Co người ôm lấy hai chân, đầu tựa vào gối, nàng nhìn TV trước mặt, nhưng
lòng ko thể nào tĩnh tâm, trong lòng sôi trào từng đợt sóng
Hơi
nghiêng mặt, nàng nhìn về cửa lớn, đó là lối ra duy nhất trong căn phòng này, cửa bị đóng chặc, nàng biết người đàn ông kia vẫn như cũ canh ở
bên ngoài
Đã ba ngày, nàng bị giam trong căn phòng này đã ba
ngày, trong phòng nàng có thể hoạt động tự nhiên, nhưng chỉ cần đi đến
cửa sổ lầu một là sẽ có một người đàn ông áo đen canh chừng này, cho dù
nàng muốn nhảy cửa sổ trốn ra ngoài cũng ko có khả năng
Bọn họ
ngày đêm canh chừng nàng không biết mệt sao? Hơn nữa ban ngày trời nắng
gắt, họ không sợ phơi nắng? Nghiêng đầu sang chỗ khác, tầm mắt lại quay
về TV . Thiên Mạch sau bữa tối hôm đó,ba ngày nay hắn đã không đi gặp
mặt nàng , chẳng lẽ hắn định giam nàng cả đời sao?
Nàng ko thể
trao đổi với thế giới bên ngoài, ko thể dùng điện thoại, chỉ có thể xem
TV, càng nghĩ càng tức , cơn tức của nàng ko có chỗ trút, Lôi Dĩnh giơ
tay hất cả khay trà xuống đất
Một âm thanh thanh thúy vang lên "Loảng xoảng!"
Dì Thẩm trong nhà bếp nghe thấy tiếng động liền chạy ra, nhìn thấy chung
trà vỡ thành mảnh nhỏ vung vải dưới sàn, nàng khẽ cau mày có chút bất
mãn, nhưng vẫn linh hoạt lấy chổi dọn dẹp
Lôi Dĩnh nhìn nàng như
vậy, cơn giận cũng tan, nàng biết mình làm ko đúng, nhưng hiện tại àng
không còn lòng dạ nào xin lỗi, vẫn tiếp tục xem TV, nhưng bên trong TV
nói cái gì, căn bản nàng ko có chú ý
"Phu nhân, người đừng tức
giận, tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn, người ko muốn tuổi còn trẻ mà mặt
mày giống như dì Phúc đi. Nếu phu nhân ko thích trà, vậy thì để dì Phúc
giúp người pha một bình nước trái cây" Dì Phúc nói xong, liền dọn sạch
mảnh vụn
Năm phút sau, dì Phúc bưng lên một bình nước trái cây đi tới, đặt khay trước mặt Lôi Dĩnh "Đây là nước ep tôi mới làm, rất tươi"
Dì Phúc rất tận tâm tận lực chăm sóc nàng, mặc dù gương mặt của dì ko có
lấy nụ cười, nhưng đối xử với mình cũng xem như là rất quan tâm, mình cố tình gây sự thật ko đúng, nàng nâng tay cầm lý, mở miệng uống một hớp
"Dì Phúc gọi tôi là tiểu thư, tôi cà thiếu gia nhà các người ko có quan hệ
vợ chồng" Lôi Dĩnh đặt cái ly xuống, nói với dì Phúc, nàng đã nói qua
điều N lần, nhưng dì Phúc căn bản ko để lời lọt vào tai, cứ gọi nàng là
'phu nhân'
"Phu nhân, thiếu gia đã dặn, sau này người là nữ chủ
nhân của nhà này, cho nên gọi người là tiểu thư thì ko 'phù hợp'" Dì
Phúc giải thích
"Căn nhà này sẽ có một nữ chủ nhân thực thụ khác, nhưng ko phải là tôi, tôi chỉ là bị thiếu gia các người giam ở đây, có
một ngày tôi sẽ rời đi" Lôi Dĩnh lạnh nhạt nói, Hạo sẽ đón nàng trở về,
giống như lần trước
Dì Phúc nhìn cô gái trước mặt, thật ra thì
nàng cũng ko được cho là đẹp,vẻ đẹp chỉ có thể dừng lại ở hai từ "thanh
tú" cộng với khuôn mặt con nít
nên nhìn qua có chút dễ thương, loại
phụ nữ này ko phù hợp với thiếu gia, huống chi nàng còn có con, lấy điều kiện của thiếu gia sợ gì ko có phụ nữ, nhưng hắn lại hết lần này đến
lần khác chung tình với cô gái này
"Phu nhân, thiếu gia rất yêu
người" Dì Phúc ko nhịn được bày tỏ bất bình thay cho Thiên Mạch, ba ngày nay thiếu gia đều tới, chẳng qua chỉ đến vào lúc nàng ngủ, sau đó hắn
