Vừa vào trong Hòa Thân và Doãn Kế Thiện thấy Lưu Dung đang ngồi nghiêm chỉnh bên một chiếc bàn bát tiên, trên bàn giấy bút nghiên mực, chén trà được xếp rất chỉnh tề, góc tường còn có một chiếc giường nhỏ, chăn đệm bên trên đều mới tinh, trong phòng có bếp chậu than lớn,than trong chậu đang nổ lép bép, xem ra sống rất thoải mái.
Hòa Thân thấy Lưu Dung tự tại thế, có thể đã ăn cơm trưa rồi, đang ngủ dưỡng tinh thần.
Tên dẫn bọn họ đi vào nói với Hòa Thân: “Hai vị đại nhân, tại hạ đợi bên ngoài” Nói xong liền bước ra vừa đế cửa thì nghe người kia lại nói: “Ai, sao ngươi vào làm gì, cũng đi ra đi”
Hòa Thân cứ nghĩ là bọn Lưu Toàn và Nhiễm Kiện đưa người vào bảo vệ bọn họ, cũng không để ý đang định bước lên gọi Lưu Dung thì thấy đằng sau vang lên tiếng động lớn, tiếp đó nghe thấy có người ngã xuống đất.
Hòa Thân và Doãn Kế Thiện sững người, quay đầu lại nhìn, không trông thấy thì thôi trông thấy rồi đều sững người ra, chỉ thấy người vừa dẫn họ vào đã bị đánh ngã trên đất, dường như đã chết rồi, còn sau lưng bọn họ sau lưng bọn họ có thêm một người, người đó cao lớn, mặt đeo khăn đen, trong tay cầm bảo kiếm, đang nhằm vào Lưu Dung.
Lưu Dung lúc này cũng đã tỉnh rồi, mở to mắt nhìn thấy Hòa Thân và Doãn Kế Thiện đứng bên cạnh, sau lưng họ còn có một người sát khí đằng đằng, đang định xông lên giết mình, đột nhiên đơ ra, đang định đứng dậy, thì thấy tên mặc áo xanh kia nhảy phốc đến trước mặt Lưu Dung, vung thành kiếm dài lên trước ngực Lưu Dung.
Hòa Thân và Doãn Kế Thiện đều vô cùng sợ hãi, đột nhiên có biến, khiến bọn họ không biết làm thế nào, Hòa Thân gọi lớn: “ Dừng tay, có gì mời nói ra, không được lấy mạng ông ta” Nói xong không biết lấy dũng khí từ đâu, đi đến trước mặt người mặc áo xong, đẩy Lưu Dung vào góc tường.
Doãn Kế Thiện mặc dù là văn quan, nhưng cũng có chút công phu, thấy Hòa Thân liều mình xông lên, cũng không chịu yếu thế, thuận tay móc trong tay một thanh kiếm ngắn, bước lên trước bảo vệ cho Lưu Dung
“Tránh ra, nếu không ta sẽ giết luôn cả hai ngươi” tên kia thét.
“Tráng sĩ, có gì xin cứ nói, Hòa Thân tôi sẽ đáp ứng, đừng lạm sát vô tội thế?”
Hòa Thân thấy tên kia từng bước bức bách trong lòng vô cùng hoang mang run giọng nói: “ Hòa đại nhân nói rồi, có gì xin nói”
Bọn họ hét trong phòng như thế, người bên ngoài sớm đã nghe thấy, trở nên rối loạn, còn chưa kịp đi thông báo người bên ngoài vào chi viện, Lưu toàn và Nhiễm Kiện như mãnh hổ dẫn người xông vào, sau đó đá tung cửa phòng.
