“Tham kiến Hòa đại ca, tham kiến Nhất Thanh cô nương” Cần Tâm bước lên trước nhìn vào Thiêm Viên
Hòa Thân cười nói “ sao, Cần Tâm cô nương, có chuyện gì ư?”
“À” Cần Tâm cười nói “ Tôi đi tìm Lưu Toàn ca ca có chuyện muốn nói”
Lưu Toàn rất biết lấy lòng phụ nữ, điều này hắn đã biết, từ tiểu a hoàn Tiểu Viên của Vương Vũ Chu, đến Bích Sa tiểu thư em gái John, nay là Cần Tâm a hoàn của Tô Kì Nhi, bọn họ đều bị Lưu Toàn làm cho ngẩn ngơ, nay thấy Cần Tâm nói đến tìm Lưu Toàn có chuyện, chắc lâu không gặp, nên nhớ rồi, điều đó cũng hợp lý, nhưng hắn lại nghĩ nay Lưu Toàn đang làm chuyện tuyệt mật, không thể để người ngoài làm phiền, nghĩ đến đây mới nói: “ Cần Tâm, Lưu Toàn có việc đi ra ngoài rồi, nếu cô có gì cần nói, tối nay ra bớt thời gian cho hắn đến chỗ cô, có được không?”
Cần Tâm đương nhiên hiểu, Hòa Thân thật ra là ông chủ của mình, cô mở mồm ra là Hòa đại ca, là do Tô Kì nhi có ý người của Tô gia đều gọi thế, nay Hòa Thân nói thế mặc dù xem ra là có quyền thương lượng nhưng là mệnh lệnh không thể không nghe nên cười ngọt đáp: “ Hòa đại ca, nếu Lưu Toàn ca ca đã có việc, thì muội đi về, à, Hòa đại ca, lâu lắm không thấy Hòa đại ca đến xưởng dệt Tô gia làm việc, thời gian này khiến cho tiểu thư chúng tôi bận quá rồi, nay muội thấy Hòa đại ca cũng không bận, hay là đên xưởng dệt xem tình hình nhân tiện thăm tiểu thư luôn”
Xem ra bọn này đều đi guốc trong bụng chủ nhân, chủ nhân hàng ngày nghĩ gì, giấu ai chứ không giấu được chúng, nên cười: “ Được rồi, gần đây chưa qua được, việc ở Tô gia cũng còn một đống chưa làm, nay ta sẽ đi xem sao” rồi quay đầu lại nói với Nhất Thanh: “ Nhất Thanh, bận rộn cả ngày, muội cũng mệt rồi, muội về đi, ta đi một mình là được rồi”
Nhất Thanh vốn định đi cùng, sự an toàn của Hòa Thân là đại sự, sớm đã trở thành sự nghiệp của cô, tuy nhiên thấy ánh mắt ám muội của Cần Tâm, lại thêm sớm biết chuyện của Tô Kì Nhi và Hòa Thân, có chút lo lắng nói: “ Vậy huynh đi đường cẩn thận, nhớ tối về sớm chút”
Hòa Thân và Cần Tâm đến xưởng dệt Tô gia đã đến trưa, công nhân đã nghỉ ca, trong xưởng dệt đâu đâu cũng thấy tiếng cười nói của công nhân, bọn họ khi thấy “đại ca nhân nghĩa” của họ đến liền lũ lượt kéo đến chào hỏi.
Hòa Thân vui vẻ chào hỏi lại, sau đó Cần Lâm đi vào văn phòng, người trong phòng cũng tan ca rồi, Hòa Thân cười nói với Cần Tâm: “ Mọi người đi hết rồi, chúng ta hãy đến chỗ tiểu thư muội đi”
“Hòa đại ca, đúng là không thích hợp, vừa rồi hậu viện thấy Hòa đại ca đến, đưa thư đến nói hôm nay là ngày giỗ của lão gia nhà muội, tiểu thư đã sớm đi thắp hương cho lão gia, đến giờ vẫn chưa về, hình như đến “Minh Liễu Am” tìm sư phó Tuệ Tịnh” Cần Tâm cười nói.
