Đêm khuya dần, Hoa Mãn Lâu đứng dậy ra chiều muốn ly khai, hắn đã hứa với Hoa Thiên Cốt là sáng sớm hôm sau sẽ trở về Mao Sơn.
Sát Thiên Mạch cũng tùy theo ý của Hoa Mãn Lâu cùng nhau đứng lên.
“ Ta cùng đi với ngươi.” Nhớ tới gương mặt bánh bao đáng yêu của Hoa Thiên Cốt, tâm trạng của Sát Thiên Mạch cũng tốt lên rất nhiều.
Khóe miệng Hoa Mãn Lâu giật … giật giật, cũng không có cự tuyệt, không biết tại sao khi hắn nghe Sát Thiên Mạch nói muốn đi cùng hắn, trong lòng lại có một tia kinh hỉ mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn đưa tay tạo mây, quay đầu nhìn Sát Thiên Mạch một chút, ý bảo hắn bắt đầu chuyến đi.
Sát Thiên Mạch lại tươi cười : “ Hoa Thất Đồng, ngươi nói xem là cưỡi mây của ngươi thoải mái hơn hay cưỡi phượng hoàng lửa của ta thoải mái hơn?”
“ Đương nhiên là cưỡi phượng hoàng lửa của ngươi thoải mái hơn.”
“ Vậy ngươi thấy dung mạo ta đẹp hơn hay tốc độ của phượng hoàng lửa nhanh hơn?” Sát Thiên Mạch nhếch miệng lên, nhìn đám mây Hoa Mãn Lâu vừa tạo hỏi.
Hoa Mãn Lâu hơi bất đắc dĩ cười cười, người có thể đem những vấn đề không liên quan tới nhau đạt chung một chỗ như thế này chắc cũng chỉ có mỗi vị Ma Quân đang đứng trước mắt hắn mà thôi.
“ Tự nhiên là dung mạo của ngươi đẹp hơn.”
Mắt đẹp của Sát Thiên Mạch cong thành vầng trăng khuyết, nhẹ nhàng liếc mắt với Hoa Mãn Lâu : “ Hoa Thất Đồng, theo ta thấy những lời nói thật của ngươi vẫn dễ nghe hơn một chút đi.”
Hoa Mãn Lâu cười tiếp tục nói : “ Thế nhưng cưỡi mây cũng thoải mái không kém.” Tay Hoa Mãn Lâu vung lên, toàn bộ đám mây biến thành một cái giương cỡ đại.
“ Thức đêm không tốt cho da đâu.”
“ Đó là đương nhiên.” Sát Thiên Mạch sờ gương mặt thủy nộn của mình, vì thế nên hắn chưa bao giờ thức đêm hết á.
“ Đêm đã khuya rồi, ta đằng vân, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
Sát Thiên Mạch nhìn ngắm đám mây to bằng cái giường kia một lúc, mới phản ứng kịp ý tưởng của Hoa Mãn Lâu.
Đám mây càng lớn chứng tỏ tiên khí càng mạnh, vậy nên phần lớn mây của mấy kẻ tu tiên hay cưỡi đều be bé xinh xinh, một đám mây to tướng như của Hoa Mãn Lâu là chuyện trước nay chưa từng có.
Chọn lựa giữa đi bằng phượng hoàng lửa hay để hắn đưa đi, Sát Thiên Mạch đương nhiên chọn phương án sau.
Hắn bước lên đám mây, đi tới bên cạnh Hoa Mãn Lâu nằm xuống, mây mềm nhũn cực kỳ thoải mái.
Hoa Mãn Lâu vung tay, một tầng mây thật mỏng và nhẹ màu bàng bạc phủ lên người Sát Thiên Mạch: “ Ngủ đi, khi nào đến ta gọi ngươi.”
Đêm rất yên tĩnh, đám mây chậm rãi bay đi, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Thế nhưng Mao Sơn lúc này lại không hề yên tĩnh.
“ Các ngươi hãy ngoan ngoãn giao Xích Thuyên Thiên ra đây, bằng không ta cũng không ngại huyết tẩy Mao Sơn này thêm một lấn nữa.” Đan Xuân Thu sách một tiểu đạo sĩ mập mạp lên không trung, kiếm khí lướt qua lướt lại trên ngực kẻ kia.
“ Ngươi buông hắn ra trước, có chuyện gì thì hãy tìm ta để tính.” Hoa Thiên Cốt vọt lên phía trước.