Lưu Dung lúc này đã bị Hòa Thân đẩy lui vào góc tường, lại có Doãn Kế THiện đứng trước bảo vệ, Hòa Thân lúc này đang đối diện với tên áo xanh, còn nguy hiểm hơn Lưu Dung. Tên áo xanh khi thấy bên ngoài có người xông vào, sao còn có thời gian nói chuyện với họ, nên xông thẳng đến Lưu Dung. Hòa Thân vì đứng ngáng trước mặt tên đó, cũng bị hắn xô ngã, lại thêm thanh bảo kiếm sượt ngang, cánh tay bị rách một miếng dài, đau đến mức thét lên, tay cũng bất giác buông thõng xuống, lại bất ngờ đụng phải một vật gì đó rất cứng, trong lòng vô cùng vui mừng: “sao lại quên mất thứ này chứ?”
Lúc này tên kai đã đá Doãn Kế Thiện ngã xuống đất, bảo kiếm đã xông thẳng đến chỗ Lưu Dung, muộn thêm tích tắc nữa thôi, thì Lưu Gù nổi danh lịch sử đã đi xuống suối vàng rồi, đúng lúc hắn lao kiếm thì đột nhiên nghe thấy sau lưng một tiếng “đùng”, sau đó tên áo xanh đột ngột dừng lại, mắt đảo, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất, còn chưa đợi hắn quay đầu lại xem chuyện gì, thì đã nghe mấy tiếng “đùng” một trận súng nổ vang lên
Thì ra vừa rồi Hòa Thân đụng đến khẩu súng ngắn ở eo, đó là hai khẩu súng có thể liền một lúc bắn 6 phát lần trước Henry tặng hắn, tuy nhiên Hòa Thân thường chỉ đeo một khẩu bên người, Lần này đi đến Dương Châu, sợ trên đường có nguy hiểm gì đó, cho nên hai khẩu đều dắt trên eo, mặc dù trên đường đi có chút vướng víu khó chịu nhưng hắn biết sự lợi hại của thứ đồ Tây này, vừa ban nãy đã nổ súng bắn tên áo xanh trong lúc hoảng loạn.
Lưu Toàn và Nhiễm Kiện xông vào phòng thấy thế biết đã sinh ra biến gì, Lưu Toàn chạy đến bịt vết thương trên vai Hòa Thân lại, nhưng cú đâm ban nãy quả là có chút lợi hại mặc dù Lưu Toàn dùng lực bịt lại nhưng máu tươi vẫn tuôn ra.
“Mau xuống quân dưới núi mời thầy lanh lên đây” Nhiễm Kiện hét lên với thủ hạ đứng ở cửa.
“Không cần hô hoán thế, ta không sao, không cần phải sợ hãi thế” Hòa Thân nói xong đến trước mặt Lưu Dung đang hoang mang vô định, nói: “ Tham kiến khâm sai đại nhân”
Lưu Dung dù bị dọa cho đủ sặc, nhưng từ nhỏ đã theo cha biện án, mấy lần lên núi xét xử tham quan, lại đi trấn áp bạo loạn, có thể nói là giết vô số người, nay thấy thích khách đã bị giết chết, nên đã lây lại được sự trầm định, vừa rồi tận mắt chứng kiến Hòa Thân vì cứu mình mà suýt nữa mất mạng, nay Hòa Thân lại hành lễ như thế, trong lòng cảm động, mắt hơi mơ hồ, nhưng rồi nhanh chóng ý thức được như thế là thất thái, vội kéo Doãn Kế Thiện đến trước mặt Hòa Thân, khom mình nói: “ Đa tạ Hòa đại nhân”
Lúc này Bạch Thụy cũng đã chạy vội đến phòng thiền, nhìn thấy tình thế trước mắt biết là đã có phát sinh đột biến, lại thấy máu tươi phun ra từ cánh tay Hòa Thân, lập tức lệnh cho người hiểu y thuật trong Bạch liên giáo chạy đến băng bó vết thương cho Hòa Thân, Hắn đến trước mặt Hòa Thân, ngại ngùng nói: “ Hòa đại nhân, thật chúng tôi lơ là quá, khiến bọn phản tặc trà trộn vào trong núi, lại nhân cơ ám sát Lưu đại nhân, đúng là tội lơn, may mà các vị đại nhân đều bình an vô sự, chỉ bị thương tích bên ngoài, tại hạ xin nhận lỗi với các vị đại nhân” Nói xong bèn khom mình xuống.
