Không khí yến tiệc náo nhiệt lại vui vẻ . Người người cười nói ko ngừng, lưu
luyến lại mùi rượu và tiếng ly tách thủy tinh va chạm
Một thân tinh khiết tuyết trắng cùng đen tuyền phối hợp với nhau đã tạo nên 1 cặp đôi hoàn hảo
Đi bên cạnh Minh Thiên Mạch, Lôi Dĩnh hoàn toàn ko biết sự tồn tại của
mình đã tạo nên sự chấn dông. Từ sau khi xuống xe, hắn đã không buông
tay nàng, kéo tay nàng ôm lấy cánh tay hắn, một phút cũng ko thả lỏng
Nàng cũng vui mùng thoải mái, chỉ cần ở bên cạnh hắn, môi nàng vẫn có thể
duy trì một cái độ cong nhất định, chuyện buôn bán nàng nghe ko hiểu,
chuyện xã giao nàng cũng ko rành, nàng vốn ko muốn tham gia bữa tiệc lần này, nhưng lại ko đành lòng từ chối lời mời của hắn, còn thêm Tiểu Vũ
và mọi người trong phòng làm thuyết khách, cuối cùng nàng vẫn thỏa hiệp
chấp nhận
Nhìn qua khuôn mặt của Minh Thiên Mạch xem ra tâm tình
của hắn thật tốt, hắn vẫn bộ dạng ôn hòa. Nhìn qua hắn, Lôi Dĩnh ko nhịn được liền nhớ một bóng hình khác , tuy rằng khí chất bọn họ cũng ko
giống nhau, nhưng nàng vẫn vô ý nhớ đến hắn
Lôi Dĩnh tiến vào
trung tâm của bữa tiệc, liền thấy Tiêu Ngự Phi và Bạch Kì Vân đang ở sàn nhảy thân mật khiêu vũ, nàng liền cảm thấy hai người bọn họ thập phần
nhìn thật xứng đôi, nhịn được liền mỉm cười
Hai người họ rốt cuộc cũng đến được với nhau, đây là chuyện khiến nàng cảm thấy an ủi nhất ,
lúc trước nhìn thấy tiểu Vân đã cảm thấy nàng và Ngự Phi nhìn rất xứng
đô rồi, mà tiểu Vân cũng ko e dè cùng nàng làm rõ, nàng (Bạch Kì Vân)
thương hắn , hơn nữa đã thương hắn qua nhiều năm, nàng rất hi vọng cùng
Lôi Dĩnh cạnh tranh công bằng, chính điều này khiến nàng(Lôi Dĩnh) thật
kinh ngạc
Một nữ nhân dũng cảm như vậy, đối với tình yêu ko chỉ
dám yêu dám nói, hơn nữa còn dám hành động, chuyện………….này nếu là nàng
chưa chắc đã làm được, cho nên Lôi Dĩnh mới cùng nàng trở nên thân thiết như vậy , nàng (Lôi Dĩnh) cũng nói qua bản thân mình ko phải là bạn gái của hắn
Ở một khoảng rộng rãi khác của bữa tiệc, một mắt ẩn chứa oán giận đang nhìn chằm chằm lên người Minh Thiên Mạch và Lôi Dĩnh, cái loại hận ý mãnh liệt này từng bước trở nên rõ ràng thật làm người khác
ko rét mà run
Lôi Dĩnh mẫn cảm nhận thấy sự khác thường, theo bản năng quay sang bốn phía kiểm tra, nhưng ko thu hoạch được gì,nàng dưới
dáy lòng tự cười thầm chính mình nghi thần nghi quỷ, lại cảm thấy bàn
tay đang nắm cánh tay mình đột ngột trở nên cứng ngắc
Nàng nghi
hoặc dùng ánh mắt dò hỏi nam nhân bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt của
hắn đang thẳng tắp nhìn về phía trước, đáy mắt phát ra một tia lạnh lẽo
trước đây nàng chưa từng gặp
Tò mò nhìn theo tầm mắt của hắn,
nàng chợt thấy một vị quý phu nhân xinh đẹp, tuổi chừng năm mươi , tươi
tắn, đối với bọn họ, nở nụ cười tù ái