Tô Kì Nhi đi ni cô am? Hòa Thân sững ra, nhưng nghĩ, những ngày dài cô độc đi tìm người xuất gia đàm đạo cũng là hợp tình hợp lý. Nay trời đã trưa, bụng đói, nên cười nói với Cần Tâm: «Hay chúng ta đi ăn chút gì, vừa ăn vừa đợi tiểu thư về »
Cần Tâm dịu dàng cười, nhìn Hòa Thân nói: “ Bên chúng tôi không có rượu thịt thượng đẳng, đi xa còn phải cưỡi ngựa ngồi xe, trời nắng thế, Hòa đại ca sao mà chịu được chứ, muội thấy dứt khoát nên gọi nhà bếp bên kia nấu chút gì bình thường đại ca vẫn thích ăn, ngoài ra tiểu thư chúng tôi còn chuẩn bị một chầu Thiệu Hưng Hoàng, muội mang qua đây cho đại nhân, ở đây không phải vừa mát mẻ vừa yên tĩnh hay sao?”
Hòa Thân thấy Cần Tâm là cô nương rất biết nghĩ cho người khác, lại thấy Cần Tâm mặc áo tơ lụa, bên trong thoát ẩn thoát hiện, quần màu mực, động lòng cười nói: “ Thế cũng được, trưa nay chúng ta ăn ở đây, muội cũng cùng đại ca uống mấy chén”
“Được ạ” Cần Tâm cười e lệ, sau đó quay lưng đi chuẩn bị.
Một lát sau Cần Tâm đã bưng lên 4 món, toàn là những món mát nhưng không ngán, thơm nức, đều là đồ mà Hòa Thân và Tô Kì Nhi thích ăn.
Để uống cho thoải mái Hòa Thân bảo Cần Tâm cùng ngồi xuống ăn với hắn, Cần Tâm hôm nay chắc vì Tô Kì Nhi không có mặt, nên cũng thấy sảng khoái khác thường, Hòa Thân vừa gọi đã nửa chối nửa cười nhập tiệc, đầu tiên là rót rượu cho hắn sau đó cũng cẩn trọng rót cho mình một ly, nói với Hòa Thân: “Hòa đại ca, Cần Tâm xin kính huynh một ly” Nói xong bèn cạn chén.
Sauk hi uống mấy ly, Cần Tâm cười nói: “ Hòa đại ca, nghe Lưu Toàn nói bình thường đại ca nói chuyện vừa hấp dẫn vừa hài hước, hôm nay hãy nói cho muội nghe đi”
Hòa Thân thấy Cần Tâm uống một ly đã thấy mặt đỏ, trong ánh mắt còn mang đầy vẻ khát vọng nhìn hắn, lại thêm tác dụng của rượu Thiệu Hưng Hoàng, Hòa Thân động lòng, dứt khoát kể cho cô ta một câu chuyện hoang dâm, cho tiểu a hoàn cô cũng thể nghiệm chút phong tình nam nữ, nên bắt đầu nghĩ lại những chuyện cười vỡ bụng ở tiền kiếp mà hắn biết.
Mặc dù rất lâu rồi không dùng, nhưng cái thứ đó đến hoàn cảnh thích hợp lập tức có thể ứng dụng, Hòa Thân nhìn Cần Tâm hình như đã hơi say, sau khi trau chuốt lại mấy câu chuyện ngắn kia, cười bắt đầu kể: “ Một tên béo mỗi tỗi đều ngủ cùng mẹ hắn, mẹ hắn hỏi: “ Con lớn lên lấy vợ có ngủ cùng mẹ nữa không? Đứa con liền đáp: Đương nhiên rồi, mẹ lại hỏi: Thế vợ con phải làm sao? Đứa con đáp: hãy để vợ con ngủ với ba con, ông bố sớm đã ngủ say nghe thế quay sang thơm con trai một cái, nói lớn: con trai ngoan sao con từ nhỏ đã hiểu chuyện thế hả”
Hòa Thân và Tô Kì Nhi khi mây mữa động tình, Cần Tâm kì thực ở gian bên cạnh, có lúc là đứng bên cạnh hầu hạ, cho nên đừng nghĩ tuổi còn nhỏ, chuyện phong lưu nam nữ, cô sớm biết đến, chuyện này Hòa Thân khiến cô đỏ mặt nhưng nghĩ kĩ lại cười nghiêng ngả, sau đó men lên vai hắn, lắc vai hắn: “ Đúng là tức cười quá, ai ya, Hòa đại ca, ca hãy kể thêm chuyện nữa đi”