Dù nói thế nhưng khi vết thương của Hòa Thân đã được băng bó xong, tình thế đã ổn định, Bạch Thụy cũng đổi sắc mặt, bước đến trước trịnh trọng nói: “ Hòa đại nhân, chuyện vừa rồi coi như tại hạ đắc tội, nhưng nay chúng ta phải nói đến chuyện chính của chúng ta. Lưu đại nhân xin hãy chịu ấm ức chút, chúng ta ra đại điện nói chuyện ổn thỏa xong, tại hạ sẽ đích thân đưa Lưu đại nhân về Nam Kinh”
Doãn Kế Thiện nghe xong thấy khó chịu, lấy lại tư thế tổng đốc, trầm mặt xuống nói: “ Thế không được, ban nay các ngươi ở đây cũng cho canh phòng cẩn mật thế mà vẫn có nguy hiểm, cứ để Lưu đại nhân lại đây chúng tôi không yên tâm được”
Hòa Thân bước lên trước nói: “ Doãn đại nhân nói có lý nay chúng tôi sẽ đi cùng Lưu đại nhân, chúng ta cùng vào đại điện nói chuyện, thế chúng tôi mới không thấy lo lắng”
Bạch Thụy thấy Hòa Thân nói thế, nên cười: “Cũng được, thế mời Lưu đại nhân vào đại điện, tuy nhiên vẫn là do người của chúng tôi hộ tống đi”
Nói là hộ tống nhưng kì thực là áp giải, Doãn Kế Thiện gật đầu nói với Lưu Dung: “ Lưu đại nhân, thế ngài hãy chịu ấm ức chút vậy”
Trên đường đến đại hùng bảo điện, Hòa Thân thấy rất khó chịu, tên áo xanh kia rốt cuộc là do ai sai đến, xem ra là nhằm đến Lưu Dung may mà hắn chưa thành công nếu Lưu Dung quả thực bị ám sát, thì hắn phiền toái to, dù mình có 100 cái mồm cũng không nói rõ được. Thế cũng tốt nay Bạch Thụy không đảm bảo được sự an toàn cho Lưu Dung, Doãn Kế Thiện lại trở thành ân nhân cứu mạng, đây đúng là cơ hội trời ban cho để hòa hảo với Lưu Dung.
Cả bọn đến đại điện Lưu Dung bị người của Bạch liên giáo giải đến mé đông, ngồi sau đám người Bạch Thụy, bên cạnh là tên hộ pháp Thiên Tôn Lưu Hồng Quá mà lần trước Hòa Thân gặp và Lưu Kính hương chủ Bạch Quảng Đường.
Hòa Thân và Doãn Kế Thiện được bố trí ngồi bên mé tây, bên cạnh có 1 chiếc bàn bát tiên, Lưu Toàn, Nhiễm Kiện và những người khác đứng đằng sau, đúng là không khí của một cuộc đàm phán.
Bạch Thụy thấy Hòa Thân và Doãn Kế Thiện đã ngồi xuống, bèn đứng dậy nói: “ Hai vị đại nhân, lần trước tôi đích thân đi Nam Kinh gặp các vị, các vị nói đợi thánh chỉ hoàng thượng đến mới có câu trả lời chính thức cho chúng tôi, nghe nói thánh chỉ đã tới, không biết triều đình có đáp ứng điều kiện của chúng tôi hay không?”
