Lôi Dĩnh cầm ly nước, đứng ở cửa sổ phòng trà nhìn lên bầu trời
Hiện tại lúc này, hắn hẳn là đã lên máy bay!!
Nàng là một người nhát gan, tâm tư không ổn định cho nên không muốn nhìn bóng lưng hắn rời đi
Đó chỉ là thương cảm, ngày hôm qua đã từ biệt, cho nên hôm nay, nàng chỉ
muốn nhìn lên bầu trời xa xa, dưới đáy lòng thầm chúc phúc hắn
Có lẽ sẽ có chút tiếc nuối, nhưng thứ lưu lại nhiều nhất vẫn là tưởng niệm, vẫn là kỉ niệm đối với hắn
Nàng thật may mắn, cũng thật hạnh phúc, dù là trước kia hay hiện tại!
Thiên Mạch, nhất định anh phải nhớ kỹ lời đáp ứng của anh ngày hôm qua!!
Anh nhất định phải hạnh phúc…………………..
Cúi đầu,nàng xoay người đi khỏi phòng trà,chỉ có rời xa , có lẽ hạnh phúc của hắn mới thật sự nảy mầm!!!
“Sao vậy?? Thoạt nhìn tâm tình rất tệ nha??” Tiểu Mễ có chút lo lắng nhìn Lôi Dĩnh ngồi xuống, hỏi
“A!!” Lôi Dĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt phóng lớn trước mắt, hoảng sợ
“Ta…….ta không sao” Sau đó lại nhích vào bên trong một chút, đem khoảng
cách giữa hai người tách ra xa hơn
“Nhưng mà, sắc mặt của người thoạt nhìn như không khỏe” Tiểu Mễ hơi nhíu mi
“Có sao??” Lôi Dĩnh đặt tay lên mặt hỏi
“Ừ, không phải ngươi đã nghĩ ngày hôm qua rồi sao?” Tiểu Mễ nói
“Đúng vậy a!!”
“Vậy, hộp sữa này cho ngươi uống, thân thể rất quan trọng, nhìn dáng vẻ của
ngươi, buổi sáng hẳn là chưa ăn đi, nên sắc mặt mới kém như vậy” Tiểu Mễ nói xong liền đưa cho nàng một hộp sữa chưa khui
Lôi Dĩnh đưa tay tiếp nhận, cười nói “Cảm ơn”
“Đừng khách khí, đều là người đã kết hôn: Tiểu Mễ nhịn không được quở trách nói
“A……….lần sau ta nhất định sẽ ăn sáng” Lôi Dĩnh cười cam đoan
“Ừ, vậy ngươi uông đi, ta làm việc, hôm nay còn có một đống lớn báo cáo
phải xử lý!!” Nói xong, tựa như gió, nàng trở về vị trí của mình vùi đầu làm việc!!!
___________________
“Đừng gọi điện thoại , nàng sẽ không đến” Ngồi ở phòng nghỉ giành cho khách quý trong sân bay, Minh Thiên Mạch lạnh nhạt nói
Thủy Diệc Đồng vừa định ấn phím gọi, bỗng dưng dừng lại, khó hiểu nhìn Minh
Thiên Mạch đối diện hỏi “Làm sao ngươi biết nàng sẽ không đến?”
Minh Thiên Mạch nở nụ cười thật gượng ép, hơi nhíu nhíu mày, ngày hôm qua
khi đưa nàng về nhà, nàng đã tỏ rõ sẽ không đến tiễn chân, nhưng hắn vẫn mang tâm trạng mong chờ, chờ một cái bóng hình sẽ không xuất hiện
Thủy Diệc Đồng nhìn vẻ mặt của hắn, đại khái đã hiểu chút chút, liền buông
di động :Còn trở về không?” Hắn biết, lúc này Thiên Mạch rời đi hẳn sẽ
không trở về rồi
“Còn, bởi vì ta đã đáp ứng nàng” Minh
Thiên Mạch cười trả lời. Đúng vậy a! Hắn đã đáp ứng nàng, chỉ cần nàng
yêu cầu, chuyện, dù khó đến đâu , hắn đều làm được
Thủy
Diệc Đồng có chút không thể tin ở lỗ tai mình, nhưng giọng nói của hắn
vẫn quanh quẩn trong lỗ tai, có chút kinh ngạc nhìn hắn nói “Như vậy
không mệt mỏi sao?”
