Cái thứ mà hắn gọi là cơm trưa quả thật cũng còn quá sớm , vì thế vào buổi
sáng , nàng đã đi vào trung tâm mua sắm, dù sao nàng biết hắn cũng sẽ
thanh toán tiền, cho nên quần áo nàng chọn mua luôn là thứ quý giá nhất, còn có một đống đồ trang điểm lớn , mỹ phẩm linh tinh cách loại , tất
cả bao lớn bao nhỏ đều để cho hắn xách , ai bảo vừa rồi hắn đòi đi theo
nàng , lúc này cực khổ như vậy là hậu quả hắn ko nghe lời
Lôi
Dĩnh cầm một bộ quần áo , ở trước gương khoa tay múa chân , lại nhìn
nhìn Cung Thần Hạo đang ung dung tựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi nhìn nàng .
Lôi Dĩnh xoay người có chút hồ nghi , đàn ông ko phải rất ghét hầu phụ
nữ đi dạo phố sao? Huống chi nàng còn để cho hắn xách thứ này thứ nọ??
Bên cạnh hắn ko còn tồn tại mấy gói đồ to , vậy gói quần áo của nàng đâu
Vội vàng đi đến trước mặt hắn , nàng hỏi “Đồ của em mua đâu rồi?”
“Anh nhờ Lưu thúc đem chuyển chúng về nhà rồi” Cung Thần Hạo cười cười trả
lời , mang theo đống đồ đó thật mệt , ko ngờ sau ba năm ko gặp , bản
lĩnh tiêu tiền của cô bé này càng ngày càng mạnh lên rồi
“Sao anh lại để cho Lưu thúc đem đống đồ về , rất nặng a!” Lôi Dĩnh cau mày nói , Lưu thúc nói như thế nào cũng là trưởng bối , sao hắn có thể làm như
vậy được?
“Em cũng biết nặng à?” Cung Thần Hạo nhíu mày hỏi ngược lại, cô bé này , là đang cố ý , nhưng mà hắn ko ngại
“Anh………….đường đường là đàn ông con trai khỏe mạnh , chút đồ này có là gì” Lôi Dĩnh
vội vàng phản bác nói dối, nàng ko có sai , người sao là hắn, nàng ko có gì phải căng thẳng cả
“Bà xã đại nhân nói rất đúng, anh sợ em
còn mua rất nhiều đồ , nếu như vậy thì anh sẽ ko có khả năng giúp đỡ bà
xã đại nhân , cho nên anh mới gọi điện cho Lưu thúc đem đống đồ gởi về
nhà trước” Cung Thần Hạo dịu dàng cười , biểu tình trên mặt hắn cũng
thật đa dạng
“Anh……….em…………..thôi quên đi, em ko mua nữa, em đói
rồi , muốn ăn” Lôi Dĩnh thất bại nói , hắn đúng là đồ chủ nghĩa đại nam
nhân ! Làm sao cục diện có thể trở thành như vậy
Cung Thần Hạo đứng lên, hướng tới Lôi Dĩnh cúi chào nói “Vâng, thưa bà xã đại nhân”
Lôi Dĩnh thấy hành động đột nhiên của hắn liền hoảng sợ , hôm nay hắn có
uống lộn thuốc ko , nếu ko thì làm sao có thể như thế ? “Ko phải là anh
phát sốt rồi chứ?”
Cung Thần Hạo hơi hơi thu lại khoảng cách giữa hắn và nàng cười hỏi “Bà xã, em muốn ăn cơm Trung hay cơm Tây”
Lôi Dĩnh nhìn vào khuôn mặt tuấn tú được phóng đại, có chút cà lăm trả lời
“Em……..em………..em muốn ăn thứ ngon nhất , tốt nhất” Nói xong , nàng vội
vàng lách mình , khoảng cách vừa rồi đã khiến tim nàng đập rất nhanh ,
cầm trong tay quần áo máng trên giá áo , trên mặt nàng vẫn truyền ra cảm giác hơi nóng bỏng ,nàng nâng tay che mặt , ko được , nàng ko thể lại
rơi vào tay giặc chỉ vì nuối tiếc giây phút dịu dàng ngắn ngủi của hắn
“Hạo, thật là anh sao…………..chẳng lẽ em đã nhận lầm người?”