Doãn Kế Thiện nhìn Hòa Thân, Hòa Thân đứng dậy mỉm cười nói: “ Xin cho ta nói thẳng, yêu cầu lui binh của tổng đốc Lưỡng Quảng TrươnG Thế Côn và đề đốc Lục Doanh Tứ Xuyên Cát Cáp khỏi dải núi Thái Biệt đã bị hoàng thượng từ chối” Nói xong nhìn sang Lưu Dung, hắn muốn xem xem Lưu Dung phản ứng với quyết định này của Càn Long như thế nào, nhưng ai ngờ Lưu Dung không có chút phản ứng gì, dường như là đang nói tới chuyện của ai khác vậy “hay là Lưu Dung sớm đã đoán được Càn Long mặc kệ tính mạng ông ta để giữ thể diện cho triều đình, hay là ông ta sớm đã hiểu được tính khí vô tình vô nghĩa của Càn Long?”
“Từ chối rồi?” Bạch Thụy biến sắc mặt, mặc dù sớm đã thương lượng với Hòa Thân nhưng nay Hòa Thân trước mặt bao nhiêu người nói thế, khiến hắn thấy ngạc nhiên “ hay là Hòa Thân thay đổi rồi” Bạch Thụy nghĩ
“Thánh chỉ ở đây, ta có thể tuyên chỉ cho ngươi nghe” Nói cong móc thánh chỉ trong ngực ra, bắt đầu tuyên đọc.
Ban nãy Doãn Kế Thiện cho mình là thân phận mệnh quan triều đình, nhưng khi thấy Hòa Thân đọc thánh chỉ, ngay lập tức quỳ xuống, Lưu Dung cũng muốn quỳ tiếp chỉ, nhưng bị mấy tên Bạch liên giáo ấn mạnh xuống ghế, không động cựa gì được, cho nên đành cúi đầu lắng nghe, đây chắc là lần đầu tiên Lưu Dung lại bất kính như thế với Càn Long sau bao nhiêu năm ông ta làm quan, khi nghe thấy triều đình ở Bắc Kinh sẽ tuyên bố ông ta quyên thân vì nước, cơ mặt liền giật giật, sau đó cái gì mà phong cho con trưởng ông ta làm nhất đẳng công thì hoàn toàn không có phản ứng gì.
Hòa Thân đọc xong thánh chỉ Bạch Thủy đẩy ghế cười nhạt với Hòa Thân: “ Thế, triều đình không quan tâm đến khâm sai tận trung vì triều đình ư, từ Lưu Thống Huân, nhà họ Lưu tận trung báo quốc, nay… đúng là khiến người ta chạnh lòng, chạnh lòng”
Bạch Thụy nói đến chạnh lòng, thân người Lưu Dung bỗng run rẩy, đợi Hòa Thân cất thánh chỉ vào ngực xong, mới lấy lại được bình tĩnh, nhằm hướng Bắc Kinh mà nói: “…vạn tuế, vạn vạn tuế”
Doãn Kế Thiện thấy Hòa Thân không đáp, bèn đứng dậy thưa: “ Bạch sứ giả, mặc dù Hoàng thượng cự tuyệt chuyện lui binh, nhưng một số việc khác chúng ta vẫn có thể thương lượng”
“Doãn Kế Thiện” Bạch Thụy quát “Ngài không cần ở đây giả vờ giả vịt thế, nhìn điệu bộ… kì thực ai mà không biết ngài là một tay tàn nhẫn… lần trước ngài mua chuộc Lưu Tuấn Tài “địa quảng đường” của Bạch liên giáo, một đêm giết hại 4 nghìn huynh đệ chúng ta, ngài đừng vội đắc ý, nợ máu nà sớm muộn gì Bạch liên giáo chúng ta cũng đòi lại, nay Càn Long không đáp ứng điều kiện của chúng ta, chúng ta cũng đành phải ngư tử võng phá”
Nói đến đây, Bạc Thụy hét lên: “ Giết Lưu Dũng cũng là giết, giết thêm hai tên cẩu quan cũng là giết, dứt khoát hôm nay chúng ta cùng chết, người đâu, giết Hòa Thân và Doãn Kế Thiện cho ta”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----