Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 74




Thời điểm Sở Mộ Hiên chạy tới nơi, Vân Cô Nhạn đang cùng một đám thái y luống cuống vây xung quanh Tư Đồ Thanh Lăng. Sở Mộ Hiên đẩy tất cả ra, đi tới trước Tư Đồ Thanh Lăng, cầm bàn tay lạnh băng của hắn, nhẹ giọng nói: “Thanh Lăng, ngươi tỉnh lại đi! Minh Thụy quốc to lớn nhường này đang cần ngươi thống trị, ngươi sao có thể vô trách nhiệm như thế!”

Tư Đồ Thanh Lăng vẫn như trước nằm ở đó, không hề nhúc nhích, Vân Cô Nhạn theo dõi mạch tượng Tư Đồ Thanh Lăng vẫn liên tục lắc đầu. Sở Mộ Hiên thấy thế, lại nhích lại gần Tư Đồ Thanh Lăng hơn, miệng kề bên tai hắn, ôn nhu nói: “Thanh Lăng, còn ta nữa, ta cũng cần ngươi, cho dù là vì ta, ngươi cũng phải khỏe lên!” Nói rồi lại nói, Sở Mộ Hiên khóc nấc không thành tiếng.

Lúc này, ngón tay Sở Mộ Hiên hơi giật giật, trên mặt Vân Cô Nhạn liền xuất hiện thần sắc rực rỡ, nhịn không được vui sướng trong lòng, Vân Cô Nhạn kêu lên với đám người đứng bên cạnh: “Bệ hạ thoát hiểm rồi, tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng!” Một câu nói ra khiến mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, lại thêm một tin tức vô cùng tốt truyền đến, nói là dược liệu kia đã đến nơi, mọi người đều mừng rỡ, Vân Cô Nhạn cơ hồ lao ra khỏi phòng, chạy tới thái y viện.

Sở Mộ Hiên nghe thấy thông tin cũng hết sức mừng rỡ, hắn đưa bàn tay lạnh như băng của Tư Đồ Thanh Lăng áp lên mặt chính mình, mân mê, thì thầm: “Thanh Lăng, ngươi nghe được không, ngươi được cứu rồi, thật tốt quá!” (Raph: Dạ vâng:v Mô típ máu chó kinh điển =))))

Nhờ Vân Cô Nhạn cùng nhóm thái y làm việc ngày đêm không nghỉ, giải dược hôm sau đã hoàn thành, Vân Cô Nhạn thận trọng đem giải dược rất vất vả mới chế được giao cho Sở Mộ Hiên đã túc trực bên Tư Đồ Thanh Lăng một đêm, nhìn Sở Mộ Hiên thực cẩn thận giúp Tư Đồ Thanh Lăng ăn giải dược.

Sau khi Tư Đồ Thanh Lăng ăn giải dược, Vân Cô Nhạn cẩn thận xem mạch cho Tư Đồ Thanh Lăng, sau khi xác nhận giải dược đã phát huy tác dụng, Vân Cô Nhạn mới thở phào một hơi, gật đầu với những người đứng một bên đang khẩn trương chờ đợi.

Nhất thời, chung quanh dội lên tiếng hoan hô, mấy ngày cố gắng vừa qua cuối cùng cũng không uổng phí, Tư Đồ Thanh Lăng cuối cùng qua cơn nguy hiểm.

Vân Cô Nhạn đi đến bên người Sở Mộ Hiên, nhìn Sở Mộ Hiên bởi lo lắng lại thêm mấy ngày chưa ngủ mà khuôn mặt tiều tụy, nói: “Bệ hạ đã không có việc gì, ngươi đi nghỉ một chút đi.”

“Không, ta muốn túc trực bên cạnh hắn.” Sở Mộ Hiên cố chấp lắc đầu.

“Nhưng…”

“Ngươi không cần khuyên ta, ta không sao, hiện tai ta chỉ nghĩ tới việc ở đây chờ hắn tỉnh lại.”

“Thôi được rồi, nhưng không cần quá miễn cưỡng bản thân.” Vân Cô Nhạn bất đắc dĩ thở dài, lui ra ngoài, để không gian cho hai người yêu nhau.

Sở Mộ Hiên cứ như vậy chăm chú nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, không lãng phí một giây một phút…

Màn đêm buông xuống, Sở Mộ Hiên có chút buồn ngủ, vừa định chợp mắt một lát, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một ít động tĩnh rất nhỏ, Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng mở cửa, liền nhìn rõ bên ngoài chính là ca ca Sở Mộ Hoan!