Hòa Thân Tân Truyện

Chương 168: Tội ác khó dung




Đám đông khi nghe Vu Mẫn Trung dám buộc tội Hòa Thân, vừa rồi nhìn bộ dạng bệnh tật nay nói đến vấn đề chính thì tinh thần lại phấn chấn thế. Nay không ai biết tình thế trước mắt sẽ phát triển đến bước nào, cho nên ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng không dám biểu thị, đều đưa mắt nhìn chằm chằm Vu Mẫn Trung

Vu Mẫn Trung cũng dược coi là đại nho một thời, bãn lĩnh chuyện gì khác hãy bỏ qua một bên, bản tấu này lại viết rất có đầu có đuôi, sinh động, Ban đầu Hòa Thân không nghe rõ là nói cái gì, sau đó khi nghe nói đến mấy đại tội cùa Hòa Thân, hắn mới nghe ra chút manh mối, chỉ thấy Vu Mẫn Trung đọc: “.. nay Hòa Thân đã phạm tội ác khó dung thỉnh cầu Ngũ Hoàng xử lý theo pháp luật. Thứ nhất Hòa Thân tư thông người Tây bại hoại triều cương, thầm gây dựng thanh thế, mưu phản triều đình, thứ hai, tư kết băng đảng, âm thông bạch phỉ, ở Nam Kinh đẩy hoàng thượng…”

Vu Mẫn Trung mới nói đến đây thì thấy Càn Long quát to: “ Vu Mẫn Trung, trẫm vốn niệm tình ngươi là lão thần triều đình, không nỡ khiến ngươi cso di niệm, nhưng không ngờ ngươi lại ăn nói xằng bậy, Trẫm thấy ngươi mới chính là người làm bại hoại triều cương, muốn dồn trẫm vào chỗ chết”

Đây đúng là cơn đại nộ hiếm có, đừng nói nô tài trên triều đường mà Hòa Thân nghe xong cũng có chút đáng sợ, đây là Tử cấm thành, nói một câu không đúng chỉ cần Càn Long ra lệnh lập tức đầu rơi xuống đất, hắn nghĩ: “ Hôm nay Vu Mẫn Trung mạo hiểm vào can ngăn, đó không phải là thứ Càn Long muốn hay sao? Cho dù Vu lão đầu nói không hợp ý Càn Long thì cũng không cần phải nổi giận ghê thế”

Hòa Thân rốt cuộc đã giao đấu với Càn Long mấy phen nghĩ kĩ thì ra là lão ta còn giữ thể diện. Ban nãy Vu Mẫn Trung nói tội thứ nhất, Càn Long còn cười tủm tỉm khích lệ, tội thứ hai thì Càn Long tỏ vẻ vô cùng hưởng ứng, nhưng đến đoạn “hãm hại hoàng thượng rơi vào…” thì Càn Long đổi sắc mặt, nguyên nhân chính là lần Càn Long bị giam lỏng ở Nam Kinh là đại nhục bình sinh của lão, nay Càn Long nhìn mình mà không làm được gì, sớm đã điên hết người rồi.

Chuyện này hầu hết mọi người đều không biết, Càn Long lại càng không muốn ai biết, một khi bọn họ biết hoàng đế Càn Long lại bị thần tử của mình giam long, trước hết không nói hoàng thất tông thân sẽ dùng gia pháp gì, mà triều sớm mỗi ngày e rằng lão ta cũng không có mặt mũi nào mà lên triều.

Hòa Thân phục Càn Long quá, trong chớp mắt đã xoay 180 độ, không những khiến triều thần kinh sợ, không thời gian đâu đi để ý lời Vu Mẫn Trung vừa nói mà chủ đề cũng thay đổi, mượn lời Vu Mẫn Trung: “ Ta thấy ngươi mới là bại hoại triều cương, muốn hãm hại trẫm”

  

Như thế đương nhiên mọi người sẽ cho rằng cái gọi là hãm hại hoàng thượng mà Vu Mẫn Trung vừa nói chính là chỉ những gì Càn Long vừa nói, đó là “ triều dã công phẫn hoàng thượng rơi vào cảnh xa rời quần chúng, cô đơn cô độc”

Hiểu ra điểm này, Hòa Thân không thấy sợ nữa, một khi Càn Long đã sợ bị mọi người nhìn thấy vết sẹo của mình thì những chuyện khác các ngươi cứ nói cho chán đi, cũng chả làm được gì Hòa Thân ta.

