Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

Chương 14




Chờ tới khi Sát Thiên Mạch cùng Hoa Mãn Lâu tu luyện xong từ Hoa Đảo trở về sau, trên đường trở về Thất Sát điện, ở trên đường gặp được một người quen, hoặc nói đúng hơn là một cừu nhân.

” Bạch Tử Họa,đã lâu không gặp mà ngươi vẫn không có đẹp bằng ta.” Sát Thiên Mạch cười nói, nhưng sự vui vẻ này vẫn không xâm nhập tới đáy mắt hắn. Hắn cố ý giương mắt nhìn về hướng Bạch Tử Họa.

Sát Thiên Mạch là người đặc biệt thích mang thù, nhất là những người từng đả thương tới dung mạo của hắn.

Ánh mắt Bạch Tử Họa vẫn là vô diện biể tình nhìn Sát Thiên Mạch.

Sát Thiên Mạch tựa như tia chớp tiến tới trước mặt của Bạch Tử Họa, ống tay áo xoay tròn, huyết ảnh lưu vũ, tựa như hoa nở. Hỏa phượng hoàng cũng theo đó quanh quẩn bay sát, ánh đỏ rực rỡ hút mắt mọi người.

Bạch Tử Họa vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Sát Thiên Mạch :” Giao Xích Thuyên Thiên cho ta.”

” A a…” Sát Thiên Mạch culiwf ” Ngươi càng muốn ta giao Xích Thuyên Thiên cho ngươi ta lại càng không giao, giao cho ai cũng được nhưng nhất quyết không giao cho ngươi.”

Bạch Tử Họa vẫn lạnh nhạt như cũ :” Ngươi muốn như thế nào.”

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Bạch Tử Họa chắc chắn sẽ không cùng Sát Thiên Mạch đánh nhau, dù sao thực lực của hai người cũng tương đương nhau đều quá mức cao cường, sẽ tổn thương tới người vô tội.

” Ta chẳng muốn như thế nào cả, chẳng qua Xích Thuyên Thiên này chính là không thể giao cho ngươi.” Sát Thiên Mạch đưa tay lên vuốt ve hai gò má của mình, thù này hắn nhất quyết không quên.

Đầu ngón tay Bạch Tử Họa đột nhiên vung lên, một đạo hồng ngân y như tia chớp từ bên hồng của hắn phóng ra, xoay trên không mấy vòng rồi dừng lại, thân kiếm mỏng như cánh ve, màu sắc trong suốt như phỉ thúy lưu ly, năm màu lưu quang hoa lệ đính trên đuôi kiếm, phát ra những âm thanh du dương.

Xem ra trận khổ chiến này là không tránh được rồi.

” Hoa Thất Đồng, ngươi tới phía trước chờ ta.” Sát Thiên Mạch liếc mắt nhìn Hoa Mãn Lâu đang đứng phía sau mình nói, bây giờ tiên lực của Hoa Mãn Lâu còn yếu, ở giữa hai người đánh nhau chỉ tổ bị liên lụy thêm.

Bạch Tử Họa lúc này mới nhìn thấy rõ mặt mũi Hoa Mãn Lâu, không ngờ người bày lại là hắn!

Hoa Mãn Lâu đi tới trước mắt, hướng Bạch Tử Họa cười cười, Bạch Tử Họa vẫn là gương mặt vạn năm không đổi, nhưng là Hia Mãn Lâu tựa hồ cảm giác được hắn như đang ngẩn người một chút.

” Ngươi rại sao lại ở chỗ này?” Chẳng qua mới là mấy ngày không thấy, trên người kẻ này tiên khí lạng càng thêm phần thâm hậu, tựa như cùng một người tu tiên đã trải qua nhiều thập kỷ vậy. Nhưng mà tại sao hắn lại ở cùng một chỗ với Sát Thiên Mạch, hơn nữa trên người không có một tia ma khí.

” Bạch Tử Họa, ngươi quản quá nhiều rồi đó.”

Hoa Mãn Lâu còn chưa có mở miệng, Sát Thiên Mạch đã nâng cằm lên nói trước, giọng điệu rõ ràng không vui.