Hòa Thân thấy được, xem ra khi các cô nương đến độ 17, 18 tuổi, có một số việc không có thầy cũng tự hiểu, nhớ lại nhất cử nhất động cực kì mãnh liệt giữa mình và Tô Kì Nhi, Cần Tam này tai nghe mắt nhiễm, thì trình độ cũng coi như cao thủ, những lời mình dẫn dụ chỉ dạy cho Tô Kì Nhi có gì mà tiểu nha đầu này chưa nghe chứ nên nhíu mày kể tiếp “ Một tên thư sinh trên đường nhìn thấy một cô gái đẹp, đuổi lên thì thấy áo của cô gái, cổ áo quá thấp, nên đứng sau lưng cô gái nhìn vào trong, khen: đúng là nơi hoa đào đua nở, cô nương quay lại nhìn thấy thế kéo lại áo cười nói: chỗ đó còn có chỗ sinh ra nuôi lớn anh nữa đấy”
Cần Tâm phun miếng thịt vịt trong miệng ra, cười: “ Hòa đại ca, đúng là đại ca khéo làm người ta đau cả bụng”
Hòa Thân nghe thế vội nhìn ra cửa sổ, nếu có người ngoài nghe được còn không cho rằng ta đã làm cô..
Cần Tâm nói xong cúng thấy hơi nhỡ mồm, trong lòng thấy xấu hổ, thắc thỏm, đành nhân cơ hội kính rượu Hòa Thân để che giấy sự kích động trong lòng.
Hòa Thân mặc dù nay cũng đã ngà ngà say, nhưng không hồ đồ, khi thấy hôm nay Cần Tâm chủ động ve vãn mình, sự căng thẳng, lưỡng lự, bất an đã kìm chế bấy lâu nay tan thành mây khói, nay thấy Cần Tâm lại chủ động cởi bỏ sự ngại ngần cho mình, nên trong lòng vui mừng, gạo đã nấu thành cơm, sau này ta cũng đường đường chính chính vấn tâm bất quý, thời đại này ai mà không biết câu “ anh hùng khó qua ải mĩ nhân” nên cạn thêm mấy chén nữa, rồi nằm bò lên bàn giả vờ say để chờ Cần Tâm hiến thân, vì hắn sớm biết trong phòng của văn phòng có một chiếc giường có thể làm được chuyện tốt, bình thường để hắn nghỉ trưa, nay mặc dù có chút tương tựu, nhưng lúc này hắn đang bốc hỏa, cũng không cần coi trọng giai cấp của nha đầu này làm gì.
Quả nhiên đợi sau khi Hòa Thân nằm bò trên bàn không lâu, Cần Tâm liền giả vờ vừa lay vừa gọi thấy Hòa Thân đã say một cục, nên dìu Hòa Thân lên giường trong phòng nghỉ ngơi.
Đầu tiên Cần Tâm vuốt ve khắp người hắn, sau đó còn cắn mạnh vào sau tai hắn, rồi đứng dậy đóng cửa sổ, mang mấy cái đĩa và vò rượu đi.
Hòa Thân đang mơ hồ, nhưng thấy Cần Tâm đi ra ngoài, nghĩ: “ Tiểu nha đầu này mượn cớ ra ngoài dọn bát đĩa, để thăm dò bên ngoài” nên trong lòng thoải mái bắt đầu mơ hồ lại..
Thế nhưng đợi gần nửa giờ, Cần Tâm cũng chưa đến, Hòa Thân đột nhiên thấy không hay: “ Hay là Tô Kì Nhi đã về, nếu nàng ta thấy mình thế này, lại đúng lúc Cần Tâm hầu rượu hầu cơm, thì khó mà giải thích…” thế nên liền đứng dậy khỏi giường.
Thời gian này, Hòa Thân bất luận là ngủ hay thức thì việc đầu tiên là sờ vào vùng eo, khi hắn đưa tay lên sờ như thói quen, lập tức toát mồ hôi lạnh, xong rồi, chìa khóa kho trong Thiêm Viên không thấy đâu nữa.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----