Tiếng nói kiều mị của phụ nữ cắt đứt suy nghĩ của Lôi Dĩnh, nàng ngẩng đầu
nhìn qua , là “nàng” (Mị Nhi) ? Là Âu Mị Nhi đã từng có duyên gặp mặt ,
cũng là kẻ đã khiến nàng quyết tâm rời khỏi con đường của hắn , “nàng”
và hắn vẫn vẫn là tình nhân sao? Thắc mắc hiện lên trong đầu nàng ,
nhưng nàng đã lập tức cúi đầu, đây là chuyện của hắn , ko liên quan đến
nàng
Cung Thần Hạo rất nhanh đã đẩy người phụ nữ trên người ra,
mùi nước hoa gay mũi trên người nàng, khiến hắn rất khó chịu “Tôi ko có lý do gì để gọi điện thoại cho cô, còn nữa , tôi ko hi vọng còn có lần
sau”
Âu Mị Nhi đương nhiên biết hắn nghĩ cái gì , hắn đã thay đổi rất nhiều , hắn ko phải là kẻ ko bao giờ cự tuyệt ai sao? Nàng cũng đã
cùng ngủ với hắn qua vài lần, nhưng hiện tại………….giương mắt nhìn mọi
người xung quanh, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc , a………….thì ra
là bởi vì “nàng” (Lôi Dĩnh), điều này khiến cho lòng nàng có chút ghen
ghét, nàng nũng nịu nói “Hạo đừng vô tình như vậy mà! Mọi người có nói
một đêm chung chăn ngàn năm vợ chồng mà , huống chi chúng ta ko chỉ có 1 lần”
Giọng nói của nàng nghe thật chói tay , “nàng” (Lôi Dĩnh)
từng giây từng phút cũng ko muốn ở lại nơi này , ngừng động tác rút quần áo, nàng xoay người đối với Cung Thần Hạo nói “Các người từ từ nói
chuyện, tôi đi dạo chỗ khác” Nói xong, ko đợi hắn trả lời, nàng đã đi
khỏi cửa hàng
Hắn đúng là chó ko bỏ được phân , nghĩ đến ba năm
nay của hắn nhất định là rất dễ chịu! Phụ nữ cũng nhiều như quần áo ,
tại sao lại cố tình ko muốn buông tha cho nàng , càng nghĩ càng giận ,
tên đầu lợn kia, tốt nhất nên tự vẫn mà chết đi!
Cung Thần Hạo vốn định đuổi theo nàng , nhưng lại bị Âu Mị Nhi kéo lại , hắn quay đầu mắt lạnh nhìn nàng nói “Buông tay”
Âu Mị Nhi lập tức rung động, buông tay đang giữ chặt hắn ra , trên gương
mặt lộ nét tươi cười gượng ép “Hạo, người ta chỉ là muốn anh đi cùng
người ta thôi”
“Tôi ko muốn phải nhìn thấy gương mặt này của cô
nữa………còn nữa, nếu cô ấy hiểu lầm cái gì, thì cô phải tự mình gánh vác
lấy hậu quả” Lạnh giọng nói xong, hắn xoay người rời đi , nữ nhân chết
tiệt này, sớm ko hiện, trễ ko hiện, bây giơ lại hiện ra, lại còn cố tình xuất hiện phía sau, công sức hắn vất vả thu lại khoảng cách với nàng đã mất trắng, hiện tại còn làm cho nàng hiểu lầm sâu sắc
Âu Mị Nhi
nắm chặt hai tay, bên cạnh mọi người khúc khích cười, khiến nàng càng
cảm thấy tức giận, đều là do con đàn bà kia, vốn muốn làm cho ả bẽ mặt , nhưng ko ngờ người cuối cùng bị giễu cợt lại chính là nàng , vốn định