lại lẳng lặng đứng trước giường nhìn dung nhan đang ngủ say
"Tình yêu đó, tôi ko chịu nổi, cũng ko gánh nổi trách nhiệm, tôi ko cần cũng
ko muốn có nó" Lôi Dĩnh cười khổ nói, hắn yêu nàng quá nhiều, song nàng
ko thể đáp trả hắn
"Thiếu gia là do tôi nuôi lớn, cậu ấy chưa
từng quan tâm qua người nào thế này, thậm chí ngay cả lão thái thái cũng chống đối, thiếu gia làm tất cả đều là vì người" dì Phúc trầm giọng
nói, hi sinh của thiếu gia căn bản ko đáng một xu, vì cô gái trước mắt
này một chút động lòng cũng ko có
"Tôi biết hắn vì tôi làm rất
nhiều điều, nhưng mà tình yêu của tôi ko giành cho hắn, tôi có chồng, có con, có gia đình của tôi, tôi ko thể đáp ứng mong muốn của hắn, dì
Phúc, tôi xin dì, để cho tôi đi đi! Đừng nhốt tôi ở đây nữa, tôi sẽ phát điên" Ánh mắt Lôi Dĩnh mang theo ý cầu xin, giọng nói cũng mềm hẳn,
nàng rất nhớ tiểu Huyên Huyên, rất nhớ Hạo, nỗi nhớ đang nuốt chửng nàng
"Phu nhân, nếu như người cảm thấy nhàm chán, dì Phúc có thể dạy người nấu
ăn" Dì Phúc ko nhìn vào mắt nàng, cô gái này là người thiếu gia yêu, cho dù cô ấy ko muốn ở đây, nàng cũng ko thể tự quyết định
"Tôi muốn rời đi, tôi muốn về nước" Lôi Dĩnh kêu lên ôm lấy tay dì Phúc nói
Dì Phúc hiển nhiên bị động tác của nàng làm cho giật mình, ngơ ngác ko nói được tiếng nào
"Em hù được dì Phúc, không phải điều này chứng tỏ em vẫn rất lý trí sao?
Vậy sao còn cố tình gây sự?" Thiên Mạch vẫn đứng ở cửa mở miệng nói,
trên mặt vẫn như cũ treo móc nụ cười, chẳng qua chân mày chỉ hơi nhíu
lại, khiến cho nụ cười của hắn trông rất giả dối
Lôi Dĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Thiên Mạch đang từng bước lại gần, nàng buông
tay dì Phúc ra, nhìn hắn nói "Là em cố tình gây sự sao? Anh nhốt em ở
chỗ này, chẳng lẽ em ko nên tức giận?" Trong lòng thầm suy nghĩ hắn đến
từ khi nào , tại sao ko nghe được tiếng động, chuyện mới vừa rồi hắn đã
nghe được mấy phần?
Minh Thiên Mạch nói với dì Phúc "Dì Phúc , chuẩn bị bữa tối đi"
"Thiếu gia.... ......." Dì Phúc định mở miệng nói thêm , nhưng rốt cuộc lại ko nói ra điều gì , nhìn qua Lôi Dĩnh một chút, nàng xoay người đi vào nhà bếp, có một số việc nên để họ tự giải quyết là tốt nhất
"Thiên Mạch, anh để em đi được ko? Tiểu Huyên Huyên sẽ nhớ em" Lôi Dĩnh nhìn Minh Thiên Mạch nói
"Ba ngày nay anh bận rộn chuyện công ty, nên ko đến thăm em" Minh Thiên
Mạch dịu dàng nói, thật ra thì ba ngày nay hắn ở cùng với nhóm của Cung
Thần Mạch, nhưng hắn ko nói ra nàng
"Anh ko cần giải thích, em chỉ muốn rời đi, anh giam lỏng em ở đây là phạm pháp, anh có biết hay ko" Lôi Dĩnh vừa khóc vừa nói
"Em là vị hôn thể của anh, cho nên hai từ "phạm pháp" này ko tồn tại, em cứ an tâm ở chỗ này đi" Minh Thiên Mạch nói xong liền lướt qua nàng đi
thẳng lên lầu
Lôi Dĩnh xoay người nhìn về bóng lưng hắn gào lên "Rốt cuộc em phải làm sao, anh mới bằng lòng để em đi?"
Minh Thiên Mạch ngừng lại một chút, ko quay đầu lại, nói "Anh đi tắm, lát
nữa em xuống nhà cùng ăn tối" Sau đó lại lên lầu , nếu nhìn nàng chảy
nước mắt, hắn sẽ mềm lòng , sẽ có suy nghĩ thả nàng đi, nếu nàng ra đi,
hắn sẽ hoàn toàn thất bại
Lôi Dĩnh cứ như vậy nhìn hắn biến mất ở khúc quanh, tại sao hắn luôn lơ đi câu nói của nàng, tại sao ko để ý
đến câu hỏi của nàng? Nàng muốn rời đi.... ........
