Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

Chương 2




Hoa Thiên Cốt ngày hôm sau cói ý dậy thật sớm, nhưng lại không nghĩ tới Hoa Mãn Lâu còn dậy sớm hơn so với nàng rất nhiều.

Bởi vì trong nhà không có đồ ăn dự trữ, Hoa Mãn Lâu bèn tới chỗ phụ cận hái một ít hoa cỏ dại có thể nấu lên ăn được, nấu một nồi cháo đơn giản.

” Cháo này thực thơm nha” Hoa Thiên Cốt trực tiếp nhìn chằm chằm vào nồi cháo, dáng vẻ nước miếng chảy ròng ròng làm Hoa Mãn Lâu phải bật cười, múc cho nàng một bát đầy.

” Đại ca ca cái này cho ra sao?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu một cái.

Ngay lập tức nhận được khuôn mặt Hoa Thiên Cốt tươi cười vui vẻ, bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

Dáng vẻ khả ái mười phần, nhưng lại khiến cho người đối diện cảm thấy đau lòng mười phần, chẳng qua là một bát cháo đơn giản mà thôi đã có thể khiến cho nàng vui sướng thỏa mãn tới vậy.

” Đại ca ca, cháo này ăn thật ngon nha.” Hoa Thiên Cốt vừa ăn vừa cẩn cẩn dực dực nói: ” Tiểu Cốt thực vui vẻ nha, thật sự hy vọng mỗi ngày …”

Lời mới nói ra được một nửa, Hoa Thiên Cốt bèn ngưng lại không dám nói tiếp, nàng rất muốn có thể ngày ngày đều được ăn cháo đại ca nấu, nhưng nàng cũng biết đó là chuyện không thể, chờ tới khi đại ca tìm được đường về nhà thì hắn sẽ phải rời đi.

Nghĩ tới đây Hoa Thiên Cốt liền cảm thấy khổ sở? một chút cao hứng vừa nới khơi lên trong lòng ngay lập tức bị dập tắt.

Hoa Mãn Lâu ôn nhu xoa đầu Hoa Thiên Cốt, y như hắn đã thấy được tâm tư của nàng : ” Yên tâm, sau này đại ca sẽ thường xuyên tới thăm muội.”

” Thật sự?” Hoa Thiên Cốt có chút không dám tin vào sự thật nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu gật đầu một cái, hắn vươn tay ra :” Được rồi, chúng ta đi câu cá thôi.”

Hoa Thiên Cốt nhìn năm đầu ngón tay Hoa Mãn Lâu đưa ra rón rén đặt một đầi ngón tay út vào, có cảm giác tất cả chỉ đều là giấc mơ.

Chờ một hồi lâu sau nàng mới phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng đưa đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy: ” Được chúng ta đi câu cá!”

Ở dưới ánh mặt trời buổi sớm hôm, một bàn tay nam nhân to dày ấm áp lôi kéo bàn tay nhỏ bé phía sau, nét tươi cười nâng dần lên trên đôi gò má, khiến cho gió lạnh mùa đông cũng tăng thêm vài phần ấm áp.

Chờ tới lúc mà hai người Hoa Mãn Lâu đi hái thuốc câu cá trở về, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, Hoa Thiên Cốt sợ hãi núp sau lưng Hoa Mãn Lâu.

Vào buổi tối rất ít khi Hoa Thiên Cốt bước chân ra khỏi của, bởi vì mỗi lần nàng ra ngoài sẽ rất khó để có thể không bắt gặp mấy con quỷ quái yêu ma linh tinh dọa sợ nọi người, mặc dù áo khoác da chó có thể trừ tà, nhưng theo tuổi tác Hoa Thiên Cốt lớn dần, tác dụng trừ tà ngày càng nhỏ đi.

Đoạn đường ngày hôm nay ngược lại rất bình an, bình an tới nỗi mà Hoa Thiên Cốt còn cảm thấy thật khó tin.

Xem ra quả thực đại ca chính là phúc tinh của nàng, Hoa Thiên Cốt mang suy nghĩ như thế nên cứ vừa đi vừa cười khúc khích.