dùng thủ đoạn để được ngồi vào chiếc ghế Cung thị thiếu phu nhân dưới 1
người trên vạn người , nhưng ko ngờ ả đàn bà biến mất 3 năm kia, nay lại xuất hiện, xem ra nàng phải hành động mới được
Đảo mắt, giận dữ
trừng mắt nhìn người bán hàng trong cửa hàng một cái, lắc mông, nàng
tao nhã rời đi , nàng biết nàng nên làm gì để trở thành người phụ nữ có
tư cách ở cạnh hắn
——— —————— —————— —————— —————— ————
Lôi Dĩnh đi ra khỏi trung tâm mua sắm , điện thoại lại ko ngừng vang lên,
nhưng mà nàng ko muốn tiếp , bởi vì nàng biết là hắn gọi , cho nên nàng
lại càng ko muốn tiếp . Lúc này nàng ko muốn nghe giọng nói của hắn, như vậy sẽ làm nàng thêm tức giận
Tay vẫy vẫy một chiếc xe taxi ,
vừa định mở cửa đi vào, lại đột ngột bị người đẩy ra , Lôi Dĩnh nhìn
người kia đem đồ đạc bảo vào chỗ ngồi phía sau liền kêu lên “Này, đây là xe tôi gọi” Có biết lịch sự là gì hay ko a? Dù làm thế nào cũng phải có trước có sau chứ!
“Tôi nó ra thì dài dòng lắm, trước hết tặng chuyến xe này cho tôi đi, cảm ơn!” Cô gái nói, lại có ý muốn lên xe
Lôi Dĩnh một tay giữ chặt nàng “Tiểu thư, nếu chiếc xe này là của tôi gọi
lại thì xin mời cô xuống xe” Dựa vào cái gì mà nàng phải nhường chỗ ,
nàng hiện tại rất tức giận , đang lo ko có chỗ trút giận đây
“Đã nói với cô rồi , tôi nói ra rất dài dòng , tặng chuyến xe này cho tôi cũng có sao đâu? Cái cô này………..”
“Tiểu Nhân?” Lôi Dĩnh ngạc nhiên kêu lên, trời ạ! Vốn nàng còn định tìm thời
gian để hẹn nàng nói chuyện , ko ngờ tới hôm nay lại chạm mặt ở cái tình huống độc đáo này
Người kia cũng mở to đôi mắt đẹp nhìn nàng,
lòng tràn đầy kinh ngạc “Ngươi………ngươi………..tiểu Dĩnh………” nàng có chút ko tin được , kẻ tự dưng biến mất 3 năm trước lại đang đứng trước mặt nàng
Tô Khải Nhân ôm cổ nàng, nhịn ko được rơi nước mắt, nàng vừa gạt nước mắt
vừa mắng “Oa………….xú nha đầu này , ngươi còn trở về sao? Ra đi cũng ko
nói 1 tiếng, hơn nữa lại đi biền biệc 3 năm, xú nha đầu chết tiệt”
Lôi Dĩnh cũng khóc, tùy ý để nàng khóc mắng
“Mấy người có đi hay ko đây?” Tài xế có chút ko kiên nhân kêu lên , mấy người này có để hắn kinh doanh ko đây
“Chúng ta lên xe trước, sau đó đi tìm một chỗ chậm rãi nói chuyện ” Lôi Dĩnh lau vệt nước mắt trên mặt, cười nói
Hai người ngồi trên xe , hướng lái xe nói ra địa phương mình muốn đến, sau
đó lại hưng phấn hàn huyên , mà Cung Thần Hạo đuổi theo vừa ra đến bên
ngoài , nhìn nhìn xung quanh, bóng dáng của nàng đã biến mất, hắn lại
gọi điện thoại cho nàng, nhưng mà điện thoại đã tắt
