Chung vui với một đại mỹ nhân như Nhất Thanh đương nhiên không thể thức dậy sớm rồi, Hòa Thân ngủ tới trưa mới lật mình tỉnh giấc, tứ chi mệt nhoài, nhìn sang bên cạnh thấy Nhất Thanh vẫn đang say ngủ, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện, Hòa Thân thò tay vào dưới mền đặt lên ngực nàng, cảm giác hệt như chạm vào miếng ngọc lung linh hoàn hảo.
Nhất Thanh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bị Hòa đai ca dẫn dắt, hai người lại quấn vào nhau hoan lạc một chập, cuối cùng Nhất Thanh thẹn thùng van xin Hòa Thân mới hài lòng bước xuống giường rửa mặt dùng điểm tâm.
Bước đi trên đường, Hòa Thân chú ý bầu trời xám xịt, gió rét vẫn không hề suy giảm, xem ra hôm nay lại là một ngày thời tiết xấu, Hòa Thân trở về thực tại, nghĩ tới mọi biến cố xảy ra sau này, thú vui hoan lạc nam nữ liền bị gạt sang một bên.
Nhìn từ góc độ lịch sử, Gia Khánh có thể diệt trừ Hòa Thân thành công chỉ nhờ ra tay thần tốc, không ai ngờ Gia Khánh vừa mới đăng cơ sau khi Càn Long băng hà lại ra tay ngay vào ngày thứ 2 của quốc tang, đảng phái Hòa Thân quyền khuynh triều dã trở tay không kịp, nếu không phải giữ yếu tố bất ngờ, tin chắc Gia Khánh không thể nắm cả 3 phần thắng lợi.
Hòa Thân nghĩ thầm: “Dù lịch sử đã xảy ra chút sai lệch do mình xuyên việt đến đây, Càn Long không nhường ngôi cho Gia Khánh trước 3 năm thì sau này ta vẫn phải ra tay trước Gia Khánh chiếm lấy tiên cơ mới được. Giờ đây mọi việc không thể căn cứ lịch sử hành động rồi, chỉ cần Càn Long tắt thở sẽ lập tức động thủ, ta phải xem thử Gia Khánh ngoài giơ tay đầu hàng ra còn làm được gì! Nếu kết cục phải là một mất một còn thì Hòa Thân ta đành đại nghịch bất đạo một phen rồi.”
Trận tuyết suốt mấy ngày liền đã biến Tây Sơn thành một thế giới trắng xóa, Hòa Thân và Nhất Thanh xuống ngựa dưới núi, đi men theo con đường nhỏ cây cối trơ trụi dọc hai bên, dưới cơn gió lạnh tạt vào mặt thẳng tiến.
Phương lão tiên sinh mà Hòa Thân cần tìm chính là cháu chắt của Lữ Lưu Lương đời Khang Hy, vào năm thứ 7 Ung Chính từng xảy ra vụ án phản Thanh chấn động do Hồ Nam danh sĩ Tăng Tịnh phát động, Lữ Lưu Lương bị liên lụy, Ung Chính hoàng đế hạ lệnh khai quật quan tài tán xương cốt thành tro, con cháu họ Lữ bị chu di, trở thành vụ án oan lớn nhất chấn động toàn quốc triều Đại Thanh.
Phương Bất Tri tiên sinh (Tên thật Lữ Phong) dựa vào tài mô phỏng thư pháp tuyệt diệu của mình, vào lúc nguy nan đã ngụy tạo chiếu thư của Ung Chính, nhờ đó thoát chết dưới nhát đao của Lý Vệ, sau đó sự việc bị Lý Vệ phát giác nhưng Phương Bất Tri đã trốn bặt tăm, Lý Vệ vì sợ mất mặt nên giấu nhẹm chuyện này, xem như đã diệt trừ tận gốc khâm phạm.
