“Cốc, cốc”
“Vào đi” Hắn nhẹ tay xoa xoa huyệt Thái Dương
“Tiêu đại tổng giám đốc, hôm nay làm sao vậy?? ” Đẩy cửa bước vào Tang Tử Phàm ko khách khí ngồi xuống ghế da đối diện Ngự Phi
“Ngươi khi nào đã học được bộ dang của tiểu tử Văn Hoa vậy”
“A…..nhìn ngươi bộ dạng mệt mỏi như thế, là sao vậy?? Hôm qua do túng dục quá độ
đi?” (*túng dục quá độ= buông tha dục vọng) Tang Tử Phàm giương mắt
nghiền ngẫm nhìn hắn
“Tiểu tử, ngươi ko có việc gì làm hay sao lại cùng ta thảo luận cái này?” Tiêu Ngự Phi nhíu mày
“Đương nhiên …….ko phải”
“Nói nhanh một chút, ta còn bận rất nhiều việc”
“Ta biết ngươi là người bận rộn, làm việc điên cuồng, thật ko biết ngươi cố gắng như vậy là vì cái gì? Ngươi ko biết làm việc , nghỉ ngơi phải kết
hợp với nhau sao?” Tiêu Ngự Phi là người tham việc nhất trong bốn người
bọn họ
“Hãy bớt sàm ngôn đi” (*Nói bậy)
“OK, ta nói, vốn định gọi cho ngươi, nhưng chúng ta lại gần nhau, nên nhân
tiện đi lên thăm hỏi ngươi một chút, kỳ thật cũng ko chuyện lớn gì, chỉ
là Thiếu Dương bảo nhóm chúng ta buổi tối họp mặt, ngươi có thể đi hay
ko?” Tang Tử Phàm nhẹ nhàng chuyển động ghế da
“Ừ, đã biết, buổi tối ta sẽ đi” Gần đây công việc, cuộc sống đều có chút áp lực, hắn nên đi thả lỏng, thư giãn
“Được, đã nói xong,ta đây biến trước nha!! Ngươi bận rộn, cũng từ từ làm việc
đi” Lúc gần đi, Tử Phàm vẫn ko quên cho hắn một cái hôn gió, sau đó liền lắc mình bỏ chạy lấy người, hắn cũng ko muốn bị ánh mắt của Tiêu Ngự
Phi giết chêt
“Reng….reng…..”
Nhìn cái tên hiện trước màn hình điện thoại, trong mắt Tiêu Ngự Phi đã hiện lên một tia chán ghét “A lô”
“Ngự Phi, là em, anh hôm nay ko phải đã hứa sẽ cùng em đi ăn cơm trưa sao?
Em hiện tại đang ở dưới lầu công ty anh” Trong điện thoại truyền ra
tiếng nói nũng nịu của nữ nhân
“Biết rồi, anh lập tức đi xuống” Tiêu Ngự Phi ko kiên nhẫn cúp máy, cầm lấy áo vest mặc vào, nếu
ko phải vì nàng giống “nàng” (*Lôi Dĩnh), hắn căn bản cũng sẽ ko để ý
đến nàng
Theo đường lớn, Lôi Dĩnh từ trong bệnh viện đi
ra, nhìn về một hướng đi tới, ngẫu nhiên Lôi Dĩnh bắt gặp một nhóm
người, ngẫu nhiên nàng nhìn về quầy hàng hóa, ngẫu nhiên đối với hư ko
nàng ngẩn người
Ko biết nàng ngẩn người như thế đã bao
lâu, cho đến khi có điểm ko chịu được ánh mặt trời nóng cháy, Lôi Dĩnh
mới xoay người hướng vào phía tòa nhà thương mại đi, đột nhiên có một
bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt nàng
Nàng lập tức như kẻ trộm núp sau một cây cột, cẩn thận đánh giá người phía trước
Là một nữ nhân xinh đẹp đang kéo tay người yêu, thân mật tựa vào ngực hắn, ko biết hắn nói gì, khiến nàng cười như hoa phấp phới
Vốn, nàng nghĩ đến chỉ cần chẳng quan tâm, sẽ ko đau lòng, nhưng sự thật
hiện tại bày ra trước mắt, khiến nàng muốn bỏ qua cũng ko thể, nàng cắn
chặt môi, cố nén suy nghĩ, ko cho lệ chảy xuống
“Tiểu Dĩnh”
Một thanh âm đột nhiên vang lên, đem Lôi Dĩnh trở về thực tại, nhanh chóng quay người lại
“Đúng là em a! Chị còn tưởng nhận lầm người” Lôi Tiệp Nhi giả vờ vô cùng thân thiết, nàng cũng muốn khiến cho Tiêu Ngự Phi có được ấn tượng tốt, nàng ko muốn bỏ qua một cơ hội quá tốt như vậy
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn nàng, nàng căn bản ko biết ở nơi này sẽ gặp được Tiệp Nhi “Chị…..sao chị lại ở chỗ này?”
“Đương nhiên là tới khu mua sắm đi dạo a, bằng ko tới đây làm gì?” Lôi Tiệp Nhi nũng nịu nói
Lôi Dĩnh quay đâu nhìn nhìn phía sau, hay quá bọn họ đi rồi, bằng ko…..
“Em sao lại ở một mình trong này? Chồng em đâu?” Lôi Tiệp Nhi hỏi
“Hắn….hắn bận rất nhiều việc” Lôi Dĩnh ánh mắt mơ hồ trả lời
“Đúng rồi, Lôi Tiệp Nhi đem Tiêu Ngự Phi lôi kéo sang bên cạnh “Đây là bạn trai chị”
Lôi Dĩnh hướng hắn gật đầu nói “XIn chào” Đối với hắn, căn bản nàng ko có ấn tượng gì
Tiêu Ngự Phi khi nghe Lôi Tiệp Nhi kêu tên nàng đã lợi dụng cơ hội này nhận
ra cô gái núp sau cây cột, nhìn xung quanh chính là vợ của Cung Thần
Hạo, nhưng mặt đối mặt như vậy, nàng vẫn ko nhận ra hắn, khiến hắn cảm
thấy rất tức giận
“Cô ko biết tôi?” Tiêu Ngự Phi thăm dò hỏi
Hành động của hắn, nhất thời làm cho Lôi Tiệp Nhi nhất thời cứng ngắc, trên
mặt lộ vẻ tươi cười , ánh nhìn của nàng về phía Lôi Dĩnh cũng lạnh thấu
xương
“Tôi, có quen biết anh sao?” Theo như ấn tượng của nàng, hình như chưa trông thấy người nào như hắn
“Ngự Phi , chúng ta đi thôi” Lôi Tiệp Nhi cảm giác hắn đối với Lôi Dịnh
giống như ……..cái cảm giác này ko biết nói sao, dù sao cũng là chuyện gì đó ko đúng
“Tôi cũng phải về nhà, tạm biệt” Lôi Dĩnh ko đợi bọn họ nói, liền vội vã xoay người rời đi
“Đi thôi!” Lôi Tiệp Nhi lôi kéo Tiêu Ngự Phi
Tiêu Ngự Phi nhìn nàng lẩn vào trong đám đông người, nàng xem ra sống cũng
ko tốt, hơn nữa vừa rồi nàng núp sau cây cột, hình như làm đang muốn
tránh né người nào??
Lôi Tiệp Nhi lúc này đang cố chịu
đựng tính tình mình, vốn là nàng tính thật tốt khoe bạn trai nhưng tại
sao khi thành công, lại biến thành cái cảnh này, nhớ đến lại thấy tức
giận