Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Hòa Thân làm chính là đem bức mật chỉ giả đặt vào trong hộp niêm phong lại như cũ, sau đó đặt về trên người Phúc Khang An. Đến chiều tối Phúc Khang An mới hồi tỉnh, tất nhiên hắn không mất trí nhớ, câu đầu tiên khi tỉnh dậy là mỉm cười cảm kích với Hòa Thân, nói: “Hòa lão đệ, đa tạ ơn cứu mạng!”
Hòa Thân dặn dò gia nhân dâng nước cho Phúc Khang An, mỉm cười nói: “An huynh, huynh nói vậy chẳng phải xem đệ là người ngoài rồi sao? Giờ huynh đừng suy nghĩ gì cả, cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt, khi nào khỏe đệ sẽ gọi thêm Dung ca, 3 chúng ta sẽ uống một bữa no say tại Thúy Minh lầu.” Ngoài miệng nói thế, Hòa Thân nghĩ thầm trong bụng: Lúc này ngươi chưa biết nhiệm vụ đến Phong Đài nhậm chức là để lấy mạng Hòa Thân này vào thời khắc quyết định, không biết sau khi ngươi xem được bức mật chỉ thật của Càn Long sẽ nghĩ gì nhỉ?
Phúc Khang An uống vài hớp nước, sắc mặt hồng hào hơn, cất tiếng: “Hòa lão đệ, ta… ta không thể dưỡng bệnh ở đây được, đại ca xin đệ… đệ mau đưa ta đến doanh trại Phong Đài đi!”
Hòa Thân bất ngờ trước thái độ kiên quyết của Phúc Khang An, vẫn quan tâm giải thích: “Không được! Hiện nay huynh phải chuyên tâm tịnh dưỡng chứ!”
“Hòa lão đệ, hoàng thượng đối với ta ân trọng như núi, phụ thân quá cố của ta trước lúc lâm chung căn dặn phải suốt đời tận trung với đương kim hoàng thượng. Nay hoàng thượng sai ta đến Phong Đài nhậm chức, ta lại nằm ở đây… thế chẳng phải kháng chỉ hay sao?” Phúc Khang An cố sức thều thào.
Hòa Thân biết Phúc Khang An canh cánh trong lòng chiếc hộp chứa mật chỉ, nhưng hắn cũng biết Phúc Khang An vẫn chưa mở ra xem nên không nghi ngờ tình nghĩa huynh đệ của hắn, bèn thành khẩn đề nghị: “Hay là thế này, đệ lập tức vào cung xin ý chỉ hoàng thượng, tấu trình rõ huynh bị loạn đảng Bạch Liên giáo phục kích giữa đường, nay thân mang trọng thương, đặng hoàng thượng hạ chỉ cho phép huynh về nhà tịnh dưỡng! Đệ nghĩ hoàng thượng sẽ chấp thuận thôi.”
“Đừng… đừng! Hòa lão đệ, Phúc Khang An này ngoài phụ mẫu tổ tông và đương kim hoàng thượng ra chưa từng khom lưng xin xỏ ai, hôm nay xem như ta cầu xin đệ vậy, đệ mau đưa ta về doanh trại Phong Đài đi!” Phúc Khang An không thể động đậy, chỉ dùng ánh mắt cầu khẩn để van xin.
Cuối cùng Hòa Thân đành chiều ý Phúc Khang An, sau khi dặn dò vài câu bèn ra ngoài chuẩn bị một đội thân binh tinh nhuệ, tìm một chiếc xe ngựa thoải mái đưa Phúc Khang An đến Phong Đài.
Làm xong mọi chuyện, Hòa Thân thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều cùng Hòa Lâm nói chuyện phiếm với mẫu thân Diệp Hác Nã La Thị, tối nay Hòa Lâm còn phải về nha môn thống lĩnh bộ binh liên lạc với Nhạc Sâm Đặc, dùng cơm tối xong Hòa Thân nôn nao về phòng tìm Nhất Thanh rồi.
Sáng sớm thức dậy, Hòa Thân vẫn còn quấn quýt với Nhất Thanh trong mền, đột nhiên nghe tiếng bước chân rầm rập ngoài cửa, chưa kịp cất tiếng hỏi xảy ra chuyện gì, Đỗ Tử Kiệt đã gõ cửa hối hả.
Hòa Thân biết đã xảy ra đại sự, vội lật người xuống giường, chả kịp đợi Nhất Thanh hầu hạ mặc áo, khoác vội áo bào lớn liền ra mở cửa, Đỗ Tử Kiệt vào trong không mất thời gian thỉnh an, thở hồng hộc nói: “Đại nhân, trong cung vừa có tin báo về, Càn Long bệnh nặng, triệu kiến tất cả a ca và quan viên tam phẩm trở lên ở kinh thành tại Dưỡng Tâm điện, xem ra lão hoàng đế sắp quy tiên rồi!”
Hòa Thân lập tức ra khỏi cơn hưng phấn của cuộc hoan lạc đêm qua, vừa định hỏi rõ chi tiết tình hình, chợt tiếng vó ngựa vang lên ngoài cổng. Hòa Thân định trở vào phòng mặc y phục, chỉ thấy Lương Kiện hối hả chạy vào thông báo: “Hòa đại nhân, mấy tên thị vệ đại nội đã đến đây, họ bảo phụng thánh chỉ hộ tống Hòa đại nhân lập tức vào cung kiến giá!”
Lúc này Hòa Thân không được để lộ chút sơ hở, thoáng nghĩ ngợi giây lát, ra lệnh với Lương Kiện: “Ngươi nghĩ cách trì hoãn chúng một lúc, Đỗ Tử Kiệt, ngươi gọi bọn Tạ Phi Kiếm vào đây, chúng ta lập tức thương nghị đại sự.”
