‘Yêu hay không yêu, sao lại bất đắc dĩ như vậy, tình cảm của chúng ta có phải là một tương lai xa xỉ hay ko……………’
Nghe qua một câu này, lòng của Minh Thiên bị rung động thật sâu, tình cảm
của hắn phải chăng là một tương lai quá xa xỉ? Quay đầu nhìn vào khuôn
mặt nàng, nàng , khi nào mới hiểu được điều hắn thật sự muốn?
Nâng tay mở ổ CD, thay vào đĩa nhạc hòa âm thôn dã của Bethoven, âm nhạc bên tai thay đổi, làm cho nàng đang đắm chiều trong mông lung trở về với
thực tại, Lôi Dĩnh quay đầu nhìn về phía hắn hỏi “Sao lại thay đổi?”
“Rất thương tâm” Minh Thiên Mạch nhìn nàng trả lời
“Có chút thương cảm” Nói xong, tầm mắt nàng lại trở về với khung cảnh ngoài xe
“Tiểu Dĩnh, chúng ta kết hôn đi?” Minh Thiên Mạch trả lời bằng giọng điệu
thoải mái tự nhiên nhất, hắn đã nói ra lời mình mà nội tâm mình muốn nói nhất, ba năm nay, hắn đã muốn thốt ra những lời này kể từ khi bắt đầu
nhìn thấy nàng, kể từ khi bắt đầu hiểu rõ tình cảnh của nàng . Hắn đã
quyết định rõ ràng, hắn muốn nàng trở thành cô dâu của hắn
Lôi Dĩnh hiển nhiên bị lời cầu hôn đột ngột này của hắn dọa đến phát sợ,
nàng trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Tuy rằng nàng đã sớm đoán
được khả năng xảy ra loại tình huống này, nhưng khi nó thật sự nảy sinh, nàng vẫn cảm thấy rất khó khăn
Sững sốt thật lâu, Lôi
Dĩnh mới mở miệng, miễn cưỡng cười nói “Anh……..anh nói giỡn sao?” Đúng
vậy a? Chắc là hắn nói đùa! Nàng không muốn tổn thương hắn, ngay từ đầu
nàng đã rất kì vọng hắn sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc!!
Một câu này của nàng, làm cho hắn đang đắm chìm trong chờ mong liền rơi
xuống vực thẳm, ở giây tiếp theo, xe liền dừng lại ven đường, đùa sao?
Lời của hắn đối với nàng lại ko thật như vậy sao?
Xe đột ngột dừng lại, cũng khiến tâm Lôi Dĩnh lo lắng theo, nàng không hiểu
người ôn hòa như hắn, sao lại có thể làm ra hành động như vậy, ôm chặt
Lôi Tử Huyên trong tay, nàng ko tự chủ lo lắng
Minh
Thiên Mạch xoay người, cùng Lôi Dĩnh đối mặt, hắn muốn từ trong mắt nàng nhìn ra sự tồn tại của hắn, tay phải từ trong túi tiền rút ra một cái
hộp gấm màu hồng nhạt, đưa ra trước mặt nàng , mở ra “Ko phải là đùa,
anh nói thật” Gằn từng tiếng , hắn gần như đã khẳng định
Lôi Dĩnh ánh mắt trừng lên thật to, nhìn ánh sáng phản chiếu lấp lánh từ
chiếc nhẫn kim cương, thật lâu cũng ko có phản ứng, nàng ko biết có nên
tiếp nhận tình yêu của hắn hay ko, đối với hắn, nàng đã thiếu nợ, nhưng
ko nhất định phải lấy cách thức ấy để trả nợ
Ko, Ko nên làm như vậy
“Thiên Mạch, em…………..em ko thể nhận” Lôi Dĩnh nói ra những lời này song ánh
mắt cũng ko nhìn về phía hắn, nàng sợ phải nhìn ánh mắt bi thương kia,
có lẽ nàng thật tàn nhẫn!
“Tại sao? Tại sao em ko thể
tiếp nhận anh? Chẳng lẽ thời gian ba năm, em vẫn ko thể quên được hắn?”
