Hoa Thần Yêu Cô Gái Nhỏ

Chương 9: Huyền Ảnh Minh Hạo




Nàng biết nàng nói muốn ta làm phu quân của nàng ta vui sướng biết nhường nào không? Nhưng mà ta làm sao có thể lợi dụng sự ngốc nghếch của nàng để lừa nàng về làm thê tử của ta được chứ! Nếu lương tâm của ta không cắn rứt thì phía bên ngoài kia cũng sẽ đồn đại ầm lên là Hoa Thần ta lại lợi dụng kế mĩ nam để níu chân công chúa ma giới, thử hỏi lúc đó ta phải làm sao đây?

Hoa Thần nhìn nét mặt ngây thơ của nàng, không kìm được mà nhéo nhẹ một cái:

- Sư phụ cũng rất muốn nhưng mà bây giờ thì chưa thể.

Vô Ưu nhăn mặt nhìn ngài vô tư hỏi:

- Sư phụ, tại sao bây giờ lại chưa thể? Vậy khi nào mới có thể?

Điệp Lạc Thần bất đắc dĩ mỉm cười:

- Đồ nhi ngốc, con muốn ta gả cho con đến thế sao?

- Muốn?

Điệp Lạc Thần kéo nàng lại ôm chặt vào trong lòng, hơi thở của ngài nóng hổi và thơm mùi hoa cỏ phả nhè nhẹ vào gáy khiến nàng vừa lưu luyến vừa muốn một điều gì đó hơn nữa.

- Ưu nhi con không cần thắc mắc, cũng không cần làm rõ những gì sư phụ nói, con chỉ cần biết sư phụ là người thương con nhất, yêu con nhất, cho dù sau này con có thay đổi hay bất kể ra sao đi nữa thì mong con hãy nhớ một điều, Vô Ưu con còn có sư phụ, cho dù tất cả mọi người trong thiên hạ ruồng bỏ con, con hãy nhớ, vẫn còn có sư phụ.

Vô Ưu tuy không hiểu cho lắm những lời ngài nói nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy khoé mắt cay cay và trái tim cảm thấy thực sự bình yên. Nàng đáp lời trong vô thức:

- Con nhớ rồi!

***

*Huyền Dụ cung*

- Ta bế quan đã lâu, không biết bây giờ công chúa thế nào? - một âm giọng trầm bằng cất lên giữa một khoảng không trung vô tận.

- Cáo bẩm Ma Tôn, công chúa đã nhập luân hồi an toàn.

Huyền Ảnh Minh Hạo trong y phục màu đen, mái tóc dài màu bích xoã ra, ở giữa tết một con sam nhỏ, đôi mày cong vút lảnh từng nét, có thể đem nhan sắc này mà bì được với Sát Thiên Mạch, chỉ có điều..hắn không yểu điệu bằng y!

- Vậy bây giờ công chúa đang ở đâu?

Tư Tiên Đề tròng mắt đỏ láo liên, ánh lên vài phần sợ sệt:

- Bẩm, công chúa.. công chúa.. - không nói được nên lời hắn vội quỳ rạp xuống đất - thuộc hạ vô dụng xin ma tôn trách phạt.

Huyền Ảnh Minh Hạo vẫn giữ nguyên dáng vẻ bệ vệ, hắn ung dung hỏi:

- Ổ! Ngươi đã làm sai chuyện gì?

- Thuộc hạ.. thuộc hạ đã không bảo vệ tốt cho công chúa, kết quả.. đã để người bị Hoa Thần bắt về Linh Lan Điện.

Huyền Ảnh Minh Hạo lúc bấy giờ mới rỏ căn nguyên, ánh mắt hắn nảy lên một tràng lửa xanh lập tức Tư Tiên Đề cùng toán thuộc hạ dưới trướng đã bay lơ lửng trên không trung, bị ngọn ma hoả thiêu đốt, vô cùng đau đớn.

- Một lũ ăn hại! Mà thôi, tạm tha mạng cho các ngươi, các ngươi hãy lấy công chuộc tội.

Ngọn ma hỏa dập tắt, Tư Tiên Đề cùng bọn thuộc hạ mặt mũi bị đốt cháy đen đồng quỳ xuống tạ ơn.

Huyền Ảnh Minh Hạo phất tay cho lui còn bản thân thì rời khỏi Huyền Dụ cung hướng thẳng về phía Linh Lan Điện.

- Minh Nguyệt, muội chờ ta, ta sẽ tới đó cứu muội.

Ngoài Linh Lan Điện trăm dặm được bao bọc bởi hai lớp kết giới bền chắc, nếu không có chìa khóa độc tôn e rằng muốn vào cũng là một điều khó khăn.