Một nữ nhân mỹ lệ khác cũng mặc một cái váy nhỏ màu trắng, trên đầu đội nón đính kim cương đang kéo lấy tay phu nhân kia, trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười, hướng bọn họ đi tới
Nhưng Lôi Dĩnh vẫn nhìn thấy trong nụ cười của nàng, có một chút ghen ghét, khiến nàng(Lôi Dĩnh) có chút ko tự nhiên
Có lẽ đã hiểu được tâm tình của nàng lúc này, hắn cúi đầu cho nàng một cái mỉm cười ôn nhu, vỗ vỗ cánh tay nàng đang quàng qua tay hắn, như có
muốn nói “đừng sợ”
Liên tiếp động tác dẫn phát dưới ánh đèn lóe sáng , nụ cười từ ái trên mặt phụ nhân càng thêm ngọt
Minh Thiên Mạch dắt Lôi Dĩnh hướng đến vị phu nhân kia đi tới, đứng đối diện trước mặt vị phu nhân, hắn đối với Lôi Dĩnh mỉm cười rồi mới chậm rãi
mở miệng “Dĩnh, anh cùng em giới thiệu, vị này, là mẹ anh,mẹ, đây là vị
hôn thê của con, Lôi Dĩnh”
Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc,nghe thấy
hắn vô cùng thân thiết gọi nàng là “Dĩnh”, còn nữ nhân đang kéo kéo tay
người mẹ mỹ lệ trước mặt, sau khi nghe Thiên Mạch nói ra 3 chữ “vị hôn
thê” thì thân mình đã rõ ràng run lên, mà nụ cười trên gương mặt của mẹ
Minh Thiên Mạch cũng nhạt dần
“Bác gái, xin chào” Vốn lễ phép, Lôi Dĩnh lên tiếng hướng nàng chào hỏi
“Mạch nhi, tiểu thư đáng yêu này là thiên kim nhà ai, sau cho tới bây giờ mẹ
vẫn chưa thấy qua?” Tống Trân nhìn kẻ ko quen biết “Lôi Dĩnh” nở nụ cười từ ái, chậm rãi đánh giá nàng
“Mẹ, Dĩnh ko phải là thiên kim
danh môn nhà nào cả, nàng là vị hôn thê của con, vừa rồi ko phải con đã
giới thiệu qua sao?” Minh Thiên Mạch mỉm cười tuyên bố, âm thanh cũng
vừa vặn phóng vào lỗ tay của vài người xung quanh
“Mạch nhi, con
làm như vậy là ko đúng a! Vị hôn thê của con rõ ràng là Tiêm nhi, sao
con có thể lừa gạt vị tiểu cô nương này” Tống Trân tỏ vẻ như bất bình
thay cho Lôi Dĩnh quở trách hắn
“Mẹ, đó là do mẹ tự mình định
đoạt , con vẫn chưa có đồng ý qua” Hắn nhỏ giọng là rõ chuyện, sau đó
nắm tay Lôi Dĩnh thật chặt, hắn sợ nàng sẽ hiểu lầm
Bàn tay Lôi
Dĩnh có chút đau, nhưng nàng vẫn ko rút tay về, mà tùy ý để hắn nắm, hắn là người như thế nào, nàng hiểu rất rõ, nhưng mà nàng ko muốn bởi vì
mình mà mẹ con họ bất hòa
“Mạch ca ca…………………” nữ nhân mỹ lệ , khóe mắt rướm lệ, uyển chuyển kêu lên
“Con theo mẹ trở vào” Tống Trân trầm giọng nói xong, liền kéo tay nữ nhân mỹ lệ, xoay người rời đi
“Ko có việc gì, đừng lo lắng, anh đi một lát sẽ quay về ” Minh Thiên Mạch ở bên tai nàng nói nhỏ, khí nóng phà vào lỗ tai làm nàng cảm thấy rất ko
thoải mái
“Được, anh cùng mẹ nói chuyện thật tốt, em ko muốn bởi
vì em, mà mẹ con anh bất hòa” Nàng dùng âm lượng chỉ có hắn mới có thể
nghe thấy nói
“Anh biết” Nói xong, hắn hướng Lôi Dĩnh mỉm cười
nhợt nhạt, rồi buông bàn tay đang nắm chặt ra, sau đó mới hướng về phía
Tống Trân vừa rời đi mà đi tới