Đả tự: Upin - Kiếm Giới
Hòa Thân vốn nghĩ trở về là muốn gần gũi với Vương Vũ Châu một phen, nhưng hắn vừa nghĩ đến chuyện muốn thành lập “ngân hàng tiền âm phủ”, liền không còn tâm trạng nữa. Mới đầu hắn ở trong phòng bước đi thong thả từng bước suy nghĩ, buổi tối nằm ở trên giường trằn trọc suy nghĩ, ngày hôm sau ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, vừa mở mắt lại tiếp tục suy nghĩ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng không nghĩ ra cho ra đầu ra cuối.
“Thiếu gia, ngoài cửa có người tới tìm.” Lưu Toàn chạy vào nhà nói với Hòa Thân.
“Ai?” ý nghĩ của Hòa Thân lập tức bị ngắt quãng, vẻ do dự hỏi han.
“Thiếu gia, hay là đi ra ngoài nhìn xem đi! Rất nhiều người đến, có một đội quan binh, còn có bốn năm chiếc xe to, ngoài ra còn có... còn có...” Lưu Toàn ấp úng nói.
“Còn có cái gì, cái thằng nhãi con này.” Hòa Thân hét lên với Lưu Toàn.
“Còn có một tiểu thư xinh đẹp!”
“A, tiểu thư xinh đẹp đi cùng một đội quan binh!” Hòa Thân lập tức từ trên ghế đứng lên, thật là kỳ quái, hắn cũng không hỏi kỹ nữa, vội vàng từ trong phòng đi ra.
“Hòa công tử, công tử thật là thanh nhàn!” Một thiếu nữ tuổi thanh xuân mặc y phục trắng tiến lên cười nói với Hòa Thân.
Hòa Thân ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là Liễu Doanh Doanh! Phía sau nàng còn đi theo hai tên quan quân, xem ra để hộ tống nàng, ở cửa đã sớm đứng đầy quân lính, Hòa Thân vừa thấy trang phục quan binh kia là biết tri phủ Liễu Hỷ Công phái tới.
“Không biết Liễu tiểu thư đến đây, Hòa Thân không từ xa tiếp đón!” Hòa Thân vội vàng đi xuống bậc thang nói, “Sao nàng…”
“Sao? Ta chẳng lẽ không thể tới sao?” Liễu Doanh Doanh dùng ánh mắt rạng rỡ trừng mắt nhìn Hòa Thân.
“Không... không.” Hòa Thân cười nói. “Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Hai vị quan quân kia một người tên là Hải Phi một người tên là Đồ Cách vừa thấy Liễu tiểu thư đã an toàn gặp vị Hòa công tử đại danh lừng lẫy, liền biết nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành một nửa, hai người hướng về phía Hòa Thân hạ thấp người nói: “Diện kiến Hòa công tử!” Sau đó một tả một hữu nghiêm nghị đứng dưới mái hiên, coi như bảo vệ cửa.
Hòa Thân biết đây là nhiệm vụ của bọn họ, nhưng muốn mời bọn họ vào nhà uống trà bọn họ cũng không dám, cho nên đối với hai vị quan quân này cũng không khách khí nữa, chỉ vẫy vẫy tay với bọn họ rồi một mình đưa Liễu Doanh Doanh vào trong phòng.
Liễu Doanh Doanh mới vừa bưng lên chén trà Lưu Toàn đặt lên bàn, chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Khách quý đến, Hòa công tử sao không phân phó ta một tiếng, ta sẽ pha trà làm cơm mời khách quý!” Hóa ra là Vương Vũ Châu “mặt mày hớn hở” đi vào, phía sau còn có Tiểu Viện và Lưu Toàn.
Hòa Thân vội vàng đứng dậy nói: “Vũ Châu, đây là con gái của tri phủ Liễu đại nhân Liễu Doanh Doanh tiểu thư, lần này đến... Có chuyện quan trọng cần bàn bạc!”
“Hai người bàn bạc chuyện quan trọng của hai người, ta chỉ tới chào khách quý, sau đó sẽ chuẩn bị pha trà làm cơm!” Vương Vũ Châu nói xong mắt cảnh giác nhìn Liễu Doanh Doanh.