Hai người bọn họ ngồi ở Thiên Vị , nàng như trước vẫn chọn chỗ ngồi yêu thích ngồi
xuống, gọi hai phần bánh ngọt , hay tách cà phê, tat6t1 cả đều như
trước, cảnh vật ko thay đổi ,nhưng tâm tính con người lại thay đổi đi
rất nhiều
Nghe âm nhạc du dương, Lôi Dĩnh nhẹ nhàng quấy cà phê , Tiểu Nhân đã mập hơn trước 1 chút , sắc mặt hồng hào , đầu tóc uốn từng lọn lớn , nhìn qua cũng tăm thêm mùi vị phụ nữ cho nàng, xem ra 3 năm
nay nàng sống rất tốt
Tô Khải Nhân nhấp 1 ít cà phê , tầm mắt
lướt qua mép tách , nhìn Lôi Dĩnh, mở miệng nói “Nên nói như thế nào
đây? Ta thật bội phục dũng khó của ngươi, nhìn ko ra người cũng dám làm
như vậy”
“Làm ơn , Tiểu Nhân, ngươi đừng nói nữa” Lôi Dĩnh vừa
rồi đã đem cuộc sống 3 năm của nàng nói sơ qua 1 lần , ko ngờ tới hiện
tại “nàng” lại đi giễu cợt mình
“Hối hận?” Tô Khải Nhân nhíu mày hỏi
“Ko có, rời khỏi hắn, ta chưa từng hối hận, chẳng qua chỉ là có chút sợ
hãi” Lôi Dĩnh phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , nàng chính mình một
lần nữa lại tiến sâu vào trong vũng lầy tình cảm với hắn
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ Cung Thần Hạo có khuynh hướng bạo lực?” Tô Khải Nhân cười nói
“Ko có, ngươi nói xem, ta lần này trở về cùng hắn có đúng ko?” Lôi Dĩnh chuyển tầm mắt nhìn Tô Khải Nhân hỏi
Tô Khải Nhân suy nghĩ nhíu mày nói “Ngươi cũng đã trở về, hiện tại hỏi cái này ko có chút muộn rồi sao, hơn nữa, mặc kệ ai đúng ai sai, ngươi đều
phải bước tiếp , cho dù sau này ra sao , ngươi cũng phải tự mình giải
quyết”
Tiểu Nhân nói rất đúng, nàng đã ko còn đường lui “Ta đã biết”
“Thật ra , lần này ngươi trở về , thật ra là muốn cho hắn 1 cơ hội, cũng là
tự cho mình 1 cơ hội phải ko?” Tô Khải Nhân vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi,
nghe giọng điệu vừa rồi của nàng , “nàng” đã minh bạch , Lôi Dĩnh vẫn ko thể quên hắn
“Có lẽ vậy!” Lôi Dĩnh trả lời , trong đầu lại hiện
lên cái cảnh vừa rồi , hắn như vậy, tại sao nàng vẫn ko thể quên được
hắn “Ta muốn một tình yêu trọn vẹn ko phải chia sẽ, nhưng mà hắn ko thể
cho ta thứ ta muốn , ba năm trôi qua , lại gặp mặt , ta mới hiểu được,
ta từ đầu đến cuối vẫn ko quên được hắn”
“Vậy còn Thiên Mạch thì
sao?Tại sao ngươi còn chấp nhận hắn?” Tô Khải Nhân có chút rối loạn,
tiểu Dĩnh rốt cuộc muốn cái gì đây , có khả năng nàng cũng ko biết nàng
muốn gì ấy chứ!
Đúng vậy a! Cả Thiên Mạch nữa “Hắn đã hi sinh cho ta rất nhiều”
” Bởi vì hắn hi sinh, cho nên ngươi muốn dùng hạnh phúc của mình đền đáp cho hắn?”