Cố chấp tuân thủ một hứa hẹn, không mệt mỏi sao?
Cố chấp ở cạnh người mình không thương, không mệt mỏi sao??
Cố chấp trông chờ một người vĩnh viễn không quay lại, không mệt mỏi??
Có mệt hay không? Minh Thiên Mạch dưới đáy lòng tự hỏi chính mình, khẳng định đã có đáp án, không mệt mỏi
Ngay từ đầu đến giờ, hoặc cũng có lẽ là đã từ rất lâu, chờ đợi, đã trở thành thói quen của hắn
Minh Thiên Mạch trên mặt nổi lên ý cười “Không mệt mỏi” Hắn đã sớm đem nàng
vùi vào chỗ sâu kín nhất trong đáy lòng, thì làm sao có thể mệt!!
Thủy Diệc Đồng có chút ngây ngẩn cả người, hắn không thể không bội phục
trước một người thâm tình như thế, một người không cần trả công, không
cần hồi báo, có lẽ , có một ngày Tiểu Dĩnh sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của “hắn” (*Minh Thiên Mạch)! Xoay người lại, nàng vẫn sẽ thấy hắn đứng sau nàng, yên lặng che chở, nhưng người độc lập như nàng, cho dù tâm can có vỡ vụn , cũng sẽ không ngã vào ngực hắn !!
“Tình yêu
của ngươi quá vĩ đại, Tiểu Dĩnh vẫn hi vọng ngươi có thể buông tha cho
tình yêu đối với nàng, cũng chân thành hi vọng ngươi có thể tìm ra được
hạnh phúc chân chính” Thủy Diệc Đồng không phải muốn khuyên bảo hắn, chỉ là hi vọng hắn cũng có thể đứng ở lập trường của chính mình, ngẫm nghĩ
lại
“Ta biết, đã biết, ngày hôm qua gặp mặt, nàng cũng
có nói qua như vậy, nhưng trái tim đã không còn trên người mình, thì làm thế nào để tìm hạnh phúc??Chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc, như vậy cũng tốt rồi” Minh Thiên Mạch vừa nói xong, lại nhìn nhìn vào đám người lui tới
dày đặc, hắn giờ phút này vẫn hi vọng, trong đam người kia có thể nhìn
thấy bóng dáng nàng
“Ngươi cần gì phải làm vậy? Nhìn
ngươi và Tiểu Dĩnh như vậy, làm bạn bè, ta cũng mệt chết đi, có lẽ các
ngươi hữu duyên vô phận rồi!” Thủy Diệc Đồng thấp giọng, bất đắc dĩ
Đúng vậy a!! Bất đắc dĩ!
Bất đắc dĩ cho kết quả của bọn hắn!
Bất đắc dĩ đối với chuyện xảy ra trước mặt này!!
“Ta đã đáp ứng nàng, khi nàng quay lại sẽ tìm được hạnh phúc của chính
mình!! Cho nên ngươi không cần lo lắng” Minh Thiên Mạch nói, nàng không hiểu được, sẽ không hiểu được, chỉ cần nàng quay lại nhìn, nàng chính
là hạnh phúc của hắn
“Vậy là tốt rồi! Tốt lắm, đã đến
giờ lên máy bay, thuận buồm xuôi gió” Nghe bên tai vang vọng tiếng phát
thanh viên, Thủy Diệc Đồng đứng dậy nói
Minh Thiên Mạch cũng đứng dậy, cùng Thủy Diệc Đồng ôm một chút “Giúp ta chăm sóc nàng thật tốt”
“Không cần ngươi nói, ta cũng làm” Nắm tay nhẹ nhàng đập vào người Minh Thiên Mạch, Thủy Diệc ĐỒng nói
“Ư, ta đi đây” Minh Thiên Mạch cầm vé máy bay hướng Thủy Diệc Đồng vẫy vẫy, ánh mắt vẫn không tự giác quét qua đám người, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng hình kia
Thủy Diệc Đồng nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, có chút đau lòng, lại có chút sầu não
Kỳ thật hắn cũng thực hi vọng nàng đến đưa “hắn” (*Minh Thiên Mạch) đi! Nhưng không muốn lộ ra trước mặt hắn
Lắc lắc đầu, hắn xoay người hướng về đám người dày đặc mà đi, có lẽ kết thúc như vậy mới là tốt nhất!!