Phúc Khang An được sắp xếp vào căn phòng đối diện phòng sách của Hòa Thân dưỡng thương, danh y Vương đại phu được mời đến băng bó vết thương, lại sắc thuốc điều trị nội thương cho hắn.
Hòa Thân ngồi trong phòng sách chờ đợi kết quả, Lương Kiện bước vào dâng lên một chiếc hộp nhỏ nói: “Đại nhân, vừa rồi trên đường về các binh sĩ đã phát hiện chiếc hộp này trên người Phúc đại soái, tại hạ cảm thấy vật này can hệ trọng đại, xin đại nhân xử trí!”
Hòa Thân cầm hộp xem qua, thót tim một cái: Đây là hộp đựng mật chỉ của Càn Long, tại sao Phúc Khang An bị giáng chức mà mang theo mật chỉ?
Vào thời khắc quan trọng, chỉ cần bỏ lỡ một tình tiết nhỏ cũng đủ ôm hận, Hòa Thân không dám lơ là, vội hỏi: “Phúc đại soái giờ thế nào rồi?”
Lương Kiện cung kính đáp lời: “Đại phu nói Phúc đại soái mất máu quá nhiều cần thời gian điều dưỡng, chỉ cần trụ khỏi đêm nay thì sẽ giữ được tính mạng!”
Hòa Thân nhẩm tính thời gian, căn dặn: “Mau gọi Đỗ Tử Kiệt vào đây!”
Đỗ Tử Kiệt là cao thủ giang hồ, trước kia trong lúc trò chuyện Hòa Thân nghe hắn nhắc từng lén mở hộp chứa mật chỉ của khâm sai đại thần ra xem, vì thế Hòa Thân muốn Đỗ Tử Kiệt trổ tài xem Càn Long muốn Phúc Khang An làm gì, sau khi xem mật chỉ xong sẽ niêm phong như cũ không để ai phát hiện.
Trong lúc đợi Đỗ Tử Kiệt, Hòa Thân cẩn thận xem qua chiếc hộp, thấy nó được dán kín miệng hộp bằng một tờ giấy vàng, chỉ cần ai đó mở hộp ra tờ giấy sẽ rách, muốn không bị ai phát hiện còn khó hơn lên trời.
Đợi Đỗ Tử Kiệt vào phòng, Hòa Thân đưa hộp qua cho hắn xem, ai ngờ tên Đỗ Tử Kiệt đến giờ mới thú thật: “Đại nhân, thật ra trước kia thuộc hạ chỉ nói phét thôi chứ chưa từng mở mật chỉ của khâm sai đại thần ra xem bao giờ!”
Hòa Thân tức điên, đang lúc không biết phải làm sao, Nhất Thanh chợt lên tiếng: “Hòa đại ca, hay là để muội thử xem!”
Hòa Thân nhìn Nhất Thanh vẻ nghi ngờ nói: “Nếu không chắc làm được thì chúng ta hủy luôn chiếc hộp vậy! Dù gì Phúc Khang An trải qua trận kịch chiến với đám thích khách Bạch Liên giáo, chiếc hộp bị rơi mất cũng là lẽ thường tình.”
Nhất Thanh mỉm cười tự tin: “Hòa đại ca hãy để muội thử đã! Mau đi lấy một chậu nước ấm qua đây!”
Nhất Thanh vốn chỉ căn dặn hai tên lính gác ngoài cửa, nhưng Đỗ Tử Kiệt đã chạy nhanh đi làm thay, bẽn lẽn nói: “Nhất Thanh cô nương, Hòa đại nhân, tại hạ thật hổ thẹn, giờ xin góp chút sức mọn để Nhất Thanh cô nương sai bảo vậy!”
Dưới ánh mắt hồi họp của mọi người, Nhất Thanh gói chiếc hộp bằng một tấm khăn lông, sau đó ngâm vào chậu nước nóng, tiếp theo Nhất Thanh lại bảo Đỗ Tử Kiệt đi lấy một chén muối đứng đợi sẵn, ngâm chiếc hộp hồi lâu, Nhất Thanh lấy khăn lông ra đặt chiếc hộp lên hơ trên ngọn lửa, sau đó rắc muối lên đó.
