Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 67: Dịch bệnh




Hách Liên Diệp  rũ hàng mi bạc, nói: "Không sai biệt với những gì ta đoán lắm."

Ta đan hai bàn tay run rẩy vào nhau, cúi đầu nhìn sàn xe tối tăm không phân biệt được màu sắc, từng câu từng từ phát ra từ cổ họng như mũi kim chích vào trái tim, rỉ máu, đau đớn: "Mộ Trường Vũ thực sự muốn xuống tay với Trường Nguyên... Tu Hoa viết trong thư... chàng được cách ly và chăm sóc rất cẩn thận, không thể nào xảy ra sai sót như vậy... không thể nào... "

"Nhưng nếu đã là chuyện Mộ Trường Vũ cố ý muốn làm, muốn đề phòng cũng vô dụng?" Hách Liên Diệp bình thản tiếp lời.

"... Đúng..." Không còn cách nào, ta phải thừa nhận. Hách Liên Diệp nói đúng, Mộ Trường Vũ là người thế nào? Đối với hắn mà nói, không phải cứ đề phòng là sẽ tránh được. Nếu có kẻ thực sự tin vào những chuyện như vậy, ta nhất định sẽ chê cười kẻ đó quá ngây thơ.

"Vương phi... xin đừng quá lo lắng." Sát Long nhận ra ta đã vò góc áo đến nhàu nát, nói một câu an ủi.

"Ta... " Ta vốn muốn nói ta không sao, nhưng hai chữ không sao lại mắc lại nơi cuống họng, nghẹn nghào không thể thốt ra thành lời. Không sao ư? Làm sao ta có thể nói ta không sao đây? Ta không lo lắng ư? Bằng cách nào?

Trường Nguyên, Trường Nguyên... Ta tin chàng, tin chàng. Vì thế chàng đừng xảy ra chuyện gì...

Đợi ta.

Trường Nguyên, chàng phải đợi ta.

Hách Liên Diệp tựa đầu vào vách xe, trong lòng bàn tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện một viên bạch ngọc to cỡ quả cam nhỏ, đang phát sáng yếu ớt qua từng kẽ ngón tay thon dài, chảy xuống vạt y phục xanh của hắn một sắc màu nhàn nhạt như sương. Hắn mân mê viên ngọc, chất giọng êm êm như suốt chảy vang lên: "Sinh mệnh Thiên tử lại bớt đi một ngày, sắp đến lúc rồi... sắp rồi..."

"Sao...?" Hách Liên Diệp lại nói những lời mơ hồ khiến ta không hiểu. 

"Không lâu nữa đâu." Hắn mỉm cười rất nhẹ, buông một câu bình thản. 

Sau đó, suốt chuyến đi ròng rã không nghỉ, hắn không nói thêm bất cứ một lời nào.

Đi qua khỏi vùng rừng núi phía Tây, tiết trời càng ngày càng ấm lên, cái lạnh buốt của gió tuyết trên đỉnh Chúc Đang dường như đã tan biến theo dải nắng dịu cuối ngày. Hoàng hôn dệt thành một vệt nhuốm đỏ ngang bầu trời cao vời vợi. Gió khẽ thổi qua tán cây, ngân nga một khúc ca yên bình dễ chịu.

Ta mơ màng nhìn bóng xế đang đổ dần phía chân trời, thấy mi mắt đã bắt đầu trĩu xuống.

"Vương phi, người nghỉ ngơi chút đi... đường còn dài, rất vất vả. Non nửa canh giờ nữa đi đến vùng đất khó đi sẽ không ngủ được."

Ta không nhìn Sát Long, cũng không đáp gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần. 

Đừng suy nghĩ nhiều, tịnh tâm, sẽ không lo sợ, không buồn khổ. 

Vài canh giờ nữa thôi, ta có thể mang được thuốc giải đến. Trường Nguyên sẽ không sao đâu.

Chàng sẽ không sao cả.

Trước khi thiếp đi, ta nghe tiếng gót giày vang lên rất nhẹ, Hách Liên Diệp đã rời khỏi khoang xe.

- --

"Cứu nó, xin ngài! Cầu xin ngài cứu nó, cứu con của tiện dân... cứu nó..." Thím Khương quỳ trên nền đất đen mà khóc đến váng vất. Thân thể bà gày gò không chịu nổi sự tàn phá của nghèo khổ, của sự đói kém, mùa màng thất thu, giờ chỉ còn lại mảnh da đen sạm vì nắng mưa bọc lấy xương cốt khẳng khiu. Bà chỉ mới ngấp nghé tứ tuần, nhưng mái tóc đã trắng đến quá nửa, những vết chân chim trũng xuống vì lo âu bộn bề. Đôi mắt bà sâu thăm thẳm đong đầy nỗi thống khổ chồng chéo, nhìn Trường Nguyên, rồi lại chuyển dời sang ta đang đứng bên.

"Cứu lấy A Bảo, cứu nó..." Giọng thím Khương khản đi, nghe chẳng còn rõ tiếng. Nước mắt bà cứ giàn ra, không sao ngăn lại được, khía xuống gò má đen xạm những vệt dài khắc khổ.

