Đả tự: Upin - Kiếm Giới
Mặt trời xuống núi, hoàng hôn vàng nhạt từ từ biến mất cuối chân trời, đám đông chen chúc cả ngày bắt đầu tản ra về nhà, ai may mằn mua được giấy tiền vàng bạc của Hòa Thân mừng rỡ quay về đốt “tiền” xuống cho người thân, ai không mua được thì ấm ức thề với lòng nhất định ngày mai sẽ đến sớm hơn, những gánh hàng rong ăn theo cũng hài lòng thu dọn tản đi khắp nơi.
Hòa Thân sau khi dọn hàng đi thẳng vào Thôi Tiên tửu lầu, gọi một bàn thức ăn thịnh soạn ăn uống no say, bữa cơm này đặc biệt ngon miệng. Toàn bộ số “tiền” mang đến bày bán trị giá một vạn vạn lượng bạc đã được mua sạch, những ai xếp hàng chờ đợi đến tận hoàng hôn vẫn không mua được thì hẹn với họ nói ngày mai phải đến sớm, nhớ mang theo nhiều hàng hơn, khung cảnh lúc đó giống hệt cảnh chen chúc chầu chực mua vé tàu về quê ăn tết thời hiện đại.
Ăn uống no say xong, Hòa Thân triệu tập luôn đại hội cổ đông ngay trên bàn tiệc, mọi người nhất trí thông qua đề xuất của Hòa Thân “Từ nay phải mở rộng thêm quy mô sản xuất, phát triển theo hướng công nghiệp hóa, hiện đại hóa”, thật ra vấn đề này cũng không cần thiết phải đặt lên bàn hội nghị biểu quyết, giờ đây Vũ Châu, Lưu Toàn, Tiểu Viên ba người đã xem Hòa Thân là đầu tàu vững chắc của họ rồi, chỉ cần Hòa Thân nói ra ý tưởng, ba người còn lại đều cam tâm tình nguyện làm theo kế hoạch do hắn đưa ra.
Hòa Thân bày vẽ tổ chức đại hội biểu quyết chằng qua muốn thông qua cách này giúp Lưu Toàn và Tiểu Viên - người tự xem mình là “hạ nhân” tìm chút cảm giác tự làm chủ, ngoài ra Hòa Thân cũng muốn nếm trải cảm giác được chúng dân ủng hộ yêu mến. Nhìn ánh mắt sùng bái của hai tiểu mỹ nhân và tên nô tài trung thành Lưu Toàn, Hòa Thân lâng lâng phấn khích, hắn bắt đầu nói từ nhà xưởng, sau đó huyên thuyên hết thảy các từ ngữ hiện đại: xưởng trưởng, giám đốc, doanh nghiệp, cổ đông, hội đồng quản trị, chủ tịch tập đoàn... Đến khi phố xá lên đèn bài diễn thuyết dài ngoằng của Hòa Thân mới kết thúc, uống một ngụm trà thấm giọng, hắn lại phân công nhiệm vụ cho từng người.
“Lưu Toàn, ngày mai ngươi phụ trách tuyển mộ vài công nhân, tiền công của họ do ngươi quyết định, phải tìm ai đó tay chân lanh lẹ, đầu óc thông minh để về đây dạy qua là biết làm ngay. Tiểu Viên và ta phụ trách kiểm hàng giao cho khách hàng đến nhà nhận, Vũ Châu phụ trách ghi chép sổ sách, thu tiền, tuyệt đối không được làm loạn sổ sách!”
Đang lúc Hòa Thân sắp xếp công việc, cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, một người hốt hoảng lao vào, thở hổn hển nói: “Hòa công tử, cuối cùng đã tìm được ngài rồi! Tôi đợi trước của nhà công tử cả ngày nay mà không đợi được ngài...”
Mọi người nhìn kỹ hơn, thì ra là tùy tùng Triệu Ngũ Lục đi theo Triệu Nhân Nghĩa, chỉ thấy hắn lấm tấm mồ hôi, thở dốc từng cơn, Triệu Ngũ Lục khom lưng hành lễ với Hòa Thân xong, nói gấp gáp: “Hòa công tử, lão gia gặp chuyện rồi, giờ lão gia tự nhốt mình trong nha môn, ngài mau đến đó xem thử!”