“Ko phải, chỉ là vì…………là vì………….” Lôi Dĩnh ko biết nên biểu đạt quan điểm của mình như thế nào
“Bởi vì sao? Cảm kích ko phải là tinh yêu, ngươi làm như vậy chỉ làm cho đôi bên đau khổ , Thiên Mạch có thể đã hi sinh cho ngươi rất nhiều, nhưng
mà phương thức để ngươi báo đáp cho hắn cũng có rất nhiều, ko nhất thiết ngươi phải lấy hắn “Tô Khải Nhân xác minh quan điểm của nàng
“Có lẽ ngươi nói cũng đúng, nhưng ta cảm thấy , nếu lấy hắn, ta sẽ hạnh
phúc, tuy rằng hiện tại ta chưa yêu hắn, nhưng ta tin tưởng , một ngày
nào đó ta sẽ từ từ yêu hắn” Lôi Dĩnh nhìn Tô Khải Nhân nói
“Ngươi…………thật ko biết nên nói cái gì với ngươi mới tốt, chính ngươi quyết định, nên
ngươi phải cẩn thận suy nghĩ xem ngươi muốn gì, Cung Thần Hạo tuy rằng
có chút hoa tâm , nhưng ta nghĩ trải qua một khoảng thời gian dài như
vậy , hắn cũng đã biết giữ mình thật tốt, ta nghĩ hắn cũng yêu ngươi,
nếu ko làm sao hắn lại đi tìm ngươi đến ba năm” Tô Khải Nhân cũng ko
muốn nói tốt cho hắn, nhưng mà sự thật là thế
“Tìm ta?” Lôi Dĩnh chỉ vào chính mình hỏi , ko thể tin được
“ĐÚng vậy a! Hắn nhờ ông xã ta giúp hắn tìm ngươi , cho nên ta biết , có điều ba năm trời mà vẫn ko tìm được chút gì tin tức của ngươi , ta vẫn có
chút kì quái , lần này sao hắn lại tìm ra ngươi?” Tô Khải Nhân nói,
trong lòng có chút nghi hoặc , theo lý thuyết, nếu lấy thực lực của ông, thì trong thời gian 3 năm ko thể ko tìm thấy Lôi DĨnh
Lôi Dĩnh
nghe xong lời nàng, sững sờ 1 chút, ko ngờ tới hắn đã tìm nàng suốt bả
năm, nếu tìm ba năm ko ra , thì tại sao trong buổi dạ tiệc nàng lại chạm mặt với hắn? Cẩn thận chấp nối sự kiện trong đầu , cuối cùng hình ảnh
cũng dừng lại cái cảnh nàng cùng Tiêu Ngự Phi gặp mặt , nàng và hắn có
nói chuyện nàng và Cung Thần Hạo chạm mặt , nhưng hắn lại ko kinh ngạc , chẳng lẽ là hắn nói cho Cung Thần Hạo sao?
“Tiểu Dĩnh, tiểu Dĩnh…………..”
Lôi Dĩnh trở về thực tại, nhìn đôi tay vẫy vẫy trước mặt “Chuyện gì?”