Trong lòng ta dậy lên cảm xúc đau xót như thể A Bảo đang bị bệnh dịch hành hạ kia chính là con của ta, mẫu tử tình thân, chẳng khắc nào cắt chia từng khúc ruột. Ta dang tay cúi xuống ôm thím Khương vào lòng, bà vẫn cứ khóc nấc lên, không ngừng nghẹn nghào cầu xin chúng ta cứu A Bảo, cứu con trai bà.

Trường Nguyên nhíu mày, ánh mắt chàng nhìn A Bảo đang nằm trên cái giường tre xiêu vẹo phía góc nhà sâu biết bao nhiêu. Ánh mắt ấy chứa đầy sự thương xót, sự cảm thông cho dân chúng vô tội phải hứng chịu tai họa vì cái thế tranh quyền đoạt vị, vừa chứa đầy sự bất lực cùng sự oán trách bản thân quá vô dụng. 

Ta vỗ nhẹ lên lưng an ủi thím Khương, hy vọng có thể giúp bà bình tĩnh lại một chút.

Tình hình lúc này đang chuyển biến ngày càng xấu, thây người chết vì bệnh dịch hỏa táng bao nhiêu cũng không xuể, đói kém, mất mùa, hạn hán... Mọi thứ khiến mảnh đất Minh Nguyệt đã từng rất thịnh vượng trù phú này chỉ trong chốc lát biến thành xa mạc cằn cỗi, cỏ cây còn chẳng mọc được, huống gì đến con người?

Đến cùng, hứng chịu nhiều đau khổ nhất, vẫn là lê dân bách tính vô tội.

A Bảo chỉ là một trong số rất nhiều đứa trẻ nhiễm bệnh ở nơi này, hài tử chỉ mới  bốn tuổi đã nằm trên giường qua bảy ngày bảy đêm, mạng sống giờ chỉ như mành chỉ cheo chuông, cứ vơi dần vơi dần, từng chút từng chút một. Bệnh dịch ăn mòn A Bảo, cũng ăn mòn cả người mẫu thân yêu thương nhi tử hơn cả sinh mạng, thím Khương.

"Không sao... thím Khương... không sao đâu, A Bảo sẽ khỏe lại thôi mà." Ta nói cái điều mà chính ta cũng không dám tin tưởng, cho dù cảm thấy vô cùng có lỗi, vô cùng xấu hổ vì không thể làm được gì, nhưng Trường Nguyên và ta vẫn đang rất nỗ lực. Nỗ lực từng ngày để đấu tranh với dịch bệnh, để tranh đoạt với Diêm vương từng mạng sống. Ta hiểu, ta đau một, thì Trường Nguyên chàng còn đau gấp mười. Nơi này là quê hương mà mẫu phi của chàng dành cả đời để hướng về, là thứ bà đã gửi gắm lại cho chàng trước khi ra đi. Bây giờ nhìn thấy mọi thứ trở thành như thế... thử hỏi, có ai còn có thể đau đớn hơn chàng đây?

"Khụ... khụ... khụ" Tiếng ho như muốn xé toạc cả cuống họng yếu ớt vang lên ở phía giường tre, thím Khương vùng khỏi tay ta, lao nhanh đến mức gần như là ngã rạp xuống mặt nền lạnh buốt lấm lem. Bà bò tới bên giường, hoảng hốt run rẩy ôm lấy thân hình gày gò của A Bảo vào lòng, bờ môi trắng bệch nứt nẻ thốt chẳng nên lời. 

Trường Nguyên bước những bước thật dài đến bên giường, ta cũng theo sau. Chàng cúi xuống đưa tay xem mạch cho A Bảo. Hài tử vẫn run lên bần bật trong cơn ho xé ruột xé gan, khuôn mặt hõm sâu tím lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không mở. 

Đôi mày kiếm của Trường Nguyên cau lại rất chặt, khiến cho bàn tay đang vỗ lưng A Bảo của ta thoáng run rẩy, chậm đi vài nhịp.

Những tiếng nấc nghẹn quẩn quanh chẳng ngừng. A Bảo quằn quại giãy dụa trong cơn đau nơi cuống họng bỏng rát, Thím Khương ra sức ôm lấy A Bảo, như thể sợ hãi chỉ khẽ nơi tay là sẽ mất đi đứa con bé bỏng mãi mãi...

Ta nhìn Trường Nguyên, ánh mắt chàng dường như chẳng còn tiêu cự, tùy ý phóng ra một điểm, gương mặt chàng căng lên, hằn rõ những đường cơ chạy dọc hai thái dương. Chàng đang rất căng thẳng, cũng rất lo âu... Mạch của A Bảo như vậy... chỉ sợ là mạch xấu.

Qua cơn ho dữ dội, thím Khương bình tĩnh hơn được một chút, ta giúp thím bế A bảo đặt nằm cần thận lên giường rồi theo Trường Nguyên rời đi. 

Bước ra khỏi ngôi nhà mái ngói cũ kĩ, ta ngước mắt nhìn, khoảng trời đông xám ngoét như khói tàn khiến lòng người cũng trở nên não nề biết bao nhiêu.