_____________________
Nhà họ Minh
Trong phòng khách, Tống Trân đang nắm tay Úc Tiêm Nhi, giọng nói ôn hòa hỏi
"Tiêm Nhi, sao con sau khi trở về nước rồi không đến thăm bác gái , nếu
ko phải là ta gọi cho mẹ con nói chuyện hàn huyên, thì ta còn ko biết
con đã trở về, mau cùng bác gái nói chuyện một chút, con lần này đến
thành phố T, ở với Thiên Mạch sao rồi?"
Trong mắt Úc Tiêm Nhi ánh lên một tia đau thương, ngay sau đó đau thương liền tan ra, nàng cười
nói "Bác giá, khi trở lại đúng là con bận một số việc nên chậm trễ
chuyện qua đây, lần này con đến T , cảm thấy nơi đó thay đổi rất lớn,
rất khác biệt so với trí nhớ của Tiêm Nhi lúc còn nhỏ, hơn nữa không khí ở lục địa bên kia rất tốt , tốt hơn nhiều so với Paris này, còn có....
......."
"Tiêm Nhi, bác gái muốn hỏi về quan hệ giữa con và Thiên Mạch" Tống Trân cắt lời nàng, Tiêm Nhi sao vậy?
Úc Tiêm Nhi thấy Tống Trân ko có ý bỏ cuộc, liền mở miệng nói "Bác gái,
chuyện con và Thiên Mạch , người buông tay đi , cưỡng cầu ko hạnh phúc,
con ko muốn" Giống như những điều nàng đã nói với Thiên Mạch trước đây,
nàng sẽ cho hắn thời gian, đến một lúc nào đó, hắn vẫn ko quay đầu lại,
nàng sẽ tìm một hạnh phúc khác thuộc về mình
"Tiêm Nhi, có phải
lần này con đến T, Thiên Mạch đã nói cái gì rồi ko? Nói cho bác gái
biết, ta sẽ mắng tiểu tử đó" Tống Trân lạnh lùng nói, vì quan hệ liên
kết giữa hai công ty, nàng sẽ ko để mặc cho nó tự xử lý mọi chuyện
"Bác gái, anh Thiên Mạch ko có nói gì với con, chỉ là con đã nghĩ thông suốt một số chuyện" Úc Tiệm Nhi chậm rãi nói, bởi vì nàng sợ bị hỏi đến kết
quả, cho nên mới ko đến Minh gia
"Con là con dâu bác gái chấp
nhận, những người phụ nữ khác đừng hòng bước chân vào nhà họ Minh nửa
bước, Thiên Mạch chẳng qua nhất thời hồ đồ, đợi nó nghĩ rõ, nó sẽ biết
ai thích hợp làm nữ nhân của nó, con ngàn vạn lần ko được nản chí nha!"
Tống Trân vỗ tay nàng nói
"Bác gái, con ko nản chí, con sẽ chờ,
cho nên bác gái, người đưng ép anh Thiên Mạch, yêu một người ko sai, thứ sai lầm chẳng qua chỉ là thời gian" Úc Tiêm Nhi nói, sau khi trở về
Paris, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng buông tha rất nhiều thứ
"Con.... ........." Tống Trân có chút kinh ngạc nhìn nàng, lời như vậy lại từ
trong miêng nàng nói ra. Tống Trân có chút khó tin "Bác gái sẽ ko buộc
nó, nó là con ta, làm mẹ nó ta cũng hi vọng nó hạnh phúc, nhưng sự lựa
chọn của nó vốn dĩ ko thích hợp với nó"
Úc Tiêm Nhi ko biết nên
đáp lại lời nàng như thế nào, tay sờ sờ vào túi , liền mở miệng nói"
Đúng rồi, bác gái, con ở thành phố T có mua chút đặc sản mang về, thuận
tiện con mua một ít tổ yến hảo hạng cho người bồi bổ thân thể" Úc Tiêm
Nhi nói, liền cầm lên một cái túi đặt ở trước mặt Tống Trân
Tống Trân nở nụ cười, đưa tay nhận "Chỉ có con gái là biết quan tâm, sinh con trai chỉ khiến ta phải quan tâm"
"Ha ha.... .....bác gái thích là được" Úc Tiêm Nhi cười nói
"Tiêm Nhi , hôm nay con ở đây ăn tối cùng ta đi! Thiên Mạch và lão gia đã lâu ko ở nhà, ta ăn cơm một mình ko ngon miệng" Tống Trân nói
Úc
Tiêm Nhi thấy nàng nói như vậy, muốn từ chối cũng ko thể, chỉ có thể gật đầu trả lời " Dạ, Tiêm Nhi sẽ ăn cơm cùng bác gái xong rồi mới về"
"Tốt lắm, ta sẽ bảo má Trương chuẩn bị nhiều món ăn một chút" Tống Trân cười nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng khách