Phương Bất Tri mai danh ẩn tích trốn đến Phúc Kiến, sau lại gia nhập tổ chức phản Thanh phục Minh Thiên Địa hội, Thiên Địa hội bị triều đình tiêu diệt ở Dương Châu, ông lại mang theo đứa cháu mới 3 tuổi lưu lạc đến Nam Kinh, do ông từng được trọng dụng trong Thiên Địa hội, nắm giữ nhiều điều cơ mật nên bị dư đảng Thiên Địa hội truy sát diệt khẩu, vào lúc đám người Thiên Địa hội định ra tay sát hại hai ông cháu thì trời xui đất khiến gặp được Hòa Thân.
Lúc ấy Càn Long hoàng đế nam tuần, Hòa Thân có thời gian là dẫn theo đội quân tâm phúc hoạt động quanh khu vực Nam Kinh, thế là tiện tay cứu mạng ông cháu Phương Bất Tri.
Nghe nói hai ông cháu cần đến Bắc Kinh, Hòa Thân phái người hộ tống dọc đường, sau cùng sắp xếp cho họ vào ở trong một ngôi miếu hoang trên Tây Sơn, Phương Bất Tri trải qua nhiều biến cố, buồn chán sự đời nên đặt tên nơi ở là “Lãnh đình”, từ đó chuyên tâm dạy dỗ cháu trai, mong nó khôn lớn thành người sẽ trả mối huyết hải thâm thù giúp Lữ gia.
Tài văn chương của Phương Bất Tri chỉ bình thường không gì nổi bật, kỳ lạ là ông có tài thư pháp cực giỏi, mô phỏng nét chữ của ai đó là giống y như đúc, khó trách Lý Vệ từng theo hầu Ung Chính mấy mươi năm lại vô cùng tinh khôn mà bị mắc lừa bởi bức chiếu thư giả.
Những việc này đều do Phương Bất Tri tiết lộ trong lúc trò chuyện phiếm với Hòa Thân sau khi đến Bắc Kinh. Lúc này Phương Bất Tri thấy Hòa Thân đến tìm trong thời tiết gió tuyết lớn, vội bảo cháu trai chuẩn bị rượu thịt thết đãi khách quý, đứa cháu của Phương Bất Tri đã mười bốn mười lăm tuổi, tư chất thông minh, nhìn là biết sau này thuộc lớp nhân tài đủ sức gánh vác việc lớn.
Hòa Thân hiểu Phương Bất Tri lo lắng tính mạng của đứa cháu nên mới chịu ẩn cư ở chốn thâm sơn cùng cốc này, bèn mở lời trước: “Phương lão tiên sinh gần đây thế nào? Gió tuyết rơi suốt nửa tháng, ở đây không thiếu thốn gì chứ?”
Phương Bất Tri xúc động nói: “Hòa đại nhân hết lòng chiếu cố ông cháu ta, lão đây vô cùng cảm kích, không biết nên báo đáp thế nào! Tuy thời tiết giá rét nhưng thuộc hạ của đại nhân mang tặng củi than lương thực còn dư nhiều, lão thấy đủ dùng trong một tháng, Hòa đại nhân mỗi lần còn dặn người mang thêm rượu thịt và giấy mực, lão đây thật hổ thẹn!”
Hòa Thân vội khách sáo vài câu, sau đó nghiêm túc nói: “Thật không dám giấu, lần này Hòa mỗ đến đây là có chuyện quan trọng cần Phương lão tiên sinh giúp đỡ.”
Phương Bất Tri không hề tỏ ra ngạc nhiên, thành khẩn nói: “Hòa đại nhân có việc gì cứ sai bảo, lão đây tất nhiên toàn lực tương trợ!”
Hòa Thân thở dài một tiếng, sầu não nói: “Thật ra ta cũng không muốn làm phiền tiên sinh, nhưng lần này ta đã rơi vào đường cùng rồi, nếu không có tiên sinh ra tay chắc Hòa mỗ sẽ không qua khỏi ải này.”