Hoa Mãn Lâu :” Tiểu Cốt đang cười vui vẻ gì vậy?”

Hoa Thiên Cốt vẫn chỉ ngây ngốc cười: “Không biết, cùng đại ca một chỗ quả thực vô cùng vui vẻ.”

Hoa Mãn Lâu cũng cười, nụ cưkời kia của hắn thiếu chút nữa làm mất hồn Hoa Thiên Cốt, ngay lúc đó Hoa Thiên Cốt có thể khẳng định rằng trên thế gian không còn ai có nụ cười nào ôn nhu hơn đại ca, nụ cười của đại ca có thể hòa tan cả vạn vật.

Hoa Mãn Lâu có chút cưng chiều xoa đầu Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nghịch ngợm le lưỡi một cái.

Chờ thời điểm hai người bước vào căn nhà gỗ nhỏ, nụ cười của Hoa Thiên Cốt đột ngột tiêu thất, nàng cảm giác được xung quanh mình có cái gì đó không đúng, âm khí tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa không ngừng hướng về phía nàng, cảm giác đó khiến nàng không vui.

Lúc hai người vào trong sân nhà, cảnh tượng trước mắt làm cho Hoa Thiên Cốt trợn to mắt.

” Phụ thân!” Nàng giống như bị điên nhào vào nhà, nhưng nàng vừa rời khỏi Hoa Mãn Lâu, liền bị mấy loại thủy quỷ trong nhà vây lại.

Mấy con quỷ đó đều mang sắc mặt trắng bệch, thậm chí có vài con còn không có mặt, Hoa Thiên Cốt sợ hãi tới mức không phát ra được âm thanh nào, nhưng nàng vẫn liều mạng hướng về phía căn nhà nhào vào.

Đúng lúc này có một con thủy quỷ đã bắt được Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt kinh hô một tiếng, trước mắt đã thấy nàng bị kéo xuống nước.

Đúng lúc này Hoa Mãn Lâu đang đứng chắn trước mặt Hoa Thiên Cốt, xuất hiện kịp thời kéo Hoa Thiên Cốt đang sắp sửa rơi xuống nước.

Chẳng biết vì cái gì, khi mà Hoa Mãn Lâu vừa mới xuất hiện, tất cả đám quỷ thủy đều tản ra, bọn chúng đều mang bộ dáng bị vật làm kinh sợ, bọn chúng đứng vây ở xung quanh nhưng đều không dám tiến lên một bước nào.

” Đại ca, huynh mau lại xem cho cha muội một chút.” Hoa Thiên Cốt sắc mặt trắng bệch, bộ dáng lo lắng nhìn vào trong nhà.

Hoa Mãn Lâu ôm Hoa Thiên Cốt vào lòng, mũi chân khẽ nhún, phi thẳng vào trong nhà gỗ.

Nhưng bọn họ vẫn chậm chân một bước, hơi thở của phụ thân Hoa Thiên Cốt đã bắt đầu yếu dần.

” Phụ thân!” Hoa Thiên Cốt chạy vội tới trước mặt hắn : ” Đều là Tiểu Cốt làm liên lụy tới người.” Hoa Thiên Cốt nghẹn ngào, nhưng nàng vẫn không hề khóc.

Phụ thân không cho phép nàng được khóc, nàng khóc sẽ đem tới vậb xui cho mọi người. Nhưng nàng lúc này thực khó chịu, nếu như phụ thán cũng bỏ nàng mà đi bỏ lại nàng bơ vơ một mình.

Phụ thân Hoa Thiên Cốt vẫn đưa mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, dường như có lời gì trăng trối.

Hoa Mãn Lâu hiểu ý liền tới ngay bên cạnh hắn, ông lão đưa tay nắm chặt tay của Hoa Mãn Lâu, giống như dùng hết những tia sức lực cuối cùng:” Lão già tôi chỉ có một cầk xin, cầu xin… tiểu huynh đệ hãy mang Tiểu Cốt đi… đi lên Mao Sơn bái sư học nghệ, như vậy… như vậy… con bé sau này… mới, mới không còn sợ ma quỷ bám thân nữa.”