“NGươi suy nghĩ cái gì vậy? Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta
nói chuyện vui vẻ 1 chút, tiểu bảo bối nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Kahi3 Nhân cười thu tay
“Nửa tháng nữa sẽ là hai tuổi rưỡi ,
đúng rồi, ta vẫn chưa biết , tiểu bảo bối của ngươi là con trai hay con
gái?” Lôi Dĩnh hỏi ngược lại, đề tài lập tức chuyển thành chuyện con
cái, ko khí cũng lập tức dịu đi
“Là con trai, rất nghịch ngợm ,
lại bướng bĩnh , lớn hơn con ngươi năm tháng, tiểu công chúa nhà người
hắn là rất nghe lời phải ko?” Tô Khải Nhân nói, tuy rằng con trai có
chút nghịch ngợm, nhưng gương mặt của nàng vẫn lộ ý cười
“Cũng
được , có đôi chút nghịch ngợm , có điều nó vẫn còn nhỏ! Hoạt bát 1 chút mới đáng yêu!” Lôi Dĩnh cười nói , nhớ tới tiểu công chủa của nàng, ý
cười trên mặt càng lúc càng sâu
Hai người nói nói cười bàn luận
về đề tài con cái hàn huyên đến giữa trưa, có đôi khi Lôi Dĩnh lẳng
lặng nghe Khải Nhân giảng giải những điều thú vị trong cuộc sống của
“nàng” (Khải Nhân) , nhưng mỗi lần nghe đều bị nàng chọc cho buồn cười,
hai người đã ước hẹn , buổi gặp mặt lần sau sẽ mang con đi theo, nói ko
chừng cũng có thể ước định chuyện chung thân cho con cái sau này
Lôi Dĩnh một mình đi trên đường phố náo nhiệt, nhìn sắc người hàng hàng
trên đường, khuôn mặt lộ vẻ cô đơn . Nàng lấy di động ra , mở điện thoại , tiếng điện thoại di động liền vang lên
Nhìn dãy số
quen thuộc trên màn hình, nàng có chút do dự nhưng vẫn nhấn nút trả lời , từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của hắn
“Tiểu Dĩnh, em ở đâu? Anh gọi cho em cả buổi chiều, em bây giờ ở đâu?
Anh đến đón em?”
“Em ở đường Duyên An” Lôi Dĩnh nói
“Được, em hãy chờ anh ở đó, anh sẽ đến đón em, em đừng rời đi, nhất định phải
chờ anh” Cung Thần Hạo cúp máy, cầm lấy áo khoác trên ghế salon, rồi
chạy ra khỏi cửa, có trời mới biết hắn lo lắng cho nàng đến nhường nào
Trời từ từ tối dần , cuộc sống về đêm hiện tại mới bắt đầu, đèn đường dọc 2
bên đường, trong cửa hàng dần dần thi nhau chiếu sáng , ánh sáng mờ ảo
mê hoặc đám người cũng càng lúc càng kéo ra đường nhiều hơn , khúc cuối
của An Duyên là ngã quẹo trái, quẹo trái sẽ đâm ra một con đường khác có tên là Duyên Phúc , cũng là cái tên của 1 khu chợ đêm nơi đây, khu chợ
này có rất nhiều quán ăn lề đường, trong gian hàng bày bán rất nhiều
món , bởi vì chủng loại món ăn phong phú mà hiển nhiên khu chợ này người kéo đến rất nhiều
Cung Thần Hạo dừng xe lại, do không
thể lái xe vào đường An Duyên . Hắn nhìn nhìn xung quanh để tìm kiếm
bóng hình quen thuộc , một giây sau , hắn mới thấy được bóng hình nàng
đang tựa vào cột đèn giao thông. Bước nhanh về phía nàng, một tay kéo
nàng lại, hắn ôm nàng vào ngực, đến bây giờ hắn mới thật sực cảm thấy
lòng mình yên ổn trở lại
Lôi Dĩnh lẳng lặng để mặc hắn
ôm, nàng cảm thấy mình đối với hắn có chút hồi hộp , một phút đồng hồ
trôi qua, nàng mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra , cười nói
“Anh vẫn chưa ăn tối sao?”
