Hòa Thân Tân Truyện

Chương 188: Càn Long quy tiên




Khi Hòa Thân đến trước cổng Ngọ môn, Nhất Thanh đã y lời dặn đến thông báo với Nhạc Sâm Đặc và Hòa Lâm, nay đang đứng đợi hắn, đám thị vệ đại nội chỉ phụng lệnh hộ tống Hòa Thân vào cung, thấy hắn định mang theo hai thuộc hạ, một tên thị vệ trưởng định ngăn cản, nhưng nghĩ tới lời dặn của Gia thân vương trước lúc xuất phát nên đành cho qua, thế là Hòa Thân, Lương Kiện, Nhất Thanh cùng đám thị vệ đại nội cùng vào đến Dưỡng Tâm điện.

Đến Dưỡng Tâm điện Hòa Thân mới biết mình đến trễ rồi, phàm là quan viên tam phẩm trở lên ở kinh thành nay đã tề tụ tại Càn Thanh cung, mọi người đều quỳ dưới nền đất lát vàng đợi chỉ, chỉ có mấy vị a ca và thân vương, quân cơ đại thần quyền cao chức trọng được vào trong hầu cận bên Càn Long hoàng đế.

Hòa Thân phụng chỉ đến gặp Càn Long nên được vào thẳng Càn Thanh cung không cần tấu trình, lúc này khí tức Càn Long đã rất yếu, toàn thân chẳng còn tí sức lực, chỉ là đôi mắt sáng vẫn mở thao láo quan sát mọi người.

“Hoàng a mã, người nhất định phải bảo trọng long thể!” Ngung Diễm khóc lóc ra vẻ tiếc thương.

Càn Long thều thào yếu ớt: “Những lời của trẫm vừa rồi… con đã nhớ kỹ chưa?”

“Nhi thần khắc cốt ghi tâm, xin hoàng a mã yên tâm!”

Hòa Thân thót tim một cái, nghĩ thầm: Chẳng lẽ vừa rồi Càn Long lén căn dặn Ngung Diễm, vậy lão ta truyền mình vào cung để làm gì?

Càn Long lại thổn thức: “Còn nữa… còn nữa…”

Ngung Diễm cũng biết Càn Long sắp trụ không được rồi, nếu tiếp tục đóng vai hiếu tử khuyên phụ hoàng nghỉ ngơi thì sẽ không còn cơ hội nữa, bèn nghẹn ngào nói: “Nhi thần xin lắng nghe giáo huấn của hoàng a mã!”

Càn Long nhắm mắt định thần một lúc, sau đó lấy hết sức lực nói: “Bạch Liên giáo ở phương nam là đại họa đe dọa Đại Thanh ta, sau khi con lên ngôi phải dốc sức tiêu diệt chúng, không được dung túng để lại mầm mống tai họa.” Nói xong, Càn Long trợn mắt lên, đầu ngoặc sang một bên.

Khắp đại điện lập tức nhốn nháo, Ngung Diễm hét lớn: “Thái y đâu!”

Tận mắt chứng kiến Càn Long hoàng đế quy tiên, Hòa Thân vô cùng kích động, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, liên tục tự cảnh tỉnh: Hòa Thân ơi, thời khắc hoàn thành đại sự của ngươi đã đến rồi.

Hòa Thân thấy thời cơ chín mùi, dáo dác nhìn xung quanh, thấy mọi người tập trung hết vào Càn Long, bèn lén lui ra ngoài Dưỡng Tâm điện, gọi Nhất Thanh và Lương Kiện trốn trong một góc ra, dặn dò vài câu xong mới quay vào.

Càn Long nằm đơ ra trên giường, Ngung Diễm khóc lóc thảm thiết, Hòa Thân cũng làm bộ thương cảm, dùng đuôi mắt quan sát Ngung Diễm sắp trở thành Gia Khánh hoàng đế, phát hiện trên mặt y không giấu nổi vẻ phấn khích và kích động.

Hòa Thân rủa thầm: Tiểu tử nhà ngươi cuối cùng đã mong được đến lúc cha chết rồi.

Mấy tên thái y sợ hãi vây lấy Càn Long bắt mạch, Hòa Thân hồi hộp nín thở chờ đợi, chỉ cần thái y tuyên bố: “Thái thượng hoàng giá băng!” là hắn sẽ lập tức hành động.

Đúng lúc này, mấy vị vương gia, công chúa, a ca, phi tần trong cung lại ùa vào chật kín đại điện. Hòa Thân đột nhiên phát hiện ra một người quen thuộc trong đám đông, nhìn kỹ hơn giật mình thất kinh, thì ra là Thành thân vương Ngung Tinh bị Càn Long hạ chỉ giam cầm vĩnh viễn trong Tông Nhân phủ, Hòa Thân nghĩ thầm: Tại sao tên tiểu tử này lại ra ngoài rồi? Chẳng lẽ Càn Long trước khi chết thả hắn ra, hay là Ngung Diễm tự tung tự tác?

Hòa Thân vừa định chào hỏi một tiếng, chợt ý thức được giờ không có thời gian làm chuyện không đâu, phải hành động ngay thôi, một khi thái y tuyên bố Càn Long quy tiên, tất cả vương gia, a ca, đại thần ở đây đều sẽ quỳ xuống chờ chiếu thư truyền ngôi đằng sau tấm bảng Quang Minh Chánh Đại treo trên Càn Thanh cung, đến lúc ấy Gia Khánh sẽ đề cao cảnh giác, không chừng sẽ hạ lệnh bắt giữa mình trước.