Hòa Thân vừa nghe Triệu Nhân Nghĩa xảy ra chuyện, nôn nóng đứng phắt dậy, hỏi dồn: “Nói mau! Rốt cuộc Nhân Nghĩa huynh xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tiểu nhân cũng không rõ lắm, hình như là Liễu đại nhân ở phủ Khai Phong phái người đến đòi tiền và lương thảo, lão gia không giao nộp được nên không biết phải làm thế nào.” Triệu Ngũ Lục trả lời nhanh.
“Đòi tiền lương? Chẳng phải chưa đến mùa thu hoạch sao, tại sao giờ này đã đến đòi rồi?” Hòa Thân nghĩ dù có hỏi thêm thì Triệu Ngũ Lục cũng không thể giúp mình làm rõ chuyện, tốt hơn hết là về huyện nha xem thử, dù gì mấy ngày nay chỉ lo kinh doanh làm giàu, quên mất đặt chân vào huyện nha.
“Đi nào! Chúng ta về huyện nha trước!” Hòa Thân định bước ra ngoài, chợt nghĩ đến trường hợp mình đi khỏi sẽ không quay về ngay được, bèn quay đầu lại căn dặn Lưu Toàn: “Mọi người về nhà trước đi! Nhớ kỹ những lời ta vừa nói, nếu có chỗ nào không hiếu thì về nhà ngồi lại thảo luận học tập.” Dứt lời, Hòa Thân hối hả cùng Triệu Ngũ Lục đi xuống lầu.
Đợi khi Hòa Thân về đến huyện nha gặp Triệu Nhân Nghĩa hỏi rõ đầu đuôi mới biết thì ra ở vùng Đồng Quan – Thiểm Tây có mười mấy huyện mưa liên miên không ngớt, Hoàng Hà vỡ đê, mấy mươi vạn dân đen nhà tan cửa nát đang đợi triều đình mờ kho cứu đói. Vì Hà Nam và Sơn Đông năm ngoái báo lên triều đình được vụ mùa bội thu, nay triều đình bắt hai tỉnh này điều lương thảo đến Thiểm Tây cứu đói, huyện Huỳnh Dương cũng bị vạ lây, một huyện nhỏ chỉ với dân số mười mấy vạn thế mà bị giao nhiệm vụ triệu tập 3 vạn lượng bạc và 5 vạn đấu lương thực.
Tuẫn phủ Hà Nam Tô Kỷ phát đi mệnh lệnh: Phủ nào không hoàn thành nhiệm vụ sẽ tháo mũ ô sa của tri phủ đó.
Tri phủ Liễu Hỷ Công phủ Khai Phong chèn ép cấp dưới: Huyện nào không giao nộp đủ tiền lương sẽ trị tội huyện lệnh đó.
Mệnh lệnh từ trên giáng xuống, Triệu Nhân Nghĩa chả biết đối phó thế nào, ông vét sạch ngân sách và kho lương toàn huyện mới gom được một nửa con số cần giao nộp, số còn lại chỉ có cách đến nhà bá tánh cướp đoạt mà thôi, thật ra tỉnh Hà Nam năm ngoái vốn thất thu trầm trọng, lão bá tánh nộp thuế xong đã bữa no bữa đói rồi, nhưng tuần phủ Hà Nam vì muốn lập công với triều đình nên báo lên trên toàn tỉnh vào vụ mùa bội thu, triều đình nhờ đó mới có cớ bắt địa phương điều động tiền lương cứu đói.
Triệu Nhân Nghĩa làm quan vốn muốn cai quản tốt một huyện nhỏ, làm ít chuyện tốt cho bá tánh, nhưng giờ đây đặc sứ do tri phủ phái đến ngồi ngay trong huyện nha giám sát, chờ đợi ông hạ lệnh vơ vét của cải bá tánh, thử hỏi Triệu Nhân Nghĩa làm sao không lo sốt vó lên kia chứ?
Hòa Thân nghe xong Triệu Nhân Nghĩa trình bày cũng không biết đối đáp, hắn biết nếu triều đình bảo hộ bộ trực tiếp bỏ tiền bỏ lương ra cứu đói, vậy sau khi bị các cấp quan lại xà xẻo, đến sau cùng có lẽ bá tánh vùng thiên tai còn được uống bát canh nóng, nếu từ địa phương khác điều động tiền lương đi cứu tế, vậy chắc chắn sẽ xuất hiện thêm một vùng đất tai ương nữa.
Hòa Thân tuy căm phẫn trong lòng nhưng hắn biết đây là căn bệnh cổ hủ của triều đình bao năm qua, có nhiều vương tôn đại thần tài cán có lòng thay đổi cuối cùng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, Hòa Thân không thể hóa phép biến ra ngân lượng hoặc lương thực, bởi vậy hắn không thể đưa ra ý kiến gì giúp Triệu Nhân Nghĩa.
