“Cám ơn” Lôi Dĩnh nhìn nam nhân đối diện dịu dàng nói, nếu không phải nhờ hắn, nàng hiện tại cũng không nhẹ nhàng như vậy
“Từ lúc đưa em vào cái nhà này, em đã nói với anh tổng cộng được bốn mươi
bảy tiếng “Cám ơn” ” Nam nhân nhấp một ngụm trà cười nói
Lôi Dĩnh cũng cười theo “Anh nhớ cũng thật rõ” Hắn lúc nào cũng có thể làm nàng cười “Đúng rồi, anh chừng nào thì về nước?”
“Sao vậy? Muốn đuổi anh đi?” Nam nhân hơi hơi nhíu mày, làm bộ nghiêm túc hỏi
Lôi Dĩnh thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn , vội vàng nói “Không…….không có, ý của em……….em………….em muốn nói là , công tay anh lớn như vậy, hắn là sẽ
có rất nhiều việc, em đã làm phiền đến anh, nếu chậm trễ công việc của
anh nữa, em sẽ còn nợ anh nhiều hơn”
“Em không nợ anh cái gì cả,
giúp em là anh tự nguyện” Nam nhân nói nói, thật ra lúc nàng tìm hắn
giúp đỡ cũng khiến hắn giật mình qua, nhưng nhiều nhất vẫn là hưng phấn, bởi vì nàng đã nghĩ đến hắn, điều này cũng đủ cho hắn vui vẻ rồi
“Ngự Phi ca” Lôi Dĩnh thật không biết nên nói gì với nam nhân trước mặt này
“Được rồi, uống xong một lát nữa anh sẽ dẫn em đi mua đồ dùng mấy ngày nay,
một mình ở nước ngoài, cuộc sống sẽ rất vất vả” Tiêu Ngự Phi nói, thật
ra hắn muốn giúp nàng, nhưng đều bị nàng chăm chăm cự tuyệt, tiểu nữ
nhân này thật kiên cường
“Anh sai rồi, em không có một mình” Bàn
tay Lôi DĨnh tự giác phủ lên bụng, ánh mắt cũng nhìn về phía bụng mình,
nàng không phải đơn độc một mình, nàng còn có cục cưng, cục cưng sẽ ở
cùng nàng
Tiêu Ngự Phi sửng sốt một chút, theo tầm mắt của nàng , dừng lại trên bụng, lúc này mới hiểu rõ lời nàng nói “Em mang thai?”
“Ừ, bốn tháng rồi” Lôi Dĩnh ngẩng cổ, cười nói
“Vậy………hắn có biết không?” Tiêu Ngự Phi có chút không thể tin được, nàng không
biết, một người phụ nữ mang thai sẽ rất vất vả sao?
“Hắn………em
không nói cho hắn, vốn em định cùng hắn nói, nhưng hiện tại em không cần làm, đứa bé này em sẽ chăm sóc nó, tuy rằng có chút mệt, nhưng mà ít
nhất em tự do , như vậy cũng hạnh phúc” Có lẽ nàng lựa chọn con đường
này cũng không bằng phẳng, nhưng nàng sẽ dũng cảm bước tới
“Em có nghĩ tới hay không, nếu em đem chuyện mang thai thông báo cho Hạo, có
lẽ hắn sẽ thay đổi” Tiêu Ngự Phi nhìn nàng nói, tuy hắn yêu nàng, nhưng
cũng hi vọng nàng sẽ hạnh phúc
“Có lẽ??Sự thật đã không thể thay
đổi, em thấy hiện tại phải kiên định” Lôi Dĩnh thấy thông suốt vô cùng,
chuyện nàng không muốn nhớ , có lẽ bởi vì tính khả thi là vô cùng lớn ,
cuộc sống cần gì phải buồn rầu, dễ dàng sống tiếp cuộc sống sau này mới
là điều chính yếu
Tiêu Ngự Phi nghe nàng nói thế, cũng không hỏi
lại nhiều lần nữa, như vậy cũng tốt, không phải hắn sẽ có nhiều cơ hội
hơn sao? Hắn phải nắm chắc cơ hội lần này mới tốt
“Ừ , đúng rồi,
em giúp em như vậy, hắn có biết không??” Lôi DĨnh biết hắn vào Hạo là
bạn bè tốt, về sau , chạm mặt Hạo, hắn có cảm thấy có lỗi với Hạo hay
