Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 54: Gặp lại Hách Liên tiên sinh




"Tiểu thư, xe ngựa của Hách Liên tiên sinh đã đến ngoài cửa phủ rồi."

Ta nâng chén trà, thả mi, khẽ gật đầu: "Ừ, mời tiên sinh vào phủ đi."

"Dạ." Ly Tâm nghe xong, khom người lui đi.

Ta nhấc nắp chén trà, hương Đào Hoa Tiếu Đông Phong nhè nhẹ thoang thoảng bay ra lan tỏa khắp không trung khiến đầu óc ta thư thái lạ thường. Đêm qua đứng hứng gió lạnh ngoài hiên, ngủ không được sâu, sáng dậy cũng có chút mệt mỏi. Ấy vậy mà chỉ cần nhấp một ngụm trà là dường như bao nhiêu uể oải đã tan biến hết, trà này đúng là rất tốt, ta hài lòng hơi tựa lên lưng ghế đằng sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Chưa đầy nửa nén hương, bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng đế giày bước đi đều đều, từ xa truyền tới càng lúc càng rút ngắn khoảng cách. Ta mỉm cười, nâng mi, một tà áo xanh đơn giản cùng suối tóc trắng như thác bạc lọt vào tầm mắt.

Kể ra thì lần gặp gỡ đầu tiên ta cũng không nhớ được diện mạo của Hách Liên Diệp, chỉ có thân ảnh mờ ảo như làn khói cùng mái tóc trắng tựa hồ sương tuyết bao phủ là có chút ấn tượng. Hiện tại cảm giác so với lần ấy cũng không khác nhau là mấy, khuôn mặt hắn vẫn rất đẹp, nhưng ta lại có cảm giác như chỉ cần quay đi liền không thể nhớ rõ được nữa, mờ ảo như một giấc mơ chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan biến vào hư vô.

Hách Liên Diệp nhấc chân qua ngưỡng cửa đại sảnh, từng bước nhàn nhã tiến vào, khuôn mặt bình tĩnh ung dung, đối với nơi này xem như nhà mình, không đợi ta kịp nói gì đã thoảng mái kéo trường bào ngồi xuống.

Ta cũng chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, gọi người mang trà lên.

Hách Liên Diệp nhìn chén trà được bê lên, khẽ cười thành tiếng.

Hắn chống cằm, đầu nghiêng nghiêng nhìn ta, mái tóc như mây khói trắng xóa thả lơi cuốn vào y phục trước ngực, vờn trên đầu vai đẹp đẽ. Giọng nói của hắn giống hệt với lần đó, trong trẻo mơ hồ tựa như làn gió thoáng đến thoáng đi.

"Thái tử phi, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Ta mỉm cười.

Ta đoán không sai.

Ngày đó hắn đến chỗ ta, đứng trước giường Trường Nguyên, nói rằng bản thân nhận được một lời ủy thác, nhưng lại không thể cứu Trường Nguyên, đợi sau này có dịp, chỉ cần ta muốn, hắn sẽ dốc lòng giúp đỡ.

Khi ấy thần trí ta không tỉnh táo, nào có để ý đến lời hắn nói có ý gì, người đã ủy thác hắn tìm đến là ai, nhưng hiên tại ngồi đây, thời gian quay ngược trở lại năm năm, đối hiện với một Hách Liên Diệp giống hệt hình ảnh trong quá khứ, nghe hắn gọi mình một tiếng "Thái tử phi" cũng đã phần nào giải đáp được khúc mắc trong lòng ta.

"Hách Liên tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi, tiên sinh vẫn còn nhớ lời hẹn khi đó chứ?"

Hách Liên Diệp cười nhẹ, buông rèm mi dài cũng trắng xóa như tóc, nâng chén trà nhàn nhã nhấp một ngụm.

"Thái tử phi... xem ra cách xưng hô này hiện tại không dùng được nữa."

"Tiên sinh có thể gọi ta là Thanh Vũ."

Hắn đặt nhẹ chén trà xuống bàn, đôi mắt hơi chuyển động, ánh nhìn chiếu về phía ta: "Vậy, Thanh Vũ cô nương, lời Hách Liên nói ra, dĩ nhiên Hách Liên vẫn còn nhớ, chỉ mới chưa đầy hai tháng, làm sao quên được chứ."

"Là Thanh Vũ nói sai rồi... Hách Liên tiên sinh, nếu đã lặn lội đường xa đến đây như vậy, không để tiên sinh nghỉ ngơi cho đàng hoàng mà đã vội muốn gặp mặt như thế này, quả thực thất lễ."

Hách Liên Diệp luồn tay chỉnh lại những sợi tóc vương trên trán, đôi mắt đen láy không nhìn ra biểu cảm, đáp: "Thanh Vũ cô nương không cần khách sáo, Hách Liên tuy chỉ là kẻ tu tiên thất bại nhưng người cũng giữ được chút tài mọn, nhận được lời ủy thác của ân nhân, giúp đỡ cô nương là việc nên làm."

