Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 57: Tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân




"Mẫu thân của... ta?"

Nghe Hách Liên Diệp kể chuyện, không phải ta chưa từng nghĩ linh hồn đã giúp đỡ hắn là mẫu thân, chỉ là chính tai nghe thấy, quả thực vẫn khiến ta khó chấp nhận.

Hách Liên Diệp gật gù: "Đúng thế, mẫu thân cô nương chết oan nên linh hồn không xiêu thoát được, lang thang đến Tu Nhân Trang, ngẫu nhiên cứu ta một mạng."

Ta hít sâu một hơi, nếu là chuyện về mẫu thân, ta muốn nghe, thực sự muốn nghe nhiều hơn.

"Chuyện... xảy ra như thế nào?"

"Để ta nhớ xem... Là năm Đông Các thứ mười, sư phụ nói ta có tiên duyên, tu luyện rất nhanh đã có thể vượt qua chín mươi kiếp nạn, sau đó thì người quy tiên. Ta tiếp tục trải qua chín kiếp nạn còn lại, chỉ là đến kiếp nạn cuối cùng lại thất bại, cơ thể bị thiên pháp đánh vào, hồn rời khỏi xác, ta còn tưởng bản thân thực sự đã chết rồi, không ngờ lại gặp được Dương phu nhân. Bởi vì chết trẻ nên khi gặp ta Dương Phu nhân nhìn bề ngoài cũng chỉ như cô nương hiện tại thôi, rất xinh đẹp."

Đúng thế, năm ra đi, mẫu thân mới vừa tròn hai mươi hai tuổi, quãng đời của bà, đáng lẽ ra là còn rất dài. Nhưng đáng tiếc...

"Dương phu nhân là một người phụ nữ rất có cốt khí, cũng rất tốt bụng, bà ấy dùng ba phần phách của mình để cứu ta, còn ba hồn ba phách còn lại, giúp bà ấy duy trì chút hơi tàn để thành toàn tâm nguyện cuối cùng."

"Tâm nguyện cuối cùng?" Duy trì hơi tàn để hoàn thành... tâm nguyện cuối cùng? 

"Cứu ta, bà ấy nhờ ta hai việc, đầu tiên, giúp cô nương trải qua một kiếp bình yên vui vẻ, thứ hai, tạo ra một kết giới giữ phần hồn phách còn lại của bà ấy ở lại nhân thế, bà ấy còn muốn gặp lại phụ thân cô nương lần cuối."

"Gặp lại phụ thân..." Tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân, chẳng qua chỉ là muốn gặp lại phụ thân lần cuối cùng, gặp lại người trượng phu đã quay lưng lạnh lùng với bà ấy... lần cuối cùng.

Mẫu thân...

Hách Liên Diệp nâng chung trà, hít một hơi thật sâu.

"Thanh Vũ cô nương, chuyện mẫu thân cô nương, ta cũng đã nhìn ra được. Dương phu nhân vì bị hàm oan mà chết không nhắm mắt, cuối cùng trở thành linh hồn lang thang nơi dương thế, quả thực rất đáng... thương..."

"Tiên sinh... đừng nói mẫu thân ta đáng thương." 

Với tính cách của người, sự kiêu ngạo của người, cho dù thực sự có đáng thương đi nữa, người cũng nhất định không muốn nhận hai chữ "đáng thương" ấy.

Hách Liên Diệp thở dài: "Đúng là Dương phu nhân sẽ không muốn nghe những lời như vậy. Cô nương và phu nhân đều rất giống nhau, có thông minh, có kiêu ngạo, có kiên cường. Chỉ tiếc... số phận đều không được như mong muốn."

Ta cười khẽ, nói ra thì lời này hắn nói không sai, ta và mẫu thân, đến cùng đều bị thứ gọi là "số phận" hành hạ.

"Chẳng phải tiên sinh đã cho ta làm lại một kiếp hay sao, lần này, "số phận" sẽ là thứ ta nắm trong tay."