Hoa Mã Lâu gật đầu một cái, cũng nắm thật chặt ray lão nhân, lão nhân cười, gắng sức nhìn Hoa Thiên Cốt một lần cuối cùng, sau này họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, âm dương cách biệt.

Hoa Thiên Cốt vẫn cứ nắm chặt lấy bàn tay đang từ từ trở nên lạnh ngắt của phụ thân, trong lòng một mảnh thê lương. Nàng cố gắng để cho bản thân không bật ra tiếng khóc, bả vai vì kiềm nén nhưng giọt nước mắt mà run lên từng hồi.

Hoa Mãn Lâu một tay đem Hoa Thiên Cốt ôm vào trong ngực mình, một tay khác mềm nhẹ xoa đầu Hoa Thiên Cốt : ” Khóc đi, khóc được sẽ thoải mái hơn.”

Ở trong lồng ngực Hoa Mãn Lâu Hoa Thiên Cốt lắc đầu một cái : “Muội không thể khóc, muội khóc sẽ mang tới vận xui cho mọi người.” Thanh âm của nàng đã trở nên khàn khàn, tâm tình cố nén bi thương, cả người không ngừng run rẩy.

Hoa Mãn Lâu có chút đau lòng thở dài : ” Tiểu Cốt, còn có ta ở đây sẽ không có chuyện gì cả.” Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Trong nhà rất an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhưng âm thanh nhỏ thút thít.

Đây là lần đầu tiên mà Hoa Thiên Cốt được khóc.

Ngày hôm sau Hoa Thiên Cốt tỉnh lại ánh mắt vẫn còn có chút sưng đỏ, mặc dù tâm tình vẫn còn bi thương nhưng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Hoa Mãn Lâu giúp đỡ Hoa Thiên Cốt sử lý tốt hậu sự cho Hoa lão bá, sau đó đơn giản thu thập một bọc hành lý chuẩn bọ lên đường.

” Đại ca, huynh thật sự sẽ cùng ta lên Mao Sơn sao?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu cười.

Hoa Thiên Cốt :” Thật ra muội có thể tự đi.” Đến bây giờ Hoa Thiên Cốt vẫn sợ rằng mình sẽ liên lụy tới Hoa Mãn Lâu, dù sao từ trước tới nay trong mắt người ngoài, nàng vĩnh viễn chỉ là một gánh nặng.

Hoa Mãn Lâu lắc đầu :” Tiểu Cốt, huynh lên đường cùng muội không phải đã đáp ứng cha muội chăm sóc muội cho thật tốt, mà tự bản thân ta muốn chiếu cố muội cho thật tốt.”

Hắn ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn Hoa Thiên Cốt :” Huynh tên là Hoa Mãn Lâu, muội tên Hoa Thiên Cốt, vậy sau này huynh là đại ca của muội có được hay không?”

Ánh mắt Hoa Thiên Cốt tràn ngập không dám tin nhìn Hoa Mãn Lâu, bộ dáng dường như không dám tin vào lời hắn đưa ra.

” Ca ca? Là ca ca của của Hoa Thiên Cót sao?”

Hoa Mãn Lâu gật gật đầu, mặc dù chung sống cùng Hoa Thiên Cốt không lâu, nhưng hắn thật sự rất yêu thương tiểu cô nương này, hắn muốn bảo vệ nàng, lấy thân phận một ca ca bảo vệ nàng.

Hoa Thiên Cốt dùng sức cấu mình một cái, cảm giác đau xót từ da thịt truyền tới mới hay mình thật sự không phải đang mơ.

” Ca ca?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp ứng.

” Ca ca!”

Hoa Mãn lại gật đầu.

Suốt trên con đường Hoa Thiên Cốt cứ một lần rồi lại một lần gọi ca ca, nàng dùng hết khả năng để chúng minh điều này là sự thực, chỉ sợ đây là một hồi mơ mộng ảo tưởng của bản thân.