” Xích Thuyên Thiên đang ở chỗ của ra.” Hoa Mãn Lâu vừa mở miệng là đã thành công hấp đãn ánh nhìn của hai người.

” Hoa Thất Đồng, ngươi dám đưa Xích Thuyên Thiên cho Bạch Tử Họa xem!” Đôi môi đỏ mọng của Sát Thiên Mạch khẽ khép mở đẹp tới kinh tâm động phách, nói như gằn ra từng chữ, đôi hồng mâu rực đỏ như máu kia khẽ lay chuyển tựa như muốn đem Hoa Mãn Lâu cắn nuốt vào.

Ngay cả người mù cũng có thể cảm giác được sát khí âm trầm tỏa ra quanh thân Sát Thiên Mạch.

Nếu là người bình thường, thế nào cũng đã sớm bị khí thế như vậy của Sát Thiên Mạch dọa cho gần chết, nhưng mà Hoa Mãn Lâu lại chậm chạp không có phản ứng.

Hắn hướng tới Sát Thiên Mạch gật đầu cười, Xích Thuyên Thiên này cũng không phải đồ của hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào xử lý, lúc nãy hắn mở miệng chỉ vì muốn ngăn cản hai người này đánh nhau.

Hoa Mãn Lâu đã có tiên cốt trong người có thể cảm nhận được công lực hai người này thám hậu tới mức nào, nếu mà đánh nhay kêdt quả nhất định là lưỡng bại câu thương, mà Hoa Mãn Lâu lại luôn luôn mềm lòng thì không muốn nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Bạch Tử Họa hướng về phía Hoa Mãn Lâu hỏi :” Xích Thuyên Thiẻn tại sao lại ở trong tay ngươi? Chẳng lẽ ngươi là người thuộc Thất Sát điện?”

Từ sau khi Côn Lôn Quần Tiên yến vừa kết thúc, Bạch Tử Họa đối với Hoa Mãn Lâu có ấn tượng cực kỳ khắc sâu, hắn nhìn ra người này là một người có tiên tư cực cao, nếu có thể an tâm tu luyện thành tựu tới đâu cũng không thể đoán được. Mặc dù trên người hắn có ma khí, nhưng cũng giống như phù du trên biển, nhưng làm cho hắn bất ngờ là người này lại ở cùng một chỗ với Sát Thiên Mạch, nhìn chung quan hệ giữa hai người họ cũng không phải mới quen ngày một ngày hai.

Trên người có tên khí lại ở trong ma giáo, Bạch Tử Họa cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Hoa Mãn Láu cười cười lắc đầu một cái :” Ta cũng không phải là tiên nhân cũng không phải là người thuộc Thất Sát điện.” Một câu nói này đã tở rõ lập trường của hắn.

” Vậy ngươi muốn đem chuyện tình Xích Thuyên Thiên này xử trí thế nào.” Bạch Tử Họa mở miệng nói.

Sát Thiên Mạch cũng nhìn Hoa Mãn Lâu, nếu nói là Hoa Mãn Lâu nhìn không thấu Sát Thiên Mạch, thì Sát Thiên Mạch cũng không thấu Hoa Mãn Lâu.

Người này luôn trưng ra khuôn mặt mỉm cười như gió xuân, bất kể là với người nào hắn đều là vô cùng ôn nhu, cứ coi như là vì mình đưa ra yêu cầu hoang đường đòi dùng tiên khí của hắn như công cụ dưỡng nhan, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận, nhưng hắn cũng có nguyên tắc của chính mình, người này khiến hắn nhìn không thấu.

” Vật quy nguyên chủ.” Hoa Mãn Lâu cười đáp lại.

Lời này vừa ra, Bạch Tử Họa cùng Sát Thiên Mạch hai người cùng trầm mặt xuống, lúc này thì đây quả thực là biện pháp tốt nhất.

Hai người cùng thu hồi công lực, không ai nói lên câu nào dị nghị.

Nhưng mà Mao Sơn cơ hồn đã bị diệt môn, chỉ còn sót một ít môn hạ đang ở bên ngoài du lịch thì vẫn may mắn sống sót, bây giờ Mao Sơn chẳng khác bầy rắn mất đầu.

