Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 17




Phù…rốt cuộc cũng đã đem công việc hôm nay làm xong hết: Vươn tay qua đỉnh đầu , nàng ưỡn người một cái thật to cho đỡ mỏi

“Nha đầu, xong việc rồi?”

Lôi Dĩnh đột nhiên bị hỏi một câu nhất thời giật mình, gương mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn về hướng của người đang dựa vào tường

Đẩy gọng kính trên sóng mũi, nàng mới vỗ ngực kêu lên “Anh dúng là hù chết người a!” Ko có việc gì lại đứng ngay bên cạnh mà cả một tiếng động cũng ko có

“Nhìn em làm việc chăm chú như vậy, anh làm sao có thể quấy rầy em!” Nam nhân lơ đễnh nói, đứng dậy hướng nàng đi tới

“Đến đây được bao lâu rồi?”

“Cũng ko lâu, vào giờ tan sở đã đến.” Nam nhân nhún vai nói

Đã tan sở rồi sao? Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn lên vách tường, đồng hồ đã chỉ bảy giờ hơn “Trời ạ! Tan sở lâu như vậy, sao lại ko có ai bảo em” Nói xong,nàng liền vội vàng thu xếp văn kiện trên bàn, lại nghĩ đến trong phòng chỉ còn 2 người bọn họ, cộng thêm Đông trong văn phòng tổng giám đốc là ba người

“Em đúng là người lơ mơ, rõ ràng đã có người kêu em ra về, chỉ là do em ko để ý đến mà thôi, ko ngờ tiểu nha đầu làm việc đúng là như muốn bán mạng a!” Nam nhân nói xong. bàn tay cưng chiều điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng

“A!! Phải ko?? Nhất định là Tiểu Mễ đã kêu em, chẳng qua đang làm việc, em ko để ý” Lôi Dĩnh lấy tay vỗ vỗ đầu ” Còn nữa, anh ko được gọi em là tiểu nha đầu, em đã hai mươi ba tuổi rồi” nàng rất hay cùng hắn kháng nghị , nhưng kết quả lại rất vui

“Tiểu nha đầu, chỉ cần xem gương mặt này của em, là ko thể nhìn ra em đã hai mươi ba tuổi, nhiều lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám thôi”

“Khuôn mặt trẻ con cũng ko phải là lỗi của em a” Lôi Dĩnh phản bác

“A…..nha đầu này”

“Đồng có đi cùng anh ko?” Lôi Dĩnh hỏi

“Ko, nhưng mà anh có thể gọi điện thoại bảo hắn đến đây” Nam nhân trả lời

Cầm lấy túi xách trên ghế dựa, nàng lại nhìn lên bàn làm việc xem có để quên cái gì ko

“Đồng” Nam nhân nhìn về hướng người phía trước, kêu lên

“Dương, Tiểu Dĩnh. khiến 2 người chờ lâu, tôi phải đi xử lý một ít văn kiện quan trọng, cho nên làm lỡ thời gian” Thủy Diệc Đồng thẳng tắp đi tới, khuôn mặt hơi nhún nhường nói

“Em cũng vừa làm xong việc, nếu nói chờ, thì chỉ có mình Dương” Lôi Dĩnh trêu đùa

“Nha đầu kia….mỗi lần đều đem anh ra vui đùa” Ngũ Dương nói

“Ai kêu anh lần nào cũng gọi em là nha đầu” Lôi DĨnh hướng hắn nhíu mày

“A…..tốt lắm, đói bụng chứ, đi thôi!” Thủy Diệc Đồng cười nói

“Ừ” Cầm túi xách trên tay, nhưng trong lòng, Lôi Dĩnh luôn cảm giác đã có chuyện gì mình quên làm, nhưng nàng lại nghĩ ko ra đó là chuyện gì. có lẽ là do nàng đã nghĩ nhiều, lắc lắc đầu, nàng cao hứng chạy ra giữa hai người

Chạy vào chính giữa bọn họ, sau đó, hai tay lại giơ ra ” Ha…..em thật hạnh phúc a! Đi ra ngoài như vầy, em chắc chắn sẽ bị ánh mắt hâm mộ , đố kị của người giết chết mất”

Ngũ Dương , hai mươi tám tuổi, cao một mét tám, mặc một bộ y phục mày trắng nhàn nhã, mái tóc đen nồng đậm, mày rậm tinh tế, cái mũi thẳng thắn hoàn mỹ, bờ môi mỏng manh, hơn nữa hắn gần đây lại là gương mặt mới trong giới người mẫu, ko chỉ có được quyền tiêu thụ toàn bộ sản phẩm làm đẹp của thế giới, mà còn phá lệ cùng hơn mười công ty lớn chuyên sản xuất sản phẩm làm đẹp quan hệ hợp tác, tổng công của hắn ở Anh quốc, mà T thị bên này lại chính là chi nhánh của công ty

“Lát nữa muốn ăn gì?” Thủy Diệc đồng cười hỏi

“Ách…em muốn ăn lẫu” Lôi Dĩnh cao hứng nói

“Trời nóng ăn lẫu rất dễ sinh nhiệt, đổi cái khác đi” Ngũ Dương nói

“Như vậy a! Chúng ta đi ăn cơm Pháp cũng được, còn chuyện hóa đơn sẽ do nhóm các anh phụ trách, em chỉ phụ trách ăn thôi!” Lôi Dĩnh tỏ rõ lập trường của nàng

“Đã biết, tiểu nha đầu, tại sao em ko phụ trách hóa đơn?” Ngũ Dương cười nói

“Ai kêu tiền lương của người ta thiếu như vậy!! Các người đều là người làm chủ, ko nên cùng một tiểu nữ tử như em so đo đi!!” Lôi Dĩnh nói

“Anh cho em tiền lương rất cao nha, đừng nói giống như anh bạc đãi em vậy, anh thực sự rất thương tâm” Thủy Diệc Đồng trêu chọc nói

“A……hay nói giỡn!! Ko được thương tâm nha, nếu ko em sẽ bị Dương mắng” Lôi Dĩnh hướng Ngũ Dương đưa mắt nhìn

“Anh ko có loại ý nghĩ này” Ngũ Dương đem vấn đề đẩy trở về người Lôi Dĩnh

“Được, lần sau em sẽ mới các anh đi ăn ở chợ đêm, nơi đó có thức ăn vặt siêu ngon, hơn nữa lại rất tiện nghi” Lôi Dĩnh rộng rãi nói

Thủy Diệc Đồng cùng Ngũ Dương cũng chưa đáp trả, chợ đêm?? Bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa đi qua

Lôi Dĩnh kéo tay bọn họ ko buông ra, chính là sau khi nhìn Thủy Diệc Đồng cười một hồi, nàng lại nghiêng đầu về phía Ngũ Dương, miệng lẩm bẩm than thở “đáng tiếc, đáng tiếc” đương nhiên hai người bọn họ ko có nghe thấy, mà nàng tự nhiên cũng sẽ ko để bọn họ nghe thấy