Hoa Thiên Cốt 2

Chương 23: Lần này từ biệt, sẽ khó gặp lại




Chỉ sợ đối với suy nghĩ của Thiên Tầm, Bạch Tử Họa chỉ giống như phụ thân của nàng. Nàng ngưỡng mộ hắn, ỷ lại hắn, tin tưởng hắn. Hắn cứu nàng, dạy nàng, quan tâm nàng, trân trọng nàng.

Ở trên người hắn, Thiên Tầm cảm nhận được sự ấm áp, an toàn, tin cậy, nhưng không rõ hắn đối với nàng là yêu hay không yêu. Thiên Tầm biết, cũng là vì vị Tiểu Cốt kia, nhưng cái cảm giác yêu đó, cho dù có là sai, cho dù không có gì là rõ ràng thì nàng cũng cam tâm tình nguyện dù có phải thịt nát xương tan!

Bạch Tử Họa nhẹ nhàng buông Thiên Tầm đang hai tay ôm chặt hắn ra, ánh mắt vẫn dịu dàng nhàn nhạt, nhìn thật không rõ có tình ý trong đó hay không.

Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy lòng mất mát, sư phụ đối với nàng không giống như trước kia.

Ngày hôm đó, Bạch Tử Họa nhận được hạc truyền thư của Ma Nghiêm, liền tức tốc trở về Trường Lưu, nghe được tin núi Bạch Sơn bị thất thủ, chưởng môn bị giết, Bạch Sơn thương vong nặng nề.

Mặc dù không có chứng cớ xác minh nhưng hắn suy đoán là do ma giới hoặc minh giới gây ra. Sát Thiên Mạch thì luôn không có hứng thú đối với việc thu thập thần khí, nên việc này khả năng do minh giới gây ra là lớn nhất.

Chuyện này vừa xảy ra, không khí ở tiên giới liền trở nên khẩn trương, sách trời ghi rằng: một trăm năm yêu thần sẽ xuống trần làm hại thiên hạ một lần, trốn thế nào cũng không thoát được kiếp số khiến cho mọi người sợ hãi, lại không muốn buông bỏ nên cuối cùng chỉ còn biết giãy dụa hi vọng phản kháng.

Bạch Tử Họa đang ở Tuyệt Tình điện cùng mọi người bàn bạc đối sách, bỗng nhiên cảm nhận được linh lực tiên chú hắn đã vẽ lên người của Thiên Tầm chậm chạp tiến đến bên ngoài kết giới của Trường Lưu, lòng hắn cảm thấy nghi hoặc liền tiến lên xem thử.

Bạch Tử Họa trong nháy mắt nhìn đến ngàn dặm ở xa, ấn kí của quỷ vương trên người nàng khiến hắn đau mắt, bên người nàng còn xuất hiện người của minh giới.

Người khôn khéo như hắn liền hiểu rõ mọi chuyện, Thiên Tầm chính là con của quỷ vương, ánh mắt nàng chính là mắt của quỷ, nhưng chỉ có 1 bên.

Trong nháy mắt hắn nhớ tới Tiểu Cốt, dù nàng không hề muốn có năng lực yêu thần trong người nhưng cuối cùng vẫn bị mọi người bức đến phải chết, mà người cuối cùng khiến nàng phải chết lại chính là hắn.

Sinh mệnh cứ luân hồi xoay vòng, không ai có thể kháng cự được, nó sẽ làm chuyện cũ lại xảy ra thêm lần nữa, khiến người ta không có khả năng chống đỡ.

Chuyện cũ giống như con sóng lớn mãnh liệt muốn đánh tan đi Bạch Tử Họa.

Hắn tự nói với bản thân mình, Thiên Tầm không phải là Tiểu Cốt, nàng đã tìm được người nhà của mình, hắn nên để nàng đi, nàng trở về nơi của nàng mới là an toàn nhất, nếu không ít nhất là phải rời xa hắn.

Nghe Thiên Tầm giống như chim nhỏ ríu rít nói cho hắn nghe một tràng chuyện trước đó, tuy rằng Bạch Tử Họa đang suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nhưng vẫn nhẫn nại nghe nàng nói hết. Cuối cùng nói với nàng rằng U Nhược không tinh thông học nghệ, nói với nàng những chuyện về thần kiếm là nàng ta nhớ lầm, bảo Thiên Tầm không cần để ý đến nữa. Hắn còn nói: “Tiểu Thiên, con đã tìm được người nhà của con, vi sư cũng không nên giữ con lại bên người nữa. Nên để cho con và gia đình đoàn tụ rồi, hãy làm một nữ nhi hiếu thảo khiến cho cha mẹ vui vẻ.”

Thiên Tầm nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên suy sụp, những lời này hoàn toàn không giống với những gì nàng tưởng tượng.

Bạch Tử Họa thấy thế lại không đành lòng, dịu dàng an ủi nàng: “Sau này nếu có cơ hội, vi sư sẽ nhìn đến con. Con ở nhà phải hiếu kính cha mẹ, kiếm pháp ta đã dạy, con cũng nên luyện tập thêm. Thiên Tầm, con đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, sau này có gặp chuyện gì thì nhất định phải kiên cường.”

Bạch Tử Họa đưa cho Thiên Tầm tam khỏa huyền thiên yên hỏa, yên hỏa này to nhất cũng chỉ bằng ngón tay, trong suốt như ngọc, trên đỉnh luồng qua một sợi dây tơ hồng sáng óng ánh.

“Đây là huyền thiên yên hỏa, ánh sáng của nó chiếu rọi từ Cửu Trọng Thiên cho đến địa phủ, chỉ cần lấy yên hỏa này ra thì người kia có thể thấy được vị trí mình đang ở, cái này có thể dùng vào lúc nguy cấp. Vi sư cho con tam khỏa, sau này nếu gặp chuyện gì không giải quyết được, hãy dùng nó để báo cho vi sư biết, vi sư sẽ lập tức đến chỗ của con.”

Thiên Tầm cầm lấy yên hỏa, trong lòng vừa mất mát vừa vui mừng, tuy không thể tiếp tục ở bên sư phụ nhưng dù sao người cũng đã quan tâm tới nàng, sợ nàng gặp nguy hiểm, cho nàng thứ quan trọng gì đó của người.

Nàng chuyển động cái đầu nhỏ nhắn, cởi ra một khối ngọc đeo trên cổ, đưa đến trước mắt Bạch Tử Họa: “Sư phụ, cha con nói cái này của mẹ con, đeo nó cho con, nên con nghĩ chắc là mẹ đã không còn nữa. Đây chắc là vật quan trọng nhất của con, cũng mong sư phụ nhận lấy, coi như Tiểu Thiên vẫn còn ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ người.”

Bạch Tử Họa nhìn thấy cả viên ngọc kia trắng noãn ôn nhuận, tỏa ra ánh sáng tiên, chắc chắn đây là vật ở tiên giới. Hắn cũng không từ chối, nhận lấy. Tâm tư trẻ con của Thiên Tầm làm thế nào hắn có thể cự tuyệt được.

Thiên Tầm chăm chú đứng nhìn thân ảnh Bạch Tử Họa biến mất ở phía chân trời rồi từng bước chậm chạp trở về, Ám Chấp cũng không thúc giục nàng, chỉ yên lặng đi theo.

Ôi, sư phụ. Hôm nay từ biệt, Thiên Tầm còn thể gặp lại người không!