Mọi người đều tập trung chú ý vào từng động tác của Nhất Thanh, ai cũng muốn xem thử nàng làm cách gì mở được chiếc hộp mà không để lại dấu vết.
Nhất Thanh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tán thưởng của Hòa Thân, đỏ mặt nói: “Hòa đại ca, thật ra người phát minh ra chiếc hộp này chính là một lão thái giám trong cung, chẳng lẽ đại ca đã quên lúc ở Nam Kinh, Bạch Thụy từng nói với huynh Bạch Liên giáo từ lúc Mãn Thanh nhập quan đã bắt đầu trăm phương nghìn kế đưa thái giám trà trộn vào cung rồi hay sao?”
Hòa Thân thế mới hiểu ra, thảo nào Nhất Thanh lại tự tin đến thế, chỉ thấy Nhất Thanh khẽ động đậy, lớp giấy vàng niêm phong chiếc hộp nhẹ nhàng rơi xuống, tiếp đến “Tách!” một tiếng, chiếc hộp chứa mật chỉ của Càn Long bật mở.
Mọi người reo hò phấn khích, Hòa Thân nhảy cẫng lên mừng rỡ, nếu không vì đông người có mặt chắc hắn đã ôm chầm lấy Nhất Thanh rồi.
Khi Hòa Thân trải mật chỉ của Càn Long lên bàn, mọi người đều nín thở nhìn vào, lại hồi họp quan sát sắc mặt Hòa Thân, chỉ thấy hắn tối sầm mặt, nhưng rất nhanh nụ cười rạng rỡ lại trở về.
Hòa Thân thong dong ngồi vào ghế, cười ha hả nói: “Nhất Thanh, đọc lên cho mọi người nghe đi!”
Nhất Thanh cầm mật chỉ lên đọc khẽ: “Truyền chỉ: Phúc Khang An thống lĩnh binh mã Phong Đài, Tây Sơn, Mật Vân và Bắc Cô Khẩu, sau khi nhận được thượng dụ lập tức bắt giữ phe cánh Hòa Thân!”
Chỉ với một câu lệnh ngắn gọn mà chứa đựng mùi chết chóc và mưu kế tàn độc của Càn Long.
Hòa Thân giờ đây càng hiểu rõ hơn kế hoạch chu toàn của Càn Long, xem ra giáng Phúc Khang An đến doanh trại Phong Đài chính là đề phòng kinh sư có biến, đây là một nước cờ cao tay của lão già gian xảo Càn Long.
Thôi Minh nôn nóng hét lớn: “Hòa đại nhân, ngài mau hạ lệnh đi! Đêm nay thuộc hạ sẽ dẫn theo các huynh đệ xông vào hoàng cung, chúng ta sẽ huyết chiến Tử Cấm thành!”
Tạ Kiếm Phi cũng góp lời: “Hòa đại nhân một lòng vì triều đình Đại Thanh, nhưng Càn Long lại tàn độc như thế, chúng ta buộc phải phản thôi, chẳng lẽ khoanh tay ngồi đây chờ chết!”
Đỗ Tử Kiệt thấy Hòa Thân không lên tiếng, nói thêm: “Giết hoàng đế Đại Thanh rồi, Hòa đại nhân sẽ khoác hoàng bào, đến lúc đó chúng ta lấy số bạc giấu trên đảo về, khắp thiên hạ này có ai không vỗ tay khen hay chứ!”
“Đúng đó! Làm đi!” Lương Kiện lớn tiếng phụ họa.
Hòa Thân đợi họ phát biểu ý kiến xong mới mỉm cười nói: “Giờ quan trọng nhất là xử lý bức mật chiếu này, Nhất Thanh, tranh chữ hôm qua huynh cần đã được mang đến chưa?”
“Trưa nay đã có người mang đến rồi.” Nhất Thanh lấy từ giá sách ra một chiếc hộp gỗ lớn.