Vu Mẫn Trung ban đầu nhận được ánh mắt tán thành của Càn Long khiến ông ta càng phấn chấn không ngờ chớp mắt hoàng thượng lại giận dữ thế, còn nói mình là kẻ “bại hoại triều cương, muốn hãm hại hoàng thượng” nên đần người ra, lão ta nghĩ, mình khong sai gì cả, nên mặc kệ Càn Long có tức giận thế nào liền nói tiếp những vế đằng sau: “ khiến Hoàng thượng chịu nhục ở Nam Kinh…” liền bị Càn long cắt ngang, Càn Long quát với hai tện thị vệ: “ Khênh lão hồ đồ ăn nói xằng bậy này ra cho ta, nếu sau này các ngươi ai dám cho ông ta vào cung, ta sẽ lấy mạng các ngươi”

Hai tên thị vệ liền khênh Vu Mẫn Trung ra ngoài

Lời Càn Long vừa dứt thì thấy trong đám đông bước ra một người nói lớn: “ Hoàng thượng, Thần Tiền Phong có chuyện cần tấu”

Hòa Thân quay lại nhìn lại thì thấy tên này là đại viên thấp người,lông mày rậm, đầu đội mũ san hô, liền biết hắn ta là đại viên nhất phẩm, thế nhưng hắn không ngờ đến tên này lại là ngự sử Tiền Phong danh tiếng lẫy lừng.

Năm đó Càn Long vì muốn chỉnh sửa lại sơn trang tránh nóng, Tiền Phong dẫn theo bọn ngự sử nửa đêm phá cửa cung tiến vào hậu cung can gián, sau đó còn lấy được tiền cứu tế cho bách tính Vân Nam, ngồi ở Tử Cấm thành, đầu đập vào cung Càn Thanh đại náo điện Kim Loan, mắng Càn Long là hôn quân.

Năm đó ở Nam Kinh có nghe chuyện đến lịch sử cũng không thấy ghi chép lại này, Hòa Thân liền có cảm tình với Tiền Phong, cho rằng ông ta là thanh quan, không ngờ hôm nay Tiền Phong lại xuất đầu lộ diện chỉ có điều không biết lão ta có nói tốt gì cho mình không, không ngờ Tiền Phong vừa mở mồm, Hòa Thân đã cô cùng thất vọng.

Tiền Phong đến trước bậc thầm, quỳ xuống nói lớn: “ Vu Mẫn Trung là lão thần triều đình, những lời vừa nói có thể có thiếu sót nhưng tấm lòng của ông ta ai cũng biết, thần khẩn cầu hoàng thượng cho Vu Mẫn Trung quay lại nói cho hết sau đó tha hay giết hoàng thượng cũng dễ ăn nói với chúng thần”

“ăn nói?” Càn Long cười nhạt “ trẫm phải ăn nói gì với các ngươi, Tiền Phong ngươi coi trẫm, là ai, trẫm là Hán Hiến Đế là Vạn Lịch của triều Minh ư?”

Tiền Phong vốn chỉ định nói cách xử lý Vu Mẫn Trung của mình với Càn Long, lúc luống cuống quên mất chọn lựa ngôn từ không ngờ vừa nói ra đã khiến Càn Long điên tiết. Tiền Phong nghe Càn Long nói xong dập mạnh đầu xuống đất nói: “ Hoàng thượng cho rằng lời vi thần vừa nói ảnh hưởng đến thánh minh hoàng thượng, thần cam nguyện nhận tội, nhưng vi thần còn có chuyện muốn tấu”

Lúc này Càn Long đúng là bó tay, thần tử có chuyện cần tấu hơn nữa Tiền Phong lại là ngự sử nhất phẩm, Càn Long dù không thích nhưng không thể không cho ông ta nói, thế nên trừng mắt nhìn Tiền Phong nói: “ Ngươi nói đi”

Nhìn bộ dạng Tiền Phong xem ra đúng là muốn gây rắc rối cho Hòa Thân rồi hơn nữa từ thái độ Càn Long có thể suy đoán, Càn Long rất không muốn tên ngự sử này nói, văn võ bá quan Mãn triều hôm nay đúng là bị hoàng đế của họ làm cho hồ đồ rồi.