Ta mỉm cười đáp lễ: "Hách Liên tiên sinh không để ý, Thanh vũ cũng thấy an tâm phần nào, lần này chuyện đến cấp bách, Thanh Vũ muốn nhờ tiên sinh đi cứu người."

Hách Liên Diệp xoay xoay chén trà trong tay, hạ thấp tầm mắt, như lơ đãng không chú tâm. "Để Hách Liên đoán xem, trừ bệnh dịch cứu Trường Nguyên vương ở Nguyệt Thành, cứu Trường Minh Vương ở Bắc Ải, hay đi giúp Hoàng thượng đang bị bệnh trong cung?"

"Tiên sinh xem ra đã biết trước rồi, ta cần tiên sinh cứu cả ba, tiên sinh có thể không?"

Hách Liên Diệp nhún vai: "Không thể, nhiều nhất là hai."

Ta cũng đã đoán trước, dù sao có thể cứu được hai trong ba người đã là tốt lắm rồi. Nhưng ta lại không thể quyết định nên để hắn đi cứu ai, bỏ ai.

"Trường Minh Vương và Trường Nguyên Vương có thể cứu, còn Hoàng thượng, mệnh đã tận, sinh tử do trời định, ta không thể nhúng tay."

Lại là câu này. Ta khẽ cau mày hỏi lại: "Mệnh Hoàng thượng đã tận?"

Hắn nhấc chén trà, dùng nắp sứ gạt nhẹ lá trà bên trong, giọng nói vì nuốt vào một hơi nóng mà trầm đi vài phần: "Tận rồi."

"Không thể cứu ư?"

"Không thể."

"Vậy thời gian... còn bao lâu?"

"Mười hai ngày."

---

Chiều tàn, ta ngồi bên bàn đá bên ngoài đình viện cạnh rừng trúc.

Sát Long quỳ một chân dưới đất, đầu cúi thấp: "Vương phi, nạn bệnh dịch ở Nguyệt Thành gần đây đã phát triển chậm lại, nhờ có Vương gia mới có thể tạm thời bị áp chế. Nhưng... thuốc trị bệnh vẫn chưa có, một trong năm vị thái y cũng đã nhiễm bệnh mà chết tối hôm qua.

Hiện tại tình hình biên ải phía Bắc không có nhiều chuyển biến, vẫn là thế giằng co dai dẳng giữa ta và Bắc Dư, vì quân ta chỉ có lệnh giữ thành chứ không có lệnh tấn công nên Đại vương gia gần như không có nhiều cơ hội giáp chiến, tạm thời vẫn an toàn."

Ta gật đầu, kê tay lên bàn đá, thả tầm mắt ra xa.

"Được rồi." Mọi chuyện vẫn còn là một mặt sóng yên biển lặng, chỉ là thời gian cho Mộ Trường Vũ chuẩn bị kĩ càng, hiện tại không thể đoán được bước tiếp theo hắn định làm gì, ta cũng chỉ có thể làm được đến đâu hay đến đấy thôi.

"Ngươi về trước đi, đợi Hách Liên tiên sinh dùng bữa tối xong thì nhắn tiên sinh đến chỗ ta một chút."

"Vâng." Sát Long đáp nhẹ, cúi người cầm kiếm rời đi.

Hách Liên Diệp này, nếu ta đoán không nhầm, việc ta trùng sinh nhất định có liên quan đến hắn. Hắn không chỉ gọi ta là "Thái tử phi" còn nói lời hứa đó hắn chỉ mới nói trước đây chưa đầy hai tháng, mà tính từ khi ta trùng sinh về đây, chính xác là một tháng hai mươi mốt ngày.

Ta trùng sinh, thời gian không gian thay đổi, diện mạo của ta thay đổi, người xung quanh, mọi thứ đều thay đổi, mà nói đúng hơn là chúng đều trở về nguyên trạng trùng khớp với sự việc cách lúc ta chết năm năm. Duy chỉ có kí ức của ta là không biến mất, phần quá khứ năm năm đó vẫn còn, cho dù không quá rõ ràng chi tiết nhưng chân thực, đủ để chứng minh mọi thứ thực sự đã diễn ra. Mà hiện tại, ta đã phát hiện ra, ngoài kí ức của mình, vẫn còn một thứ nữa không hề thay đổi.

Hách Liên Diệp.

Hắn chính là kẻ đã xuất hiện ở Đông cung ngày ta và Trường Nguyên chết, hắn là kẻ duy nhất không hề "quay trở lại" năm năm trước.

Vì thế có thể chắc chắn, chuyện ta trùng sinh nhất định liên quan đến hắn, hơn nữa còn liên quan đến "ân nhân" của hắn.

Sáng nay vì thời gian quá muộn nên không thể giữ hắn ở lại nói chuyện lâu hơn, tối nay, ta nhất định phải hỏi cho rõ ngọn ngành.

Trong lòng ta có cảm giác rất bất an, thực sự vô cùng bất an.