Nhìn bộ dạng âu sầu của Triệu Nhân Nghĩa, Hòa Thân đành làm tròn nghĩa vụ của một sư gia, nói ra vài lời ngay cả bản thân cũng biết là vô bổ: “Nhân Nghĩa huynh sao không nói rõ tình hình thực tế của huyện Huỳnh Dương chúng ta với người của tri phủ đại nhân, cầu xin tri phủ đại nhân nương tay cho phép chúng ta nộp ít hơn.”
“Hòa Thân huynh, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, chỉ thiếu quỳ xuống dập đầu van xin nữa thôi, nhưng ta thấy vẻ mặt của tên đặc sứ kia là biết dù ta có quỳ cũng hoài công vô ích.” Triệu Nhân Nghĩa thở dài một tiếng, ngao ngán nói.
Đây rõ ràng là hành vi ép bá tánh vào con đường chết, giờ cách vụ thu hoạch mùa thu còn hơn một tháng, rất nhiều bá tánh đã cạn kiệt lương thực, đám phú hộ lại không chịu mở kho lương dự trữ cho mượn, Hòa Thân nghe nói ở Lạc Dương, Hứa Xương đã xảy ra có người chết đói, nay còn muốn vơ vét những hạt gạo cuối cùng của bá tánh, vương triều như thế làm sao không diệt vong kia chứ?
Hòa Thân nổi giận đùng đùng, hùng hổ xông vào phòng của tên đặc sứ nha môn tri phủ, tên đặc sứ hống hách đang ngồi thong dong thưởng thức trà ngon, Hòa Thân vừa nhìn thấy bộ dạng đáng ghét của tên này, nếu đổi lại lúc bình thường, dù nói chuyện với gã một câu đã đủ phát ói, nhưng giờ có chuyện cần cầu xin nên đành cung kính lại gẫn hành lễ, sau đó mói nhẹ giọng trình bày tình cảnh khốn khó của bá tánh huyện Huỳnh Dương:
“Đặc sứ đại nhân, bá tánh Huỳnh Dương quả thật đã lâm vào cảnh sức cùng lực kiệt rồi, tại hạ thị sát bên ngoài, biết rõ rất nhiều gia đình đã cả tháng qua không ăn hạt gạo nào, chỉ đào khoai sống qua ngày thôi. Có một lần tại hạ đến một thôn trấn nhìn tựa trù phú thị sát, buổi trưa khát nước vào một gia đình xin chén nước uống, nào ngờ một bà lão tưởng tại hại đến ăn xin, bèn khóc lóc nói: ‘Ông lão nhà tôi mất sớm, ba thằng con trai đều đi lính, lương thực của tôi ăn sạch rồi, lúc đói đành bò ra đất bắt kiến ăn, nếu không phải vừa rồi mới bắt được con chuột bỏ bụng, e rằng ngay cả sức ra mở cửa cũng không có.” Còn nữa, có gia đình kia cả nhà hết thảy 7 người, bữa ăn trưa chia nhau một chiếc bánh, ngài xem họ tội nghiệp cỡ nào! Nếu bắt họ nộp thêm tiền lương, không chừng sẽ gây ra bạo loạn, vậy thì không dễ xử lý đâu ạ!”
Hòa Thân nghĩ rằng mình trình bày thấu tình đạt lý, cảm động lòng người như thế ít ra cũng đạt được chút hiệu quả, nào ngờ tên đặc sứ ngồi trên ghế đã sớm ngáp ngắn ngáp dài, Hòa Thân vừa nói dứt câu, tên đặc sứ lập tức trừng mắt quát mắng: “Tiểu tử nhà ngươi đang giảng đạo với bổn đại nhân đó hả? Bạo loạn? Ta thách điêu dân nào dám tạo phản, giờ đại quân của A Quế nguyên soái vừa tiêu diệt phản quân Chuẩn Hác Nhĩ, sĩ khí đang lên, nếu xảy ra bạo loạn thật thì để đại quân của Quế nguyên soái đến huyện Huỳnh Dương dẹp loạn là được rồi. Ngươi đừng nhiều lời ở đây, mau bảo cẩu quan huyện lệnh của ngươi xuống dưới trưng triệu lương thực đi! Nếu dám chống lại mệnh lệnh tri phủ đại nhân, ta lập tức tước mũ ô sa giải về Khai Phong trị tội!”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----