Trước đây trăm phương nghìn kế muốn mọi người buộc tội Hòa Thân nay khó khăn lắm mới có hai tên chuột bạch này, không ngờ Hòa Thân chưa nói gì, thì hoàng đế đã xông lên trên đỡ hộ, không lẽ hoàng thượng sau này định trọng dụng hắn thật sao?

Tiền Phong thong thả nói: “ Thần hôm nay muốn vạch mặt tội lớn của Hòa Thân, nhưng với một tội này cũng đủ nói Hòa Thân là tội nhân có tội ác tày trời. Chính là ông ta đào khoét khố ngân triều đình, khiến cho triều đình chấn động dân chúng oán thán, quốc khố trống rỗng, vi thần xin Hoàng thượng hãy bắt hắn lại, giao cho Bộ hình xét xử”

Càn Long rất lo Tiền Phong lại nhắc đến chuyện “hãm hại hoàng đế” nhưng nghe Tiền Phong không đề cập chuyện đó mà chỉ buộc tội Hòa Thân giấu giếm khố ngân, trong lòng thấy thư thái hẳn thầm nghĩ: “ xem ra tên này khá hơnVu Mẫn Trung nhiều”

Còn chưa đợi Càn Long nói thì mấy tên quan trong đám bèn quỳ xuống nói: “ Thần phụ nghị”

Hòa Thân thấy thế nghĩ: “ xem ra hôm nay ta đúng gặp rắc rối rồi, Tiền Phong ơi Tiền Phong đáng lẽ với tính cách ngươi thì chúng ta có thể trở thành huynh đệ không ngờ nay lại thành oan gia rồi,xem ra ta có muốn tránh cũng tránh không được”

Càn Long thấy mấy tên này đều là sát viện, bình thường đều ăn nói bạt mạng, nhưng xem ra trong bọn còn có một số đưa chỉ cần hoàng thượng bày tỏ thái độ, thậm chí có động tác ra hiệu, bọn họ lập tức đứng ra hưởng ứng Tiền Phong cho nên trong lòng vui mừng hỏi Hòa Thân: “ Hòa Thân Tiền Phong vừa buộc tội ngươi tư giấu ngân khố, ngươi nói sao?”

Bất luận là ai buộc tội hắn chỉ cần Hoàng thượng hỏi thì hắn phải trả lời ngay, nhưng Hòa Thân lúc này chẳng hề quan tâm, hơn nữa hắn dù làm quan nhiều năm nhưng không hiểu nhiều về nguyên tắc triều đình, nay Tiền Phong ra mặt đối đầu, còn phải nghĩ nghiều làm gì, trong lòng tức giận hỏi Tiền Phòn: “ Ngự sử đại nhân, ngài liên mồm nói ra tư giấu quốc khố, xin hỏi có bằng chứng gì?”

“Bằng chứng ư?” “ Chúng ta là ngự sử ngôn quan chỉ biết phụng chỉ phong vấn ngôn sự, đối với chuyện điều tra chứng cứ đó là chuyện của Hình bộ” nói xong làm ra vẻ miệt thị.

Hòa Thân thầm mắng: “ Đây đúng là nói không có lý, ngươi là Đô sát viện, không có chút quyền chấp pháp đến xã hội hiện đại cũng chỉ là tên đại biểu ăn lương thôi”

Mặc dù Hòa thân coi khinh bọn ngự sử ngôn quan nhưng cũng không biết làm thế nào, ai bảo triều đình cho chúng tư cách và quyền “ bắt bóng bắt gió” chứ, nên hắn cũng không quay đầu lại nói một câu: “ Thế ta cũng không cần tốn nước bọt với ngài, đợi đến Hình bộ đại đường, Hòa Thân ta tự nhiên sẽ nói”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----