Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 71




Ngày nọ, Hoa Thần Hạo đang cùng Sở Mộ Hiên tán gẫu đến cao hứng thì Tư Đồ Thanh Lăng tới, hắn vừa thấy Sở Mộ Hiên đang cùng Hoa Thần Hạo thân mật tiếp xúc, trên mặt nhất thời “mây đen mù mịt”, hắn một tay kéo giật Sở Mộ Hiên về phía mình, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Thần Hạo, có chút không khách khí nói: “Ngài cùng “sủng vật” của ta tán gẫu cái gì mà nhiều vậy, có để ý “chủ nhân” là ta nữa không?”

Hoa Thần Hạo nhìn Sở Mộ Hiên, cười nói: “Ngài nói Sở công tử là “sủng vật” của ngài, có hỏi qua ý kiến của hắn hay chưa? Sở công tử, tự ngài nói đi?”

Sở Mộ Hiên vốn vì Tư Đồ Thanh Lăng bất lịch sự cắt ngang câu chuyện của mình mà có chút bất mãn, nay lại thêm Hoa Thần Hạo kích động, hắn liếc mắt nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, nói: “Ai bảo ta là “sủng vật” của hắn, ta là ta, không phải của bất luận kẻ nào, lại càng không phải của Tư Đồ Thanh Lăng!”

“Ngài nghe thấy rồi chứ? Đây chính là do Sở công tử tự nói.” Hoa Thần Hạo đắc ý nhìn Tư Đồ Thanh Lăng.

“Ngươi…ngươi cứ chờ mà xem!” Tư Đồ Thanh Lăng bỏ lại câu uy hiếp, liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Sở Mộ Hiên ngơ ngác nhìn bóng dáng Tư Đồ Thanh Lăng rời đi, một cỗ cảm xúc cô đơn nhộn nhạo trong lòng. Chờ tới khi Sở Mộ Hiên phục hồi tinh thần, mới phát hiện không biết Hoa Thần Hạo đã rời đi khi nào, chỉ còn lại một mình hắn.

Ngày hôm sau, Hoa Thần Hạo phái người thông tri Sở Mộ Hiên, nói thời gian này chính là mùa hoàng kim cho săn bắn, muốn mời Sở Mộ Hiên cùng đi săn. Gần đây Sở Mộ Hiên rất ít hoạt động, thấy ra ngoài săn thú giải sầu cũng không đến nỗi nào, liền đáp ứng Hoa Thần Hạo.

Sau khi đi vào khu vực săn bắn của Hồng Vũ quốc, Hoa Thần Hạo cố ý đem ái mã của mình tặng cho Sở Mộ Hiên cưỡi, Sở Mộ Hiên không thể từ chối, đành phải đáp ứng, không phát hiện được sắc mặt Tư Đồ Thanh Lăng càng ngày càng âm trầm.

Săn bắn bắt đầu, tất cả mọi người đều xoa hai tay, hy vọng săn được nhiều con mồi, mà trong số những người đi cùng Hoa Thần Hạo, Sở Mộ Hiên lại thấy mặt đại ca! Sở Mộ Hiên kích động không thôi, thật muốn giữ đại ca lại kể lể tình cảm nhung nhớ một năm nay, nhưng trước mặt nhiều người thế này, hắn biết hắn không thể làm như thế, chỉ có thể xa xa nhìn đại ca, mà giờ đây Sở Mộ Hoan cũng đã phát hiện ra đệ đệ, nhưng ngại nhiều người, hắn cũng không thể cùng đệ đệ trò chuyện.

Sở Mộ Hiên là người đọc sách, không am hiểu việc săn bắn, chỉ kị mã theo sau, mà Tư Đồ Thanh Lăng bình thường đam mê săn thú cũng không xông pha lên trước, chỉ không nói một lời, yên lặng theo phía sau Sở Mộ Hiên.

Thời gian trôi rất nhanh, mắt thấy sắc trời đã sẩm tối, mọi người cũng mang theo thu hoạch một ngày trở lại. Lúc này, đột nhiên có một mũi tên xuyên qua tán cây vọt tới chỗ Sở Mộ Hiên!

Tư Đồ Thanh Lăng đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ, quát to một tiếng: “Cẩn thận!” liền đẩy Sở Mộ Hiên. Sở Mộ Hiên bị Tư Đồ Thanh Lăng đẩy mạnh, ngã khỏi lưng ngựa, tránh được tên, nhưng mũi tên bắn lén kia lại thẳng tắp trúng lưng Tư Đồ Thanh Lăng.