"Trường Nguyên... A Bảo có phải...?"

Chàng không đáp, chỉ khẽ lắc đầu.

A Bảo... một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, ngây thơ nhỏ dại như vậy... lại sắp không còn bao nhiêu thời gian nữa.

"Tiểu Vũ... Đều là lỗi của ta..."

"Chàng..." Ta muốn nói với chàng rằng không phải... nhưng lại không đủ khả năng. Sự day dứt trong lòng chàng, không phải chỉ một câu "Không phải" là có thể nguôi ngoai được.

"Mộ Trường Vũ vẫn là nuôi mối thù không thể buông bỏ với mẫu phi... hắn... nhất định muốn đuổi cùng giết tận."

Năm xưa trong cung, Hiền Quý Phi - mẫu phi của Mộ Trường Vũ từng là phi tử được sủng ái bậc nhất. Nhưng quang hoa có được mấy khi... dựa vào chân tình đế vương thì có thể tồn tại ở chốn lầu son cung cấm được bao lâu? Rồi cũng đến lúc Hoàng thượng đưa một Thục quý phi về, ngoài Hoàng hậu có chỗ đứng vững chắc, có ai mà không lao đao? Hiền quý phi rồi cũng rớt đài, mang theo mối hận thù ấy truyền lại cho đứa con trai duy nhất của mình - Mộ Huyền. Một tam hoàng tử trẻ người non dạ, chưa biết đến nhân tình thế thái đã sớm bị cuốn vào tranh đấu khốc liệt nơi hậu cung, tâm tính độc ác của hắn... suy đến cùng vẫn là do chính tay mẫu phi của hắn tạo nên.

Người khiến mẫu phi hắn bị nghẻ lạnh là Thục Quý Phi, người khiến hắn trở thành một hoàng tử bị ghét bỏ là đứa con trai do Thục Quý Phi sinh ra. Vì vậy hắn hận, hắn muốn phá hoại tất cả của Trường Nguyên... Đến cuối cùng, hắn còn muốn cả mạng của chàng.

Dịch bệnh, giữa mùa đông? Kẻ khờ cũng biết mọi chuyện chẳng đơn giản như thế...

"Về lại chỗ Thành chủ thôi, hôm nay chúng ta sẽ thử lại thuốc giải lần nữa." Ta nhìn đợt lá rụng cuối cùng từ phía cây hoa gạo đã xơ xác bên hiên, nói.

Trường Nguyên đưa bàn tay ấm áp đan vào năm đầu ngón tay của ta, gật đầu: "Về thôi, chỉ cần có một chút hy vọng, chúng ta cũng phải thử!"

"Được."

Thuốc giải, vốn là thứ ta và Trường Nguyên mất rất nhiều công sức tìm kiếm từng loại thảo được một, phối chúng với nhau, căn chỉnh liều lượng. Nhưng đã thử đến cả nghìn lần, kết quả, vẫn là thất bại. Ba ngày. Đã ba ngày rồi, số thảo dược dự trữ đã không còn nhiều, nhưng ta và chàng vẫn không thể cứ thế mà bỏ cuộc. Dân chúng Nguyệt Thành vẫn còn chờ chúng ta, vẫn còn chờ Nhị vương gia, cho dù có phải thử lại bao nhiêu lần đi nữa, chúng ta nhất định không được để những người đã đặt cược cả mạng sống để tin tưởng phải chịu thất vọng.

A Bảo vẫn chờ thuốc giải của chúng ta.

Ta dùng bút lông nghi lại số liệu xử dụng ở lần thứ thuốc mới nhất, vừa cân Hoằng Cần vừa gõ cán bút lên mặt thẻ tre nhẩm tính: "Hai lạng, liều trước dùng một lạng bảy, lần này có thể tăng lên một chút. Vân Sạng, giảm đi nửa lạng... được rồi, như vậy."

Ta đong số thuốc mới bốc vào nồi đất, đi qua chỗ Trường Nguyên đang ngồi cạnh bếp. Chàng đang ngồi xem lại số bã thuốc vừa rồi, trường bào túm không hết quẹt xuống đất bẩn hết cả, nhọ nồi lem luốc khắp người. Ta đặt nồi đất lên bếp, nhóm lửa xong liền quay lại chỗ Trường Nguyên. Chàng ngẩng đầu lên nhìn ta, khiến ta không nhịn được liền bật cười.

"Trường Nguyên... mặt chàng!"

Trường Nguyên cau mày dùng bàn tay vừa bốc bã thuốc đưa lên sờ mặt, hoài nghi hỏi: "Mặt ta? Mặt ta làm sao?"

"Nhọ nồi kìa... " Ta khúc khích cười, kéo khăn tay ra lau đi giúp chàng. Trường Nguyên lại tiếp tục xem xét bã thuốc, nét mặt trông có vẻ khá dễ chịu.

"Sao rồi? Chàng có phát hiện gì không?"

"Tiểu Vũ... nếu ta không nhầm thì... chúng ta... sắp thành công rồi!"