chứ?"
"Soi gương nhiều lắm."
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới ý thức được, những ngày gần đây mỗi khi gặp mặt Dật Sơ, nàng đều không nhịn được mà nhìn gương kiểm tra dung mạo, trang điểm, muốn thể hiện bản thân mình đẹp đẽ trước mặt hắn.
Nàng căn cứ lý do bởi vì nàng nhận ra nàng hứng thú với vẻ đẹp của hắn.
Làm kình địch đấu võ mồm với hắn, tướng mạo bên ngoài của nàng cũng phải nghiền áp hắn.
Mà hắn nói nàng "trầm mê trong sắc đẹp" là chỉ sắc đẹp của chính nàng chứ không phải hắn, chứng minh ván này nàng đã thắng hoàn toàn.
Bởi vậy nàng lại cho rằng, nghe thấy lời nói gọi là "ngươi có sắc đẹp" của hắn, nàng vui vẻ đến mức sắp bay lên trời là bởi vì nàng đã toàn thắng.
Công sức không phụ lòng người.
Hơn mười năm trôi qua, Dật Sơ vượt qua kỳ thi, được thăng chức trở thành linh tiên.
Hi Lam và Tử Tiêu đều vui mừng cho hắn, ba người còn mở bình rượu uống suốt một đêm.
Chẳng qua là qua nửa đêm, Dật Sơ cảm thấy mình không thắng nổi sức rượu nên không uống tiếp nữa.
Hi Lam và Tử Tiêu uống đến mức thấy đáy, khi rượu ngà ngà say, Hi Lam phát hiện Dật Sơ không hề đụng vào bình rượu nữa, nàng nói với Tử Tiêu rằng Dật Sơ có chí hướng cao rộng, nếu làm tốt thì sau này cũng sẽ như ngươi, có thể làm tiên quân.
Tử Tiêu liếc mắt nhìn Hi Lam một cái, cười cười lắc đầu nói: "Thêm hai trăm năm nữa rồi ngươi xem." Lúc đó Hi Lam còn tưởng rằng hắn lắc đầu là cảm thấy không có khả năng cao Dật Sơ có thể lên làm tiên quan trong vòng hai trăm năm.
Sau lúc đó, Hi Lam vẫn sống cuộc sống thoải mái, phóng túng của mình, Dật Sơ lại vô cùng tự gò bó, cẩn trọng, thường hay xa nhà, lúc về hắn sẽ kể cho Hi Lam nghe rất nhiều tin đồn thú vị nàng chưa từng nghe thấy.
Ví dụ như, Hi Lam biết phàm nhân ở Cửu Châu xưng hô rất khác biệt so với trên Tiên giới.
Bọn họ không chỉ có danh có tự, còn có họ, phàm nhân xưng hô với người khác luôn thích dùng họ cộng thêm danh hiệu.
Nhưng nàng hiểu biết tên họ của phàm nhân cũng chỉ như vậy.
Sau khi Dật Sơ đi qua Cửu Châu thì nói với nàng, phàm nhân ở những khu vực khác nhau thì họ tên và cách xếp thứ tự cũng không giống nhau.
Người phương Đông thích đặt họ ở trước tên, người phương Tây lại thích đặt họ ở sau tên.
Hi Lam hoang mang hỏi: "Đặt họ đằng sau tên không thấy lạ sao?"
"Thật ra cất tiếng gọi thì cũng không lạ lắm.
Nói cách khác, nếu Tử Tiêu huynh họ..." Nói đến đây, Dật Sơ nhìn thoáng qua vách tường: "Họ Cường, người ta sẽ không gọi huynh ấy là Cường Tử Tiêu mà gọi huynh ấy là Tử Tiểu Cường."
"Họ Cường nghe không hay lắm.
Dật Sơ ngươi chẳng có chút phẩm vị nào.
Nếu là ta, chắc chắn ta sẽ chọn một họ dễ nghe hơn một chút, ví dụ như..." Hi Lam ngẩng đầu liếc nhìn hoa Hải Đường trên đầu, "Họ Hoa rất hay."
"Họ đó thật sự không tệ.
Nếu như ngươi gặp được người phương Đông, thì có thể nói với họ: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ, tại hạ Hoa Hi Lam.", nếu ngươi gặp người phương Tây thì nói với họ: "Chiliquala, tại hạ Tây Lan Hoa."
"Tây Lan Hoa, sao ta cảm thấy tên này không hay lắm."
"Thật sao, ta cảm thấy nghe rất hay."
Tóm lại, Hi Lam học được rất nhiều kiến thức mới ở chỗ Dật Sơ.
Vốn nàng là người rất thích chơi đùa, nàng từng yêu cầu ra ngoài cùng Dật Sơ.
Dật Sơ ngẩn người nói: "Chỉ ta với ngươi sao?"
"Nếu không thì gọi thêm Tử Tiêu? Nhưng mà Tử Tiêu là Thủ thú Bút lại, hình như không thể rời Hiên Viên tòa quá lâu.
Dật Sơ đắn đo rất lâu, giống như đã hạ quyết định gì đó, nói: "Bây giờ còn chưa đến đúng lúc.
Hiện tại ta chỉ có hai bàn tay trắng, nếu cùng ta đi xa một mình sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngươi.
Ta cam đoan với ngươi, chắc chắn sẽ có ngày đó.
Lam Lam, chờ ta công thành danh toại, ngươi muốn đi đâu ta sẽ đi cùng ngươi, ngươi có yêu cầu gì ta cũng sẽ đáp ứng."
Hi Lam nháy mắt mấy cái, nói: "Được đó.
Một lời đã định."
Nàng chưa từng nghĩ đến những hàm ý trong lời hắn nói, bởi vì khi nghe hắn gọi nàng là "Lam Lam", tim nàng đập nhanh đến mức không chịu nổi, trong đầu mơ mơ hồ hồ, chỉ toàn hồ dán.
Nhưng mà, Dật Sơ dịu dàng như vậy rất hiếm, nàng thật sự rất thích.