Minh Thiên Mạch nhìn nàng, oán trách hỏi, tim hắn như đổ máu, một lần
lại một lần nữa bị tổn thương, hắn ko thể ko cảm thấy đau lòng
Ba năm qua, hắn đã ở cạnh nàng, tại sao nàng vẫn ko nhìn nhận hắn? Hắn đối với nàng tốt, đối với nàng yêu thương như vậy, rõ ràng như vậy, lòng
của nàng làm bằng đá sao? Mỗi lần hắn muốn nói lời cầu hôn, nàng luôn
tìm lý do này đến lý do khác, thoái thác, hôm nay khi hắn đã thu hết
dũng khí, nói ra những lời sâu kín chân thật nhất trong nội tâm, nhưng
tại sao nàng lại từ chối??
Lôi Dĩnh nghe hắn oán trách hỏi, trong lòng bỗng cuồn cuồn sóng gió, hắn?? Nàng ko nghĩ đến hắn bao lâu rồi,
chình nàng cũng ko biết, nhưng tại sao giờ phút này, hình bóng hắn, vẫn
rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng? Đã quên……….lại quên ko được………..
“Chúng ta có thể ko nhắc đến hắn được ko?” Lôi Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu
kín nói, kí ức bị phủ bụi ấy, nàng ko muốn đánh vỡ cũng ko muốn nhắc lại
Minh Thiên Mạch thật sự rất muốn hỏi rõ nàng, nàng có thật sự đã lạnh nhạt
với Hạo hay ko, nhưng nhìn dáng vẻ u buồn của nàng, hắn ko đành lòng
truy hỏi
ĐÔi mắt thâm tình, vẫn nhìn nàng quay mặt chăm
chăm, lời nói như gió xuân, thản nhiên vang lên “Anh yêu em, rất
yêu……..rất yêu em ” Yêu đến mức hắn có thể hi sinh tính mạng mình, yêu
đến mức hắn có thể vứt bỏ đi sự tôn nghiêm, yêu đến cả nỗi đau cũng xem
nhẹ,một tình yêu như vậy, tại sao vẫn ko có hồi đáp?? Ko, hắn ko cam
lòng!!
Tình cảm nồng nàn, hắn nâng tay chạm lên mặt nàng, mới biết được, thì ra lệ nàng đã sớm chảy xuống
là cảm động sao?
Đúng vậy, nàng đã bị hắn làm cho cảm động
“Thiên Mạch…………” nhìn đôi mắt sâu sắc trong veo kia, Lôi Dĩnh xúc động, có lẽ, chấn nhận hắn, cũng là một quyết định ko sai
“Nếu là từ chối, xin em đừng nói, có được ko?” Minh Thiên Mạch ko muốn nghe, nhưng cũng đã nghe qua rất nhiều lời từ chối của nàng, mỗi lời nói đều
là lưỡi dao sắc bén đã thương chỗ sâu kín nhất trong lòng
“Cho em thời gian suy nghĩ” Lôi Dĩnh ko đành lòng cự tuyệt hắn
Nhưng nàng vẫn hiểu rõ, nếu trao cho hắn một hi vọng, đến cuối cùng câu trả
lời vẫn là sự từ chối, sẽ càng làm cho hắn bị tổn thương nhiều hơn
Minh Thiên Mạch nghe được lời của nàng, cõi lòng như đón được ánh sáng rạng
đông, khuôn mặt đầy ý cười chậm rãi hiện lên “Được, anh chờ đợi đáp án”
Chỉ cần nàng ko cự tuyệt thì tốt rồi “Cái hộp này em nhận trước vậy”
Buông tay, hắn lại đưa ra chiếc hộp nhỏ
Lôi Dĩnh nhìn nhìn hắn,
lại nhìn chiếc hộp nhỏ, lòng có chút do dự, nhưng một giọng nói trong
lòng nàng đã thôi thúc nàng vươn tay, tiếp nhận nó “Em giúp anh bảo quản trước” Nàng ko muốn lại tổn thương hắn, có lẽ quyết định như vậy sẽ tốt với hắn hơn
“Ừ, vậy hiện tại………anh đưa em và Huyên
Huyên về nhà” Nhìn nàng nhận lấy chiếc hộp nhỏ,lòng Minh Thiên Mạch nhất thời cảm thấy thoải mái gấp trăm lần, đây cũng có thể xem như một khởi
đầu tốt đẹp
“Được” Lôi Dĩnh đáp trả hắn bằng một nụ cười , nhưng đằng sau nụ cười mỉm ấy chất chứa những gì, chỉ có nàng mới biết
Minh Thiên Mạch mỉm cười nhìn nàng 1 cái, rồi khởi động xe, điều khiển rời đi………….