Hòa Thân biết nếu hai nữ nhân xinh đẹp cùng đến, thì vô sự cũng sinh ra sự, huống chi giữa các nàng dường như có một số việc, liền vội vàng tiến lên nói: “Vũ Châu, nàng cũng ngồi đi, chuyện cơm nước để cho Tiểu Viện và Lưu Toàn lo!”
Vương Vũ Châu tuy rằng bình thường ngoan ngoãn phục tùng Hòa Thân giống như một con cừu non, nhưng lúc này thấy một nữ nhân dung mạo mỹ miều như thế tìm tới nhà, lại thấy trên mặt Hòa Thân tựa hồ còn lộ ra một bộ dáng thất kinh, nhất thời ghen tuông quá, trong lòng ghen tị mãnh liệt, nàng cũng không để ý tới Hòa Thân mà đoan đoan chính chính ngồi xuống ghế, lẳng lặng xem xét Hòa Thân và Liễu Doanh Doanh.
Liễu Doanh Doanh là một cô gái thông minh, nghĩ lại mình trước đây đã quên không hỏi thăm xem vị Hòa công tử này đã lập gia đình hay chưa, không ngờ lại chọc giận vị thái thái này, vì thế đứng dậy khom người vái chào Vũ Châu nói: “Doanh Doanh lần này đến lại quên đến bái kiến Hòa phu nhân trước, thật là đáng đánh đòn! Doanh Doanh diện kiến Hòa phu nhân, diện kiến tẩu tử!” Nói xong lại vái chào.
Vương Vũ Châu nghe thấy cô gái Liễu Doanh Doanh này lại xưng mình là Hòa phu nhân, nhất thời xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, lập tức xoay người sang chỗ khác, trong miệng nói: “Liễu cô nương gọi sai rồi, ta không phải là Hòa phu nhân! Ta chỉ là một nha đầu của Hòa công tử!”
“Đây là... đây là...” Hòa Thân vừa định giới thiệu bọn họ với nhau, nhưng mở miệng ra lại không biết xưng hô Vương Vũ Châu trước mặt người ngoài như thế nào, trong lòng quýnh lên nói: “Đây là muội muội của ta.”
Liễu Doanh Doanh nhất thời hiểu ra, cười khúc khích nói: “Hóa ra là tỷ tỷ, tỷ tỷ mau mời ngồi! Chúng ta là từ nha môn tri phủ Khai Phong tới, bởi vì Hòa công tử hôm qua đồng ý với cha ta tới nha môn tri phủ làm việc, cho nên hôm nay cha ta phái nhiều người tới như vậy đế đón tiếp Hòa công tử đến Khai Phong! Vốn dĩ ta không muốn tới, nhưng cha ta nói trong nhà Hoà công tử nhất định có nữ quyến, lại sợ thu xếp việc không tiện, cho nên liền phái ta đến giúp đỡ tỷ tỷ thu dọn một chút! Đi, tỷ tỷ, chúng ta vào trong phòng trò chuyện đi! Hòa công tử, đây là thư của cha ta đưa cho huynh, huynh xem xem, chúng ta cũng không vội lên đường!”
Hòa Thân vừa nghe lời này, trong lòng nói: “Sao mà Liễu Hỷ Công này thật giống với lão Lưu coi cửa nhà ta trước kia, làm việc gì cũng luôn hấp tấp! Ta ngày hôm qua vừa mới nói còn phải suy nghĩ, mà hôm nay đã phái người tới đón ta!” Hắn lại nhìn lá thư của Liễu Hỷ Công sai con gái mang tới, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền tiếp nhận lá thư trong tay Liễu Doanh Doanh.
Vương Vũ Châu vừa nghe lời nói của Liễu Doanh Doanh, đúng là càng tức giận, oan khuất trong lòng thật sự là như ngàn trọng vạn điệp: “Ngươi ngày hôm qua còn trong nhà khoa tay múa chân nói mớ cái gì "Ngân hàng", buối sáng hôm nay cũng không một chút bóng dáng phải xuất môn, hóa ra là đã sớm hẹn ước với người ta! Chuyện lớn như vậy sao một tiếng cũng không báo, ngươi coi ta... coi ta là ai chứ!” Đến phòng rồi nàng càng nghĩ càng oan khuất, càng nghĩ mình thật ngốc, nhất thời không cố nén được, thế là “Oa” một tiếng khóc lớn lên!