Mọi người thấy Hòa Thân vào lúc gay cấn này còn có tâm tình ngắm tranh chữ, vừa định thuyết phục thêm, nhưng nghĩ tới Hòa đại nhân xưa nay thần cơ diệu toán, trước giờ làm nhiều chuyện kinh thiên động địa chưa từng thất bại, không chừng lần này có sắp đặt gì chăng?
Cả bọn liếc về phía tiểu mỹ nhân Nhất Thanh, cảm thấy mình có mặt ở đây quá dư thừa, bèn hành lễ xong lui ra.
Thật ra trong chiếc hộp gỗ chẳng phải tuyệt tác của bậc danh nhân nào, chỉ là Hòa Thân hôm qua tiện tay vẽ vời cho vui, vẽ xong hắn đem tác phẩm của mình cho người khác mô phỏng.
Nay Hòa Thân đem bức vẽ của mình và bức vẽ mô phỏng đặt cạnh nhau so sánh, giật mình kinh ngạc: Nếu không phải mình làm ký hiệu trước, ngay cả bản thân cũng không biết đâu là thật đâu là giả.
“Thật không ngờ công lực của Phương lão tiên sinh vẫn như xưa! Nhất Thanh, muội qua xem đi!” Hòa Thân hí hửng nói.
“Hòa đại ca, giống hệt như đúc, chẳng lẽ do Phương lão tiên sinh ở Tây Sơn mô phỏng ư?” Nhất Thanh ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy! Xem ra phải nhờ đến Phương lão tiên sinh sửa đổi bức mật chỉ kia rồi! Ngày mai muội hãy sửa soạn, chúng ta cùng đến Tây Sơn bái kiến Phương lão tiên sinh!”
“Vâng, sáng mai Nhất Thanh sẽ gọi Hòa đại ca thức dậy đúng giờ!”
Hòa Thân ngây ngất ngắm nhìn vẻ đẹp mặn mà của Nhất Thanh, trong lòng nóng rang, bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng, một cánh tay chợt mất kiểm soát đặt lên vai nàng. Nhất Thanh giãy giụa nhè nhẹ, cơ thể khẽ run lên, Hòa Thân biết đây là phản ứng tự nhiên khi nàng lần đầu tiên được một người đàn ông vuốt ve âu yếm.
Hòa Thân đã có nhiều kinh nghiệm phòng the, lúc này tuy thương hoa tiếc ngọc nhưng ngọn lửa dục vọng đã không cách nào đè nén nữa rồi, hắn ôm ngang eo Nhất Thanh, tay kia đặt lên ngực nàng, chồm tới môi kề môi, chiếc lưỡi ướt át nhẹ nhàng đưa vào khám phá.
Chỉ thoáng chốc, Nhất Thanh toàn thân mềm nhũn ngã vào lòng hắn, hơi thở trở nên gấp gáp, Lương Kiện cùng 3 tên thuộc hạ vừa định vào hỏi thử có cần chuẩn bị thêm nến để Hòa Thân tiện thưởng thức tranh chữ không? Đột nhiên nghe âm thanh rên rĩ êm tai văng vẳng, cả bọn liền hiểu Hòa đại nhân đang thưởng thức cái gì trong đó rồi. Trước kia đám thuộc hạ luôn có cơ hội nghe tiếng giao hoan của Hòa Thân với các mỹ nhân, lần này cũng không ngoại lệ, cả bọn nín thở mò đến dưới cửa sổ, bắt đầu im ắng dõng tai lắng nghe.
“Hòa đại ca, trước kia huynh và Vũ Châu tỷ tỷ, Tô Kỳ Nhi tỷ tỷ đều làm như thế à?”
“Ờ… Nhưng họ không tốt bằng muội…”
“Hòa đại ca, làm thế này đúng không? Huynh có thích không?”
“Huynh thích lắm!”
“Chỉ cần Hòa đại ca thích, mỗi đêm Nhất Thanh đều làm thế với Hòa đại ca!”
“Giờ chúng ta thay đổi tư thế nào!”
Chỉ nghe Nhất Thanh rên lên một tiếng, tiếp theo là tiếng thở hồng hộc của Hòa Thân…
Goncopius
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----