Hoa Thủy Tiên

Chương 50: Chương 49 : Nguy hiểm tiếp (1)





Thình Thịch!
Thình Thịch!
Trong giây lát biến đổi, thiếu nữ xinh đẹp bạch y phi tuyết kia xuất hiện. Vẫn là mái tóc dài trắng xóa mang mùi thơm nhẹ của hoa, vẫn là đôi mắt đỏ lung linh đầy nhiệt huyết ấy. Vẫn là một thân bạch y như tuyết như nguyệt trên trời, vẫn là sợi xích đỏ lấp lánh trên tay người ấy.
Nhẹ nhàng mà uyển chuyển, điều khiển nhanh như tia chớp mà vút tới. Nhấp nhoáng chỉ thấy một bóng ma xinh đẹp tiến tới, hiện lên trong đôi mắt ấy một đường thẳng thật dài màu đỏ tươi.
Gào! Gào! Rầm!
Nặng nề mà ngã xuống đại mãng xà máu tươi đầy mình, mọi người thì đứng ngẩn ngơ không tin được mà trố mắt chạy tới mà xem. Lưu Cơ Nhĩ từ trên cây rơi xuống, tim đập loạn nhịp, sắc mặt tái nhợt, run run thân mình. Nàng không tin được tin được Hoa Thủy Tiên vừa lúc nãy cứu nàng?! Không, Hoa Thủy Tiên cứu nàng vì nàng là "Mạnh Thi" nếu không phải chắc đã bị bỏ mặc cho xà kia ăn mất rồi. Hừ! Lưu Cơ Nhĩ nghỉ như thế xong, trái tim vừa động liền lạnh ngay, nàng đứng dậy, lòng quyết định không tha cho ả.
Hoa Thủy Tiên nhìn Lưu Cơ Nhĩ không sao liền thở nhẹ nhõm một hơi dài, một ánh sáng nhỏ tỏa ra rồi biến mất đi. Nàng Hoa Thủy Tiên vẫn là như thế, vẫn là một nụ cười xinh đẹp, vẫn là mái tóc đen nhánh dài mượt mà thơm mùi hỏa cỏ. Vẫn là đôi mắt đen huyền tràn đầy bí ẩn ấy, vẫn là trên tay lấp lánh màu đỏ sợi xích dài xinh đẹp kia.

"Không sao chứ, Thi?" Hoa Thủy Tiên lo lắng tiến gần hỏi "Lúc nãy thật là nguy hiểm, đại mãng xà ấy to gan mà muốn ăn ngươi đấy Thi. Đúng rồi, Thi có bị thương gì không?"
". . .không." Lưu Cơ Nhĩ thản nhiên cười nói, trong lòng thì nguyền rủa Hoa Thủy Tiên.
"Tiên nữ, ta bị thương rồi nè. Mau lại đây giúp ta đi băng bó trị thương a." Ái Trân đứng một bên kêu la. Hoa Kiểu Lam nghe thấy liền phì cười, quay sang nũng nịu nói với Liễu Kiều "Nương tử, ta. . ."
". . .đói bụng rồi." Liễu Kiều trực tiếp chặt dứt lời của Hoa Kiểu Lam mà tiếp tục nói, tay xoa bụng cười "Hôm nay sáng ra chưa ăn gì hết đã phải làm việc rồi. Bụng ta thật đói rã, vì vậy ta muốn phái nam nhân các ngươi tìm đồ ăn về đây. Nêu không mẹ con ta sẽ chết vì đói đấy nha."
Hoa Kiểu Lam lập tức hóa đá: ". . ." Mẹ con ta?! Này không lẽ là. . .
(tác giả: chúc mừng nha! )
Hoa Mạt Hương, Ái Trân, Lưu Cơ Nhĩ há miệng lắp bắp nói : ". . .mẹ. . .con. . .ta?!"
Hoa Thủy Tiên mặt mày hớn hởn, vui mừng mà xông vào ôm Liễu Kiều "Em dâu, em thật giỏi thật giỏi nha. Chúc mừng em, chúc mừng. Em sắp trở thành mẹ rồi, ha ha. Kiểu Lam! Đệ sắp trở thành cha đấy, ha ha. Còn tỷ đây sẽ là. . ."
". . ." a?
". . .sao không nói tiếp nữa vậy hả?" mọi người đang nghe thì thấy nàng dừng lại bực mình hỏi.
"Nhìn. . .nhìn. . . phía sau kìa. Cái xác, các xác đại mãng xà nó. . .nó. . ." Hoa Thủy Tiên kinh hãi chỉ tay về phía sau lưng mọi người.
Mọi người nghe thế lập tức quay lưng lại, vừa nhìn thấy liền giật mình bị dọa ngay. Đó là con gì a? Một đống nho nhỏ bu lại xác mãng xà mà ăn, à không, là hút máu ấy chứ. Thi thể đại mãng xà to lớn bây giờ đang teo dần dần lại, oh my god, cứ như thế chỉ còn da bọc xương mà thôi. Còn máu thì. . .biến mất òi. (tác giả: làm sao mà biến mất được chứ? Bị hút cạn sạch máu ấy chứ.)
"Trùng hút máu a! Chạy mau đi, trước khi nó "mần thịt" mình a." Hoa Kiểu Lam ẳm Liễu Kiều vừa chạy vừa hét.

"A? Cái gì?!"
Mọi người lập tức chạy theo, trong lòng ai nấy lập tức than rằng: số xui xẻo ấy mà.
. . .
Một cơn gió lạnh lẽo chợt thổi đi qua, mái tóc đen dài của ai đó bay trong cơn gió. Hàng cây xào xạc tiếng lá rơi, hoa rơi tứ tung trên trời. Leng keng tiếng chuông vang, âm thanh nhỏ nhẹ đầy mê hoặc.
"Đây là khu rừng sương mù Thiên Linh?" nữ tử xinh đẹp hắc y hỏi.
"Ân." nam tử hắc y tuấn mỹ trầm giọng trả lời "Nhĩ nhi. . ."
"Gọi ta là chủ tử." Mạnh Thi liếc hắn một cái xem thường. Hắn đang bực mình nga, hắn linh hồn đang ở trong cơ thể nữ nhân a. Trời ơi, cơ thể của nữ nhân thật bất tiện mà. (tác giả: nè nè, ngươi nói cái gì đó hả?! )
". . .chủ tử." Tôn Y đen mặt thấp tiếng nói.

"Lớn tiếng hơn nữa coi, chưa ăn cơm à?"
"Chủ tử." >,<
"Ừm." Mạnh Thi gật đầu ưng thuận "Sau này phải thường xuyên gọi ta như thế, hiểu chưa?"
"Dạ." Tôn Y thật muốn khóc T.T
"Tiến thẳng vào trong rừng tìm mục tiêu nào."
". . .rõ."