“ Ha ha ha, chẳng lẽ con nhóc này là tân nhậm chưởng môn của Mao Sơn?” Đan Xuân Thu cười to, hắn đang đứng trên không trung cao cao nhìn xuống Hoa Thiên Cốt, hắn có thể cảm nhận được tiên khí của nàng cực kỳ yếu ớt.
“ Ta chính là tân nhậm chưởng môn của phái Mao Sơn, Hoa Thiên Cốt!” Nàng ngẩng đầu lên đáp trả, khí thế cao ngất trời, chỗ nào hiện ra sự nhu nhược như trước kia.
Nếu nàng đã là Mao Sơn chưởng môn, Hoa Thiên Cốt nàng sẽ gánh chưởng môn trách nhiệm, dù năng lực của nàng chẳng bằng ai, nàng cũng sẽ liều mạng đánh một trận.
Vân Ẩn chắn trước mặt của Hoa Thiên Cốt, nhưng Hoa Thiên Cốt lại có ý bảo hắn tránh ra.
Tuy rằng nàng mới hình thành tiên cốt, thế nhưng nếu liều lĩnh đánh tan hết tiên cốt vẫn có thể gắng gượng kéo dài trận chiến với Đan Xuân Thu.
“ Vân Ẩn, mang theo Xích Thuyên Thiên mau mau ly khai, nhất định không được để bảo vật rơi vào tay bọn họ.”
“ Chưởng môn, thế nhưng…”
“ Đây là mệnh lệnh!” Hoa Thiên Cốt kiên quyết nói.
Hoa Thiên Cốt chạy ra khỏi kết giới quyết cùng Đan Xuân Thu đại chiến một phen, nàng đã làm xong hết chuẩn bị.
Hoa Thiên Cốt đã dùng hết tiên lực, tiên cốt cũng sắp tiêu tan hết, nàng đang cảm thấy toàn bộ cơ thể đau đớn kịch liệt, giống như toàn thân đang tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Ngay khi mà Hoa Thiên Cốt cho rằng tiên cốt đã tan hết, nàng bỗng nhiên cảm giác đằng sau lưng truyền tới từng đợt khí ấm áp, đau đớn trên người cũng dần tiêu thất.
“ Tôn thượng? Ca ca?” Trong lúc hoảng hốt nàng tựa hồ đã nhìn thấy hai gương mặt, lập tức hôn mê bất tỉnh…
“ Sát Thiên Mạch, đây là ngươi nói sẽ trả Xích Thuyên Thiên cho Mao Sơn?” Bạch Tử Họa lạnh lùng lên tiếng, hắn một tay ôm Hoa Thiên Cốt vào trong lồng ngực, một tay cùng với Hoa Mãn Lâu dùng tiên khí giúp Hoa Thiên Cốt đả thông kinh mạch chữa trị thương tích.
Sát Thiên Mạch quan sát Bạch Tử Họa, cũng không có ý định giải thích, thế nhưng sắc mặt đã trầm xuống.
Bàn tay thon dài vung lên, khiến cho mấy tiểu yêu đang đứng gần Đan Xuân Thu bóp nát bấy, ngay cả Đan Xuân Thu cũng bị chưởng khí lan đến, nặng nề rơi xuống đất.
“ Ta có hay không đã nói với ngươi, không cho phép ngươi động đến Mao Sơn.” Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, mỗi một chữ phun ra lại lạnh thêm vài phần.
Tàn sát môn phái Mao Sơn thì chưa tính, lại dám đả thương tiểu bất điểm nhi, lá gan của Đan Xuân Thu đúng là càng lúc càng lớn.
Đan Xuân Thu che ngực, mặt tái nhợt nhìn Sát Thiên Mạch: “ Ta cũng chỉ vì Ma Quân thôi, Xích Thuyên Thiên vốn thuộc sở hữu của Thất Sát Điện.”
“ Cái gì mà Xích Thuyên Thiên, bản quân còn không biết hóa ra ngươi căn bản không để bản quân trong mắt, ta nguyện ý cho người nào thì cho người đó.” Sát Thiên Mạch trừng mặt nhìn Đan Xuân Thu ngã sõng xoài trên đất. Cũng bởi Đan Xuân Thu từ trước đến nay đối với Sát Thiên Mạch hết sức trung thành và tận tâm, hắn có thể trở thành Ma Quân nhất thống hai giới yêu ma, cũng có nguyên nhân lớn là do lòng trung thành của Đan Xuân Thu, cho nên đối với Đan Xuân Thu Sát Thiên Mạch cũng không nỡ tay hạ thủ.