không?? lúc trước nàng quyết định có chút đường đột, hiện tại mới nghĩ
ra
Tiêu Ngự Phi nghe nàng nói đại ý , đương nhiên cũng hiểu được
nàng đang lo lắng cái gì, gương mặt lộ vẻ nhu hòa tươi cười nói “Em yên
tâm, hắn không biết là anh giúp em, chỉ cần hai chúng ta không nói ” Nói xong còn hướng nàng nháy mắt
Nghe hắn nói như vậy, tâm tư của nàng cũng thư thả hơn nhiều “Ừ!” Nàng đáp trả đơn giản một chữ
Trước khi xuất ngoại, nàng đã bỏ việc , tuy rằng Đồng có hỏi qua nguyên nhân , nhưng nàng không có nói, chỉ nói sơ sài một ít, sau đó lại cúp máy ,
sau , nàng tiêu hủy số di dộng của mình , còn đem ngôi nhà nhỏ trước kia nàng mua bán, hơn nữa còn có một ít tiền gửi ngân hàng lúc trước, như
vậy cũng đã đủ để nàng sinh sống một mình
Nàng không muốn làm
phiền đến người khác, nàng có năng lực chăm sóc chính mình, lần này dù
là nàng nợ Phi một cái nhân tình, nhưng chỉ cần có cơ hội, nàng nhất
định sẽ trả
“Thế nào?” Trong thư phòng, Cung Thủ Hằng nhìn về nam nhân đang đứng gần bàn làm việc hỏi
“Không thấy giấy tờ xuất ngoại của cô ấy, nhà ga và bến xe đã sắp xếp người
theo dõi, nhưng không có tin tức, hai ngày trước cô ấy có mua một ngôi
nhà nhỏ nhưng đã bán đi , người mua cũng không biết chủ nhà đi nơi nào”
Mộc Lôi đứng trước bàn làm việc cung kính đem tin tức mấy ngày nay mình
kiếm được báo cáo nhanh cho Cung Thủ Hằng nghe
Cung Thủ Hằng nghe qua vẫn chưa tìm được người, tay dùng sức đập lên bàn làm việc , ánh
mắt giận dữ trừng Mộc Lôi nói “Nếu không có giấy phép xuất ngoại, nghĩ
là nàng vẫn còn ở T thị, T thị lớn như vậy , lấy năng lực của ngươi một ngay cả một người cũng tìm không ra sao?” Thời gian cứ trôi qua từng
ngày, nỗi lo lắng trong lòng hắn càng ngày càng nặng, đứa bé của Tiểu
Dĩnh không biết như thế nào rồi? Chuyện gì cũng có thể từ từ thương
lượng, từ từ giải quyết a!!! Ai…………..
Mộc Lôi khom nhẹ thắt lưng
“Lão gia, xin ngày bớt giận, tôi sẽ đem thiếu phu nhân trở về, xin ngài
cho tôi một ít thời gian!” Giọng điệu kiên định , đối với Cung Thủ Hằng, hắn rất cảm kích, nếu năm đó không nhờ Cung Thủ Hằng , có lẽ hắn cũng
không có hôm nay, cho nên vì bất cứ giá nào, hắn cũng phải làm tốt
chuyện lần này
“Tốt lắm, Lôi, nếu có tin tức phải cho tôi biết
trước tiên, ngươi trở về đi!” Cung Thủ Hằng chuyển động ghế dựa , ghế
dựa đưa lưng về phía Mộc Lôi , hắn (cung thủ hằng) biết hắn có chút nóng vội
“Vâng” khom lưng một chút , Mộc Lôi rời khỏi thư phòng
Đã một tuần nay, hắn ăn không ngon, ngủ không yên , một lòng đều nghĩ đến
mẹ con Lôi DĨnh, tuy là Tình nhi có nói , Hạo nhi sẽ đem tiểu Dĩnh trở
về , nhưng thay vì nghe theo lời nói của hắn , không bằng “hắn” (Cung
Thủ Hằng) tự dựa vào chính mình
Tiểu tử hồ đồ kia đúng là ở trong phúc không biết mình gặp phúc, tiểu Dĩnh thật đúng là một cô gái tốt,
hắn sao lại không biết thỏa mạn?? Nghĩ đi nghĩ lại , lại nghĩ đến chắt
nội chưa ra rời kia , ai…………….