“Ko, em đói bụng, vậy thì chúng ta cùng nhau ăn bữa tối” Cung Thần Hạo nói xong, liền kéo tay nàng , định đi trở về xe
“Ko , chúng ta đến đường Duyên Phúc ăn đi, từ lâu em đã ko ăn quà vặt nơi
đó rồi” Lôi Dĩnh kéo hắn trở về, cười đến rạng rỡ , mà trong lòng nàng
lại đang mưu tính sâu xa
đường Duyên Phúc? Có con đường này sao? “Em rất muốn ăn ở đó?” Cung Thần Hạo hỏi
“Ừ!” Lôi Dĩnh dùng sức gật đầu
“Vậy thì chúng ta đi ăn!” Cung Thần Hạo cảm thấy nụ cười quá mức rực rỡ của
nàng có chút là lạ, nhưng hắn lại ko thể đoán ra điểm lạ ở chỗ nào
Mãi cho đến khi nàng kéo hắn vào đường Duyên Phúc, hắn mới hiểu ra vấn đề , rõ ràng cùng nàng đến đây là một sai lầm , hắn thét thầm . con đường
chen chúc những người là người , ở trên đường tùy tiện có thể thấy được
rác , cả những mùi vị gay mũi, nhìn qua tất cả,chân mày Cung Thần Hạo
thít lại càng chặt
Lôi Dĩnh dùng đuôi mắt cẩn thận đánh
giá hắn, vẻ mặt của hắn lúc này thật dọa người, nếp nhăn trên trán có
thể bóp chết 1 con ruồi , có điều, đây chính là cái kết nàng muốn, ai
bảo hắn xấu tính như vậy , lại đi để ý cái “bà cô già” kia , đúng là một kẻ ko có mắt nhìn người!
“Em chắc mình muốn ăn chỗ này chứ?” Cung Thần Hạo cúi đầu hỏi han, ăn uống chỗ này đảm bảo vệ sinh sao?
“Dĩ nhiên, trước đây em vẫn thường xuyên ăn ở chỗ này, thức ăn rất ngon”
Lôi Dĩnh nói xong, liền nhãy cẩng lên hưng phấn bước vào
Cung Tần Hạo dù ko muốn đi vào nhưng cũng phải bước vào, bởi vì nàng đã vào
rồi , nhẹ nâng tay bịt mũi, hắn đuổi theo bước chân của nàng , nhiều
người như vậy, nếu không bám chặc một chút, rất dễ bị lạc nhau
Lôi Dĩnh đi tới một quầy bán hàng ăn vặt bên đường, chọn lựa chút món ăn
mình thích , rồi tìm một chỗ trống, ngẩng đầu nhìn Cung Thần Hạo cao lớn đứng kế bên
“Anh ko ngồi sao?”
Cung
Thần Hạo từ trên bàn ăn rút ra một ít khăn giấy, cẩn thận lau lau ghế
ngồi, rồi mới ngồi xuống, sau đó lại đem khăn giấy lau qua cái bàn 1 lần , mới dừng tay lại. Hắn giương mắt nhìn nhìn ánh mắt của nàng , mà
những tầm mắt xung quanh đang chú ý đến hắn, hắn cũng có thể cảm nhận
được, nhưng hiện tại hắn ko rảnh để ý tới, hắn chỉ muốn nàng ăn nhanh 1 chút, như vậy thì hắn có thể rời khỏi đây nhanh
Lôi
Dĩnh dời ánh nhìn ra khỏi tầm mắt của hắn, nhìn phố phường bồn phía xung quanh, rất nhiều người thỉnh thoảng vẫn nhìn sang bên nàng . nghĩ đến
đây cũng đúng, người ăn mặt lịch lãm như hắn lại dấn mình vào khu chợ
đêm này cũng đã thấy lạ, hơn nữa hắn còn phong độ, đẹp trai như vậy, thì tự nhiên cũng thu hút được rất nhiều ánh mắt thôi , hướng ánh nhìn trở
về hắn, nàng nói “Xem ra lần sau đến đây, anh phải đổi cách ăn mặt rồi,
nếu ko , anh sẽ trở thành một cái tiêu điểm như bây giờ”
Cung Thần Hạo ko để ý đến nói “Lần sau anh sẽ thay đổi quần áo”
Ách………….Lôi Dĩnh từ đầu chí cuối hoàn toàn ko nghĩ đến việc hắn có thể trả lời như