Liễu Doanh Doanh sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng Vương Vũ Châu, nhưng nàng vừa mới hiểu được một chuyện, Vương Vũ Châu này xem ra ở trong lòng Hòa công tử cũng là người tương đối quan trọng, dù thế nào mình cũng là người vừa mới đến, tuyệt đối không nên đắc tội “tỷ tỷ” này, vì thế nàng ở bên cạnh trăm phương nghìn kế khuyên nhủ.
Vương Vũ Châu vốn là cô gái tâm thanh như nước, với Hòa Thân vẫn rất tin tưởng từ đầu đến cuối, vừa rồi nhất thời cảm thấy oan ức, lại nghe Hòa Thân gọi nàng là “muội muội” lúc này mới khóc òa lên. Bây giờ nàng bình tĩnh lại nghĩ đến lời nói từng thề non hẹn biến của mình và Hòa Thân, ôm nhau lưu luyến không rời, lại càng không nên không hỏi rõ trắng đen lại để cho người đàn ông của mình mất mặt trước mặt người phụ nữ khác, lúc này lại thêm lời nói săn sóc ấm áp của Liễu Doanh Doanh, cho nên không qua một tuần trà liền chuyển từ buồn sang vui.
Lúc này Hòa Thân lại đang ở thư phòng xem đi xem lại bức thư của Liễu Hỷ Công.
Vốn dĩ hôm qua ngay tại lúc Hòa Thân rời khỏi tri phủ nha môn, Liễu Hỷ Công liền nhận được công báo của triều đình. Trên công báo nói về chuyện hình bộ thượng thư Lưu Dung đã chính thức vào quân cơ, được Càn Long hoàng đế đặc biệt thăng chức là đại thần quân cơ trẻ tuổi nhất của Đại Thanh, sau ba ngày phụng chỉ đi các nơi quan sát động tĩnh. Liễu Hỷ Công ở trong thư phân tích nói, Lưu Dung lần này ra khỏi kinh bề ngoài là tuần tra dân tình các nơi, nhưng trên thực tế rất có khả năng phụng mật chỉ của Càn Long đến các nơi thanh tra thiếu hụt.
Liễu Hỷ Công nói hắn tuy rằng có một chút thân thích với Lưu Dung, nhưng là khó bảo toàn Lưu Dung không khai đao đi phạt nóc nhà của mình! Nghe đồn Lưu Dung là một tay có tài phá án, kinh đô sớm đã có người ngụ ý, nói Lưu Dung vừa mới được thánh quyền của Càn Long, lần này lấy thân phận khâm sai thanh tra các nơi, ít nhất cũng phải gỡ vài cái nóc của đại quan biên giới mới có thể đền đáp hoàng ân. Bây giờ còn không thể xác định trạm thứ nhất của Lưu Dung ở đâu, nhưng dựa theo lệ thường có thể là dọc theo kênh đào phía nam xuống, tới Sơn Đông trước sau đó mới đến Hà Nam! Cho nên Hòa công tử sau khi nhận được thư cần phải đến Khai Phong tương trợ!
Cuối cùng Liễu Hỷ Công còn nói bao lời tạ ơn mới thu bút.
Hòa Thân do dự hồi lâu mới quyết định đi, hắn vốn không muốn va vào cái đinh rắn này, nhưng nghĩ mình nhất định phải làm sự nghiệp lớn, nếu không đấu một trận với “ Tiểu bao công” được Càn Long gọi là lời hại nhất (phụ thân của Lưu Dung là Lưu Thống Huân được xưng là "Bao long đồ" của triều Đại Thanh), về sau còn có thể làm việc gì lớn!
Danh thần của Càn Long như mây, văn có Lưu Dung, Vương Kiệt, Kỉ Hiểu Lam, võ có A Quế, Triệu Huệ, Phúc Khang An, nếu muốn ở Càn Long thịnh thế làm một chút đại sự, không đấu một trận với những người này có được không?
“ Lưu Dung chính là người đầu tiên ta phải đấu!” Hòa Thân thầm nghĩ.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----