Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 91




Hôm nay trời lạnh, thấy chăn bông chỗ Sở Mộ Hiên không đủ ấm, Cẩm Nhi dự tính tới trấn trên, định mua thêm chăn bông dày, thuận đường mua thêm ít dược an thai.

Sau khi Cẩm Nhi đi, Sở Mộ Hiên một mình trong phòng thật sự nhàm chán, liền mở bọc hành lí mang theo từ trong hoàng cung ra xem. Đột nhiên, ánh mắt Sở Mộ Hiên dừng ở một miếng ngọc bội trong suốt, trên ngọc bội kia khắc một chữ “Lăng”, theo như lời Tư Đồ Thanh Lăng, đó là vật từ nhỏ hắn mang theo, lần trước tới Hồng Vũ quốc, Tư Đồ Thanh Lăng đã đem ngọc bội giao cho Sở Mộ Hiên, nói là có thể bảo hộ hắn bình an.

Sở Mộ Hiên cầm lấy ngọc bội, cẩn thận nâng niu, trong đầu không khỏi nhớ về những ngày tháng mình cùng Tư Đồ Thanh Lăng một chỗ đầy ngọt ngào, bọn hắn đang ở trong ngự hoa viên vui đùa, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, còn có lúc ở Hồng Vũ quốc Tư Đồ Thanh Lăng quên mình vì hắn chắn phi tiêu, cùng với sau khi da thịt thân cận, linh hồn hòa làm một, lúc ấy mới có hai tiểu gia khỏa trong bụng này.

Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên không khỏi lắc đầu cười khổ, vốn nghĩ đứa nhỏ trong bụng chính là kết tinh tình yêu giữa mình và Tư Đồ Thanh Lăng, thế nhưng hóa ra hết thảy chỉ là chính mình đơn phương trả giá, Tư Đồ Thanh Lăng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, nhưng…nhưng nếu là gặp dịp thì chơi, vậy khi ở Hồng Vũ quốc, hắn vì sao phải xả thân chắn độc tiễn giúp mình? Chẳng lẽ hắn….?

Không có khả năng đi? Sở Mộ Hiên trong lòng cười nhạo chính mình không tiền đồ, ta đây xảy ra chuyện gì, sao lại bắt đầu giải thích cho cái người phụ bạc kia? Hắn sao có thể yêu thương ta? Nhưng nếu hắn không thương ta, vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy, Thanh Lăng ơi Thanh Lăng, ngươi có biết hay không, ta…ta thật sự đã yêu ngươi sâu đậm!

Sở Mộ Hiên thở dài, chậm rãi đứng dậy, phủ thêm quần áo, đứng trước cửa sổ. Ngày mùa đông rất ngắn, còn chưa tới cơm chiều, sắc trời đã tối sầm, ánh trăng lặng lẽ hé ra khỏi ngọn cây.

Sở Mộ Hiên đứng trước cửa sổ, nhìn trăng sáng treo trên bầu trời ở phía xa, lại nghĩ tới Tư Đồ Thanh Lăng đối xử với mình tốt, không khỏi có chút buồn bã, hắn có khi cũng từng nghĩ tới, nếu như Tư Đồ Thanh Lăng biết bản thân đã hoài thai, còn có thể dâng mình cho Hoa Thần Hạo, lấy chính mình cùng với đứa nhỏ đổi lấy biên cảnh an bình của hai quốc gia?

Đứa nhỏ trong bụng tựa như cảm nhận được tâm tình lúc này của Sở Mộ Hiên, bắt đầu không an phận duỗi tay duỗi chân, Sở Mộ Hiên mỉm cười nhẹ nhàng trấn an hai đứa trẻ nghịch ngợm, xem ra bọn nó nhất định sẽ giống phụ thân, lớn lên nhất định cũng sẽ trở thành những mãnh tướng.

Không lâu sau, Cẩm Nhi từ ngoài trở về, thấy Sở Mộ Hiên một mình ôm bụng đứng bên cửa sổ, sợ hắn lạnh, liền vội vàng đỡ Sở Mộ Hiên về giường, đắp cho hắn chăn bông mới mua, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi.

Sở Mộ Hiên đau lòng Cẩm Nhi bận rộn một ngày, liền bảo Cẩm Nhi đi nghỉ, chính mình thì im lặng nằm trên giường, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vừa nhớ lại từng chuyện từng chuyện xảy ra từ khi quen Tư Đồ Thanh Lăng vào ba năm trước cho tới hiện tại…

Cũng không biết qua bao lâu, Sở Mộ Hiên mới mơ màng trầm trầm ngủ.