Huyền Ảnh Minh Hạo cưỡi lạc đà ngũ sắc (Ngũ Lan Đà) bay một vòng quanh Linh Lan Điện, hắn rất tâm đắc về con vật to ấy vì nó có sức mạnh lớn hơn những con thần thú khác, vả lại còn rất trung thành, thế nhưng nó vẫn kém đi so với Tứ Bất Tượng. Hắn tự nhủ thầm rằng nếu như có thể dùng Ngũ Lan Đà của hắn đấu với Liên Hoa Thuỷ Tích của Hoa Thần một phen hẳn sẽ là một trận kinh thiên động địa!

Bốn chân con Ngũ Lan Đà chạm đất kèm theo đó là tiếng gầm dữ dội nhưng vì bên ngoài Linh Lan Điện bọc hai kết giới nên việc ngài không hay biết cũng là chuyện thường tình.

- Tên Hoa Thần đáng ghét lại bày ra cái trò này, không biết Minh Nguyệt muội ấy sao rồi, liệu hắn ta có giết muội ấy không?

Những suy nghĩ mông lung tràn vào đầu hắn che phủ đi phần lý trí, hắn định dùng hết nội công để tạo một lỗ thủng trên kết giới nhưng đột nhiên trước mặt hắn lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

- Minh Nguyệt.. là muội, đúng là muội rồi, không khác xưa là mấy.

Vô Ưu ngẩn người nhìn mỹ nam tử có mái tóc màu xanh ngọc bích, vẻ đẹp của người này lạ quá, không giống với nét lạnh lùng tao nhã của Bạch Tử Họa, càng không giống vẻ đẹp dịu dàng thánh thoát của sư phụ, người này.. nàng cảm thấy rất thân quen! Không hiểu sao thân thể cứ chẳng nghe lời nàng nữa, nó cứ muốn bước tới, lao ra ngoài kết giới.

Nàng tiến thêm vài bước rồi vài bước nữa, không biết tự lúc nào bản thân đã ra bên ngoài kết giới, hai tay bất giác đặt lên má người trước mặt:

- Ca ca, huynh từ đâu tới?

Huyền Ảnh Minh Hạo giật mình tỉnh mộng, lấy tay mình nắm chặt cổ tay nàng, gấp gáp:

- Minh Nguyệt muội không nhớ ca ca sao? Ta là Huyền Ảnh Minh Hạo, là ma tôn của ma giới còn muội là muội muội của ta là công chúa của ma giới Huyền Ảnh Minh Nguyệt!

Vô Ưu cảm thấy vô cùng rối trí, cái gì mà công chúa, gì mà ma giới, lại vô cùng hoảng sợ:

- Huynh là ai ta không quen huynh.

Huyền Ảnh Minh Hạo sốt ruột, miệng gằn lên từ tiếng:

- Minh Nguyệt ta là ca ca muội đây, chẳng lẽ muội không nhớ gì sao? Rốt cuộc hắn đã cho muội uống thứ gì? Tại sao ngay cả bản thân là ai muội cũng không hề nhớ?

Càng thắc mắc hắn lại càng nắm nàng chặt hơn khiến nàng đau đến nghẹt thở:

- Huhu, huynh buông ta ra đi, đau lắm, huhu sư phụ người cứu con, sư phụ!

Sư phụ? Chẳng lẽ Hoa Thần đã nhận Minh Nguyệt làm đệ tử của hắn? Tốt lắm, vậy ta đưa nàng đi trước!

Huyền Ảnh Minh Hạo đánh Vô Ưu ngất đi rồi cưỡi Ngũ Lan Đà bay về Huyền Dụ cung.

''Sư phụ người cứu con, sư phụ!''

Điệp Lạc Thần đang thiền toạ bỗng nghe tiếng nàng văng vẳng bên tai, biết ngay nàng bị Huyền Ảnh Minh Hạo bắt đi, ngài tức tốc cưỡi Liên Hoa Thuỷ Tích đến Trường Lưu tìm Bạch Tử Họa để bàn đối sách.

Trên đường đi ngài nhặt được miếng kim thạch mình tặng cho Vô Ưu nằm vắt vẻo trên ngọn cây Tùng Trúc, ngài đón biết, chắc chắn nàng lại tới đây tìm mật ong nên mới bị bắt, ngài đến gần kết giới xem thì quả nhiên.. ngài thấy một lọ mật ong còn nóng nằm lăn dưới đất, Điệp Lạc Thần dùng phép thu lấy chiếc bình cho vào tay áo rồi tiếp tục đi.