Hòa Thân nhìn ra bên ngoài, thấy cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc và em trai Hòa Thân đã đến trước Dưỡng Tâm điện, bèn nháy mắt ra hiệu với họ, Hòa Lâm và Nhạc Sâm Đặc hiểu ý chia nhau ra hành động, Hòa Lâm dẫn quân bao vây Dưỡng Tâm điện, còn Nhạc Sâm Đặc dẫn theo thuộc hạ mặc y phục thị vệ chen chúc ngoài cửa đợi lệnh Hòa Thân.

Hòa Thân chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, vừa định mắng chửi bọn thái y, đột nhiên có tiếng nói yếu ớt cất lên làm hắn giật nảy mình: “… Hòa Thân… Hòa Thân đã đến chưa…”

Những ai có mặt trong đại điện đều nghe ra vẻ uy nghiêm trong câu nói đứt quãng, chính là Càn Long đang gọi Hòa Thân, thế là mọi người đều ngưng bặt tiếng khóc, đổ dồn hết mọi ánh mắt về phía Hòa Thân, không ai hiểu tại sao câu cuối cùng của Càn Long hoàng đế trên thế gian lại dành cho Hòa Thân.

Hòa Thân lo sốt vó, run rẩy nghĩ tới trường hợp xấu nhất: “Thôi rồi, chẳng lẽ Càn Long giả chết để dụ mình vào bẫy, nay sẽ trị tội mình ngay để trừ hậu họa giúp Ngung Diễm, nếu đúng thế thật thì cái mạng ta khó giữ!”

Giờ muốn hủy bỏ kế hoạch đã không còn kịp, lúc này Hòa Lâm đã dẫn người bao vây Dưỡng Tâm điện, cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc cũng dẫn người chờ ngay bên ngoài, chỉ đợi lệnh lăm lăm xông vào, còn Tạ PhI Kiếm và Thôi Minh chắc đã dẫn 500 tay súng tinh nhuệ tấn công vào Tử Cấm thành rồi, theo mệnh lệnh vừa rồi của Hòa Thân, Nhất Thanh đã trên đường đến đại doanh Phong Đài, chẳng bao lâu nữa binh mã các nơi sau khi nhận được thông báo từ Đỗ Tử Kiệt sẽ tập hợp 20 vạn người bao vây cả thành Bắc Kinh.

Phải làm thế nào đây? Lần này Càn Long không chết thì Hòa Thân ta xem như toi đời.

Càn Long cai trị Đại Thanh mấy mươi năm, các cấp quan quân trong ngoài kinh thành đều nô tài trung thành với lão, khi Hòa Thân bàn với các tướng lĩnh sách lược chống lại Gia Khánh, số tướng lĩnh trên đều đặt ra điều kiện duy nhất là phải đợi Càn Long quy tiên, bằng không sẽ không dấy binh hành động.

Tên Nhạc Sâm Đặc chính là một minh chứng rõ ràng nhất, hắn vừa xông vào Dưỡng Tâm điện, chợt nghe tiếng Càn Long, thế là sợ đến són cả ra quần, bò lê bò lết ra ngoài trốn vào một góc quỳ xuống đợi chỉ.

Ngung Diểm nhận ra có gì bất thường, tại sao cửu môn đề đốc lại dẫn người chạy vào Dưỡng Tâm điện? Vừa định ra ngoài xem thử, nghe Càn Long gọi Hòa Thân đành nán lại nghe phụ hoàng nói gì, nhưng vẫn lén nháy mắt ra hiệu với thái giám thân cận Đức Lâm.

Hòa Thân cố giữ bình tĩnh, quỳ xuống khóc lóc thảm thương nói: “Hoàng thượng, người sao rồi? Người đừng đùa với thần nữa!”

Lần này Hòa Thân khóc thật chứ không hề giả tạo, nhưng hắn không khóc vì Càn Long mà khóc cho số phận của mình.

Hòa Thân còn tưởng Càn Long sẽ hạ chỉ lập tức bắt giữ hắn, nhưng điều bất ngờ là Càn Long lắp bắp nói một câu: “Hòa Thân… Tang sự của trẫm sẽ giao cho khanh phụ trách…”

Nói xong câu cuối cùng, Càn Long nhắm mắt tắt thở, đám thái y lại nhốn nhao nhảy vào bắt mạch, sau đó khóc lớn tuyên bố: “Thái thượng hoàng long ngự quy tiên rồi!”

Hòa Thân vui mừng khôn siết, cảm tạ trời phật, Càn Long chết thật đúng lúc!

Khắp Dưỡng Tâm điện lại vang lên tiếng khóc, lần này thì cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc không còn e sợ gì nữa, bò dậy dẫn thuộc hạ xông thẳng vào Dưỡng Tâm điện.

Theo thông lệ, hoàng đế vừa mất, các trọng thần sẽ lập tức đến lấy di chiếu đặt sau tấm bảng Quang Minh Chánh Đại xuống tuyên đọc, sắc lập vua mới xong mới phụng chỉ thu xếp tang sự của tiên đế, đồng thời bố cáo thiên hạ.

Chỉ thấy Văn Uyên các đại học sĩ, quân cơ đại thần Vương Kiệt và Lễ bộ thượng thư Tào Thích Bảo, còn có tổng quản thái giám Cao Vân Tùng, thái giám thân cận bên cạnh Ngung Diễm Đức Lâm đứng ngoài cửa Dưỡng Tâm điện hô lớn: “Đại hành hoàng đế di chiếu!”

Goncopius

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----