Lương Kiện và Đỗ Tử Kiệt biết đã vào thời khắc quyết định rồi, cả hai mang sắc mặt nghiêm nghị lui ra ngoài chuẩn bị. Nhất Thanh giúp Hòa Thân mặc y phục chỉnh tề xong, mấy tên thân tín đều tập hợp đầy đủ, hôm nay có thêm vài thủ lĩnh đội hỏa thương, chỉ có Hòa Lâm đêm qua đến nha môn thống lĩnh bộ binh nên vắng mặt, nhưng Hòa Thân đã căn dặn kỹ bảo em trai lúc nào cũng đề cao cảnh giác, chỉ cần nhận được mệnh lệnh sẽ lập tức hành động cùng Nhạc Sâm Đặc.
Hòa Thân nhìn một lượt các thuộc hạ, nghiêm giọng nói: “Các vị, tình hình hiện nay chắc các vị đã biết rồi, nay Càn Long bệnh nặng, ta tin lão đã sắp tắt thở, chắc không qua khỏi đêm nay đâu, mọi việc giờ sẽ hành động theo kế hoạch định sẵn!”
“Hòa đại nhân xin hãy ban lệnh!” Mọi người đồng thanh hô lớn.
Hòa Thân trịnh trọng nói: “Các huynh đệ, các vị từng đồng cam cộng khổ với ta, nay đang vào thời khắc sinh tử tồn vong, hy vọng các vị đồng tâm hiệp lực giúp ta vượt qua ải này!”
Chỉ vài câu ngắn gọn đã khơi gợi kí ức của chúng thuộc hạ, mọi người đều nhận ra Hòa Thân chính là người họ sẽ theo hầu suốt đời. Không mất thêm thời gian, Hòa Thân dõng dạc hạ lệnh: “Đỗ Tử Kiệt, ngươi lập tức ra thành đến đại doanh Phong Đài, Tây Sơn, Mật Vân trú quân và đại doanh Mã Lăng, bảo bọn Đa Luân bắt đầu tập hợp quân đội, sẵn sàng đợi lệnh ta! Ngoài ra nói với họ Nhất Thanh phụ trách truyền đạt mệnh lệnh của ta, khi cần thiết họ cứ làm theo lời Nhất Thanh là được.”
“Tuân lệnh!” Đỗ Tử Kiệt quay lưng ra ngoài.
“Thôi Minh, Tạ Phi Kiếm, hai ngươi lập tức triệu tập 500 tay súng mai phục ở Hồng La Tự của chúng ta, bảo họ trang bị đủ hỏa dược, sau đó dẫn đến mai phục ngoài Huyền Vũ môn, đợi cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc và Hòa Lâm mở cổng thành, các ngươi lập tức xông vào Tử Cấm thành, đến lúc đó người của nha môn thống lĩnh bộ binh khống chế nội thành, các ngươi xông thẳng vào hoàng cung, Thôi Minh dẫn 300 người toàn lực đối phó với thị vệ đại nội, Tạ Phi Kiếm dẫn 200 người bao vây Dưỡng Tâm điện, chúng ta tùy cơ hành sự!”
Đợi mọi người lui ra chuẩn bị, Hòa Thân nhìn sang Nhất Thanh, mới đêm trước vừa hiến thân, thế mà nay đã cùng sống chết, Hòa Thân thở dài nói: “Nhất Thanh, Hòa đại ca vừa cùng muội sống 2 ngày an nhàn nay đã bắt muội lao vào chốn hiểm nguy rồi.”
Nhất Thanh đỏ hoe đôi mắt, cố nén nước mắt nói: “Hòa đại ca, dù hôm nay sống hay chết Nhất Thanh đã mãn nguyện! Ngoại trừ sư phụ thì chỉ có Hòa đại ca tốt với Nhất Thanh, giờ Nhất Thanh cần làm gì, đại ca cứ dặn dò đi!”
“Đợi khi ta vượt qua ải này, Hòa đại ca sẽ dẫn muội đến Anh quốc, chẳng phải muội luôn nhớ mấy tỷ muội Lăng Vân hay sao?” Hòa Thân vừa nói vừa đưa tay lau nhẹ hai hàng nước mắt lăn dài trên má Nhất Thanh.
“Hòa đại ca, huynh đừng nói nữa…”
Hòa Thân biết giờ không phải lúc bàn chuyện tình cảm nam nữ, liền nói: “Muội lập tức đến nha môn thống lĩnh bộ binh thông báo với Hòa Lâm và Nhạc Sâm Đặc, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh, một khi nhận được lệnh ta sẽ hành động ngay! Sau đó muội đến Ngọ môn hội tụ với Lương Kiện cùng huynh vào cung, lúc đi nhớ mang theo nhiều bạc, phải hối lộ bọn thái giám để ngăn họ cản đường hai người vào cung.”
“Muội nhớ rồi!” Nhất Thanh quay lưng toan đi khỏi.
“Nhất Thanh, muội nhớ cẩn thận!” Hòa Thân quan tâm dặn dò thêm.
“Huynh yên tâm!” Nhất Thanh quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt tình tứ của Hòa Thân, sống mũi cay cay, quay lưng chạy nhanh khỏi phòng.
Từng chi tiết nhỏ Hòa Thân đều không dám lơ là, nhiều tấm gương trong lịch sử chứng minh đại sự thất bại chỉ vì bị đối phương bắt mất sứ giả đưa tin khiến không thể tận dụng thời cơ.
Sắp xếp đâu vào đấy, Hòa Thân chỉnh trang lại y phục, thong dong bước ra ngoài sân, dẫn theo Lương Kiện đi cùng các thị vệ đại nội hướng về phía Tử Cấm thành…
Goncopius
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----