vậy , vừa lúc này thì bà chủ quán đã bưng lên hai chén súp đậu đặt trên
bàn , nở nụ cười nói “Món ăn của cô đây, tiểu thư, bạn trai cô nhìn qua
thật đẹp trai nha” Nói xong còn chớp mắt với nàng 1 cái
“Cảm ơn dì khen ngợi, có điều, đàn ông đẹp trai thì ko đáng tin” Lôi Dĩnh cười cười hướng về phía bà chủ nói
“Ừ , cô nói cũng đúng, đàn ông đẹp trai thì rất dễ đào hoa, cho nên tiểu
thư, cô phải xiết chặt cậu ấy 1 chút…………” Bà chủ nói xong liền cầm lấy
khay rồi tiếp tục công việc buôn bán của mình
Cung Thần
Hạo cố gắng nhẫn nhịn, ngàn lần vạn lần hắn ko thể tức giận, hắn ko nên
để ý đến lời nói của nàng. Nàng chẳng qua là tức giận, chẳng qua là ghen thôi, hắn nghĩ nghĩ như thế, tâm tình chợt rõ ràng minh bạch, nhưng có
điều mấy món đồ ăn trên bàn, nhìn vào thật hết muốn khen
Lôi Dĩnh hít vào một hơi súp đậu lạnh như băng, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu
ăn , giương mắt nhìn về phía hắn , hắn dường như chưa muốn động tay “Anh ko ăn sao? Ăn rất ngon” Vừa ăn nàng vừa nói
Cung Thần Hạo cau chặt mày , chỉ vào cái món đen đen có chút hôi hôi trước mặt “Đây là cái gì?”
“Chao”
“Còn cái này?” toàn là những con màu đen
“Ốc”
“Cái này?”
“Cánh gà”
“Mấy cây xiên này là gì?”
“Thịt dê và thịt bò”
“Em chắc là mấy thứ này ăn được chứ?” Cung Thần Hạo hỏi lại lần nữa, hắn
rất khó tưởng tượng mấy thứ đồ này mà đi vào bụng sẽ như thế nào?
“Dĩ nhiên, anh ko thấy em đang ăn rất ngon sao?” Lôi Dĩnh bị hắn làm cho
muốn cười, nhưng lại ko thể cười, trước mặt hắn toàn là những món đồ quý hiếm, hơn nữa còn là nêm công chả phượng vậy mà hắn còn ko nhận ra, hắn quá lả đồ ngốc . Đưa tay nàng gắp 1 khối chao đưa đến trước mặt hắn
“Nào mở miệng đi, ăn rất ngon”
Cung Thần Hạo nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn vật lạ trước mắt, nuốt nuốt nước miếng , cố sức há miệng , nghe mùi có chút hôi hôi nhưng vị thì có thể
tạm chấp nhận, chân mày cũng bắt đầu thả lỏng
“Em nói ko sai đúng ko? Ăn rất ngon” Lôi Dĩnh nhìn chân mày hắn giãn ra, cười nói
“Cũng tàm tạm” Cung Thần Hạo cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, trưa nay hắn cũng
chưa ăn cơm, đến bây giờ hắn đã rất đói bụng, cho nên hắn mới chịu ăn
mấy thứ này , hắn tự nhủ trong lòng mình như vậy
Nhìn hắn động tay bắt đầu ăn , nụ cười trên mặt Lôi Dĩnh càng sâu hơn, hắn như vậy , thật ko giống hắn ngày thường
“Ăn cái này đi, cái này rất ngon” Đưa tay cầm lấy một xâu thịt dê, nàng đặt nó trước mặt hắn
Cung Thần Hạo cười nhận lấy , bắt đầu ăn, quả như nàng nói, ăn rất ngon , mùi vị có chút cay xè
Ăn no, họ đi dạo phố, rồi mới xoay người trở về, gió buổi tối nhè nhẹ thổi qua, hai người vai sánh vai cùng nhau bước , hôm nay họ đã thu hoạch
được rất nhiều đồ, chơi bắn túi nước, hắn giúp nàng thắng 2 con thú nhồi bông , nhìn bộ dạng nàng vui vẻ vỗ tay, hắn thấy rất thỏa mãn, thì ra
vui vẻ chỉ đơn giản như vậy