Hách Liên Diệp mỉm cười đầy tán thưởng, đặt lại chung trà lên bàn: "Cô nương nói rất hay."

"Vậy... ta muốn hỏi, linh hồn mẫu thân của ta đang ở đâu?"

Hách Liên Diệp không nhìn ta, dời ánh mắt đến hướng nam xa xôi, khẽ nheo lại: "Vẫn ở Vạn Kim Sơn, trong Tu Nhân Trang. Nhưng hiện tại bà ấy chỉ là một linh hồn không có thực thể, cô nương không thể nhìn thấy được."

Quả thực ta rất muốn đi gặp người, nhưng nghe Hách Liên Diệp nói thế, cảm giác thất vọng liền như thủy triều ào ạt trào dâng trong lòng. Đã lâu lắm rồi... ta rất nhớ mẫu thân. Mỗi lần nghĩ đến cái chết năm đó của người, ta lại cảm thấy đau lòng... lẽ ra người đã không chết...

Trước mắt ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm, thời hạn mười hai ngày vô cùng ngắn ngủi, muốn đến Tu Nhân Trang bây giờ là chuyện không thể nào, ta buộc phải tạm gác lại sau lưng.

"Làm thế nào ta mới gặp được mẫu thân?"

Hách Liên Diệp lại thở dài, buổi tối hôm nay hắn đã thở dài rất nhiều lần. "Không thể, Dương phu nhân chết oan, linh hồn của bà ấy chỉ có những người gây ra cái chết cho bà ấy mới có thể thấy được. Năm đó ta cũng đã hồn lìa khỏi xác mới có thể bất ngờ gặp được bà ấy, cũng xem như là có duyên, còn cô nương, thực sự là không thể."

Chỉ có những người đã gây ra cái chết cho mẫu thân mới có thể nhìn thấy linh hồn của người, chuyện này nói ra nghe mới diễu cợt làm sao. Vì thế nên mẫu thân mới có thể gặp được phụ thân theo tâm nguyện cuối cùng của người.

"Bao giờ mẫu thân ta đi gặp phụ thân?"

Hách Liên Diệp di dời tầm mắt, hướng về phía ta, trong con ngươi đen láy trải lên một màn sương mù mờ ảo, hắn đưa tay đan vào tóc, vẻ mặt băn khoăn. Chẳng lẽ hắn cũng không biết? Nói là giúp mẫu thân mà lại không biết?

Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn thực sự nhún vai: "Cái này, hình như Dương phu nhân không nói với ta."

"... Vậy kết giới giữ linh hồn mẫu thân mà tiên sinh nói là?"

"À cái đó..." Hắn hơi nheo mắt, một tay xoay xoay chung trà nằm trên bàn. "Chắc cô nương không biết, linh hồn không xiêu thoát được lang thang ở dương thế sau một thời gian sẽ hồn phi phách tán khắp tam giới, lúc đó không những không thể đầu thai chuyển thế mà còn mất hết kí ức khi còn sống. Khi gặp mặt phu nhân đã cho ta ba phách, hiện tại chỉ còn ba hồn bốn phách, thời gian của bà ấy không còn nhiều, nếu không hóa giải oan khuất để bà ấy được vào cổng luân hồi... chỉ sợ... cũng khó nói... Vì thế nên ta mới giúp bà ấy giăng một kết giới giữ hồn phách lại, ít nhất là trong khoảng một năm tới sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần đưa Thừa tướng đến nơi là được."

Như vậy, chỉ có đưa phụ thân đến Vạn Kim Sơn, hóa giải oan khuất của mẫu thân mới có thể sớm giúp người yên nghỉ.

"Hiện tại... mẫu thân của ta vẫn tốt chứ?"

Hách Liên Diệp đáp: "Vẫn tốt, chỉ là mất đi ba phách khiến đôi lúc bà ấy quên đi một vài thứ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng."

Vẫn tốt, vậy là được rồi. Như vậy, ta cũng an tâm.

"Hách Liên tiên sinh, cảm ơn tiên sinh."