Hòa Thân vừa nói hết câu, Phương Bất Tri đã khóc òa, nấc nở nói: “Hòa đại nhân có ơn cứu mạng hai ông cháu ta, khi xưa lão rơi vào tuyệt cảnh, may có Hòa đại nhân ra tay hiệp nghĩa, sau đó Hòa đại nhân biết ta là hậu duệ của tội thần lại không hãm hại, bao năm qua còn chu cấp đầy đủ, đại ân đại đức không gì báo đáp, Hòa đại nhân có việc gì hãy cứ sai bảo!”
Hòa Thân từ tốn nói: “Trước kia cũng từng nhờ tài thư pháp của tiên sinh cứu ta thoát khỏi nguy nan, lần này chỉ e lại phải phiền tiên sinh viết giúp ta tấm hộ thân phù rồi…” Dứt lời, Hòa Thân đưa bức mật chỉ của Càn Long qua cho Phương Bất Tri xem.
Phương Bất Tri liếc mắt xem qua, mỉm cười bảo Hòa Thân chờ đợi giây lát, đứng dậy đi vào phía sau nhà.
Một lúc sau, Phương Bất Tri cầm bức chiếu chỉ giả giao cho Hòa Thân, tự tin nói: “Mời Hòa đại nhân xem thử!”
Hòa Thân xem qua một lượt, hài lòng cất vào túi, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt khắc khổ của Phương Bất Tri nhìn vào đứa cháu, liền hiểu rõ tâm ý của ông.
Hòa Thân gọi Nhất Thanh vào dặn dò vài câu, sau đó cùng hai ông cháu ngồi vào bàn thưởng thức nồi lẩu thịt rừng do đứa cháu mới săn được. Ăn được một lúc, Nhất Thanh đã dẫn người quay lại, Hòa Thân rót rượu uống cạn, mỉm cười nói: “Hòa mỗ hiểu tiên sinh đang lo điều gì, tiên sinh lo cháu mình sau này không ai chăm sóc, hơn nữa ẩn cư núi rừng đã lâu e khó có thành tựu.”
Phương Bất Tri nước mắt ngắn dài gật đầu nói: “Lão đã muốn cầu xin Hòa đại nhân từ lâu, nhưng lão nợ Hòa đại nhân quá nhiều rồi, giờ đây lão đã gần đất xa trời, chẳng còn gì phải ân hận nữa, chỉ còn lo cho tương lai của mỗi đứa cháu này…”
“Tiên sinh đừng lo! Ta sẽ giúp tiên sinh hoàn thành tâm nguyện, giờ ta sẽ đưa hai ông cháu đến Giang Nam, xe ngựa cũng đã đợi dưới núi, đến Giang Nam rồi tìm nơi nào đó an cư, cháu tiên sinh cũng dễ học hành thích ứng thời thế. Chuyện quá khứ của tiên sinh vốn ít người biết, năm tháng trôi qua mọi thứ sớm rơi vào quên lãng, ta nghĩ Gia Khánh hoàng đế sắp đăng cơ rồi, nhất định sẽ đại xá thiên hạ, mọi việc xem như an bài.”
Hòa Thân chỉ tay vào mấy thuộc hạ đứng sau lưng, nói tiếp: “Họ đều là thuộc hạ trung thành của ta, ta nhờ họ hộ tống tiên sinh đến Giang Nam, sau khi thu xếp ổn thỏa xong, tiên sinh viết bức thư bảo họ mang về cho ta là được. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn 5000 lượng bạc đặt trên xe ngựa, nếu Hòa Thân may mắn qua khỏi nạn này sẽ thường xuyên sai người đến bái tạ tiên sinh!”
Tiễn hai ông cháu Phương Bất Tri xuống núi, Hòa Thân đột nhiên dấy lên một niềm thương cảm. Nhất Thanh thì ngược lại, từ lúc trao thân cho Hòa Thân nàng vô cùng phấn khích, dường như trên thế gian chẳng còn gì đáng để phiền não nữa.
Goncopius
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----