“ Chờ khi nào trở về ta sẽ thu thập ngươi sau.” Sát Thiên Mạch nhìn Đan Xuân Thu ly khai, quay đầu nhìn Bạch Tử Họa và Hoa Mãn Lâu đang đứng một bên.
“ Bạch Tử Họa, lần này rốt cụng là do Thất Sát Điện có điều không phải, những kẻ này ngươi muốn sử trí thế nào thì tùy.” Lời vừa ra khỏi miệng thì đã có mấy tiểu yêu nguyên thần phá nát.
“ Ta giết từng ấy yêu ma đền mạng cho đệ tử Mao Sơn, Bạch Tử Họa ngươi đã thỏa mãn chưa.” Sát Thiên Mạch hồng mâu long lanh quay tròn, giọng nói tuy nghe rằng tùy ý nhưng lại ẩn chứa uy hiếp không giống với một câu nói đùa.
“ Dừng tay.” Bạch Tử Họa khiến cho Sát Thiên Mạch ngừng tay lại, thủ đoạn tàn bạo của Sát Thiên Mạch hắn vẫn luôn biết đến, cứ coi đó chỉ là đám yêu ma, nhưng Bạch Tử Họa cũng không muốn lạm sát người vô tội.
“ Ha ha ha ha …” Sát Thiên Mạch nhìn về phía Bạch Tử Họa cười to: “ Không hổ là Trường Lưu Thượng tiên, còn có lòng dạ bao la rộng lớn như thế.” Hắn dư quang khẽ quét ngang Hoa Mãn Lâu, lúc này Hoa Mãn Lâu không cười, hắn chuyên chú truyền tiên khí sang cho Hoa Thiên Cốt, ngay cả mắt cũng không liếc sang nhìn Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch trong lòng đọt nhiên chùng lại, không nói được cảm giác hiện tại.
Hoa Thiên Cốt bỗng dưng kịch liệt ho khan, Bạch Tử Họa và Hoa Mãn Lâu vội vàng ôm nàng vào Vô Tâm Điện không tiếp tục dây dưa với Sát Thiên Mạch.
Hoa Mãn Lâu tiếp nhận Hoa Thiên Cốt, cũng không quay đầu lại hướng nội điện đi tới.
Nhìn kẻ đang đi xa dần, đội nhiên Sát Thiên Mạch cảm thấy cả người lạnh ngắt, hắn vô thức dật dật đầu ngón tay út, thế nhưng người nọ thủy chung không hề quay đầu lại.
“ Đan Xuân Thu, chúng ta đi.” Giọng nói lạnh như băng làm cho người nghe không khỏi lạnh cả người.
Một đường quay về Thất Sát Điện, Sát Thiên Mạch vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh băng băng, vẻ mặt như thế rất khó có thể nhìn thấy ở Sát Thiên Mạch. Sát Thiên Mạch từ trước tới nay luôn thích cười, bởi vì hắn cảm thấy cười rộ lên sẽ càng đẹp hơn.
Phượng hoàng lửa đột nhiên dừng lại: “ Đan Xuân Thu, ngươi trước về Thất Sát Điện hảo hảo tỉnh táo lại đầu óc. Nếu dám trở lại Mao Sơn nửa bước…” Sát Thiên Mạch híp mắt nhìn Đan Xuân Thu.
“ Thuộc hạ không dám.” Nghe được Sát Thiên Mạch mở miệng nói, lòng dạ Đan Xuân Thu rốt cục cũng an tĩnh xuống, mặc dù hắn theo Sát Thiên Mạch đã lâu, thế nhưng hắn vẫn là không có cách nào để hiểu rõ tâm tư của Sát Thiên Mạch, hắn chỉ biết tâm trạng của Sát Thiên Mạch hiện tại cực kỳ tồi tệ, tồi tệ nhất từ trước tới nay, suốt dọc đường đi cũng chưa một lần nào soi gương. ( BL: Đan Xuân Thu xin anh nhận của em một lạy. Nhìn số lần soi gương là biết tâm trạng của Sát tỷ. Anh cũng quá cường hãn đi.)
Sát Thiên Mạch nhìn sắc mặt tái nhợt của Đan Xuân Thu, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, sau đó để phượng hoàng lửa bay về phía Mao Sơn.