Hách Liên Diệp cười khẽ, lắc đầu, những sợi tóc trắng như sương giá trượt xuống: "Mạng của ta là do Dương phu nhân cứu, người nói lời cảm ơn phải là ta mới đúng."

Ta mỉm cười, nâng chum trà an thần lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Nếu không có mẫu thân hy sinh ba phần phách, không có Hách Liên Diệp ra tay giúp đỡ, làm sao ta có được cơ hội làm lại từ đầu, làm sao ta có thể sống tốt như ta hiện tại?

Những chuyện kiếp trước, đã qua rồi thì để nó qua đi.

Mẫu thân muốn ta phải sống cho tốt, ta cũng không thể phụ lòng người được.

Mưa bên ngoài đã ngớt dần, chỉ còn những âm thanh lách tách gõ vào then cửa sổ bằng gỗ chạm hoa văn đẹp mắt, ta không gọi Ly Tâm nữa, có lẽ lúc này nàng cũng mệt rồi, để nàng nghỉ ngơi một chút, tự mình đứng dậy đi mở cửa sổ.

Một trận gió mang theo cái mát lạnh ẩm ướt của cơn mừa rào mùa hạ cùng với mùi hương mằn mặn tanh tanh của đất ẩm  ùa vào phòng, ta hít một hơi dài, cơn đau đầu dường như đã hoàn toàn biến mất không chút tung tích. Ngửa cổ nhìn lên, bầu trời cao thăm thẳm như đại dương bao la, trong vắt không một gợn mây, trăng sáng vằng vặc, cơn mưa đã qua rồi. Xem ra sáng mai khởi hành, trời sẽ rất đẹp.

Ta đi mở tất cả các cửa sổ, lúc quay lại, Hách Liên Diệp vẫn đang chậm rãi uống trà.

"Hách Liên tiên sinh, ngày mai khởi hành chúng ta phải mang theo những gì?"

Hách Liên Diệp vừa đậy nắp chum trà, vừa như lơ đãng nhưng vẫn trả lời: "Những gì cô nương cảm thấy cần thiết là được, ngoài ra cũng phải mang theo hai cận vệ bên mình nữa, tới bên ngoài Thiên Dực Môn là ta phải tạm lánh mặt rồi."

Ta hơi ngẫm nghĩ xem nên đưa ai đi cùng, một người chắc chắn sẽ là Sát Long, vậy còn người thứ hai... Nên là ai đây? Tạm gác vấn đề sang một bên, ta lại hỏi: "Chúng ta sẽ mất bao nhiêu thời gian?"

"Nhanh nhất là bốn ngày ba đêm."

Không đủ.

"Nếu đi xuyên đêm thì sao?"

Hách Liên Diệp nhướn mày, động tác vuốt tóc thoáng dừng: "Sao, đi như vậy sẽ rất vất vả, hơn nữa chúng ta còn đi đường rừng... Nhưng đúng là sẽ nhanh hơn, như vậy chỉ còn ba ngày hai đêm thôi."

Ta cười khẽ: "Như vậy đi, canh tư sáng mai sẽ xuất phát."

Ba ngày hai đếm, mất thêm một ngày một đêm đến Nguyệt Thành nữa, việc điều chế thuốc giải lúc đã có Dạ Cang trong tay hoàn toàn không thành vấn đề, có lẽ chỉ mất nhiều nhất là nữa ngày. Sau đó chúng ta sẽ cùng lên thuyền đi đường thủy theo dòng Mạn Hà, tính ra thì đi đường thủy so với đường bộ sẽ nhanh hơn nhiều, nội trong hai ngày là có thể tới được Bắc Thành. Chuyện tiếp theo thế nào, đành phải tùy cơ ứng biến, dựa vào may mắn mà thôi.

"Tiên sinh, tiên sinh nói sẽ giúp ta cứu Trường Minh Vương, tiên sinh đã có cách rồi chứ?"

Hách Liên Diệp chống cằm, cười nhẹ, ánh mắt trong trẻo như gương soi.

"Cô nương có thể tin vào chút bản lĩnh của ta."

"Được."