Bạch Tử Họa gật đầu một cái :” Mao Sơn mấy ngày nữa sẽ tổ chức đại điển chấn hưng môn phái, định ra chưởng môn Mao Sơn đời tiếp theo, hy vọng các ngươi lúc đó còn có thể tuân thủ ươc định.”

” A a… ngươi nghĩ rằng người của Thất Sát điện chúng ta cũng sẽ giống như các ngươi không giữ trữ tín sao.” Sát Thiên Mạch cười lạnh, ánh mắt chuyển về hướng mát tóc tím dài của mình, sợi tóc chỗ kia tựa hồ có một chút chẻ ngọn, Sát Thiên Mạch ánh mắt xoay chuyển, có phải hay không vừa nãy trong lúc vận công đã làm thương tổn tóc, quả nhiên đụng độ Bạch Tử Hoạ thì thể nào cũng gặp chuyện xui.

Sát Thiên Mạch không giải thích mà trợn tròn mắt nhìn Bạch Tử Họa một cái, mặc dù cái nhìn lúc này cũng vẫn long lanh thu thủy.

Bạch Tử Họa vẫn lạnh nhạt đứng nhìn, nhìn Sát Thiên Mạch như người bình thường.

Sát Thiên Mạch mặc dù có dáng dấp xinh đẹp như thiên tiên không ai sánh bằng, nhưng lòng dạ lại độc ác như bò cạp, phàm là ai đã từng đắc tội qua hắn, khinh bạc qua hắn, hoặc là đối với hắn vô lễ, đều bị hắn dùng những thủ đoạn phi nhân tính của hắn hành hạ tới sống dở chết dở. Hắn làm việc trước nay chỉ dựa theo cảm tính, không theo bất kỳ một quy tắc nào cả, đừng nói là tiên nhân, ngay cả chính yêu ma thấy hắn cũng phài kiêng kỵ ẩn núp ba phần.

Nhưng có lẽ người duy nhất không sợ hắn chắc cõ lẽ là Bqchj Tử Họa, Sát Thiên Mạch hỷ nộ vô thường, mà Bạch Tử Họa lại luôn luôn lạnh lùng. Hai người mỗi người một tánh chẳng ai giống nhau.

Vốn mang tâm tình định nhân lúc đại chiến này mà giết chết Sát Thiên Mạch đã mất hết, không biết tiên khí có hay không ngay lúc này bộc phát?

” Bạch Tử Họa, hôm nay ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi. Hoa Thất Đồng, chúng ta đi thôi.”

Mới vừa rồi còn tràn đầy sát khí quanh người Sát Thiên Mạch liền thay đổi thái độ, cho dù là ai cũng không thể nào đoán ra được nguyên nhân chỉ vì tóc hắn có chút chẻ ngọn.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười gật đầu, theo chân Sát Thiên Mạch cùng nhau bước lên phượng hoàng lửa.

” Hoa Thất Đồng, ngươi mau trở về dùng tiên khí giúp ta dưỡng lại tóc.” Sát Thiên Mạch vừa cưỡi phượng hoàng lửa, vừa đau lòng nhìn mái tóc dài màu tím của mình.

Hoa Mãn Lâu lập tức vui vẻ hẳn lên, bởi vì nguyên nhân này mà bỏ dở trận chiến, làm được chuyện như thế này cũng chỉ có mình Sát Thiên Mạch làm.

Tay Hoa Mãn Lâu ngưng tụ tiên khí, nhẹ nhàng đưa theo tử phát của Sát Thiên Mạch, mái tóc vốn dĩ có chút lộn xộn, trong nháy mắt lại trở về mềm mại.

Theo mái tóc trở nên mềm mại, tâm tình Sát Thiên Mạch rõ ràng thay đổi tốt hơn, tốt tới mức muốn quay lại đánh với Bạch Tử Họa một trận.

Sát Thiên Mạch nhếch lên khóe miệng, mái tóc dài tím biếc phất qua gò má Hoa Mãn Lâu, từ trên búi tóc rơi xuống một hạt châu sáng